Cũng chỉ có nhắc đến cha của anh, anh mới xuất hiện vẻ mặt như thế, bắt đầu từ năm anh hai mươi sáu tuổi, cái chữ cha này là chữ mà cả cuộc đời anh không thể nhắc đến.
Giống như chết lặng làm không khí giữa hai người càng thêm nặng nề, Bùi Dục không có kiên nhẫn: “Không có việc gì thì về trước đi."
Ông cụ đứng dậy, cuối cùng hít một hơi thật sâu nhìn anh: “Nhanh chóng đẩy mạnh hạng mục, không nên dẫm lên vết xe đỗ.."
Nói xong, ông ta để lại Bùi Dục đã cứng đờ sau lưng, trực tiếp ra khỏi văn phòng.
Đẩy cửa ra, vệ sĩ đều theo kịp, tây trang màu đen sơ mi trắng, ngay ngắn đi sau lưng ông cụ bước vào thang máy.
Nhưng mà, mới đi được mấy bước, trong văn phòng đột nhiên truyền đến tiếng mọi thứ đổ vỡ, ông cụ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hoàn toàn làm như không nghe thấy gì cả.
Bên kia, trợ lý sau khi thấy ông cụ vào thang máy rời đi, vốn muốn vào liếc mắt nhìn một cái, không ngờ mới bước một bước, một cái điện thoại di động bay đến bên chân.
"Bốp đùng" một tiếng rơi xuống bên chân, vỡ thành mấy mảnh
giám đốc sau lưng kéo cậu ta lại: “Chớ đi vào, đợi cậu Bùi hòa hoãn một lúc rồi lại nói."
Không phải sợ hãi, cũng không phải bỏ nhiệm vụ, chỉ là mỗi lần ông cụ đến Hồng Đỉnh đều tạo ra một trận máu tanh mưa máu như vậy, mà phương thức xử lý tốt nhất là để cho Bùi Dục tự mình kiềm chế lại.
Nếu không, chỉ làm anh càng trở nên nóng nảy như sấm.
Lúc này, không ai có thể an ủi anh, cũng không có ai có thể giúp đỡ anh, mặc dù giám đốc không biết nội dung nói chuyện giữa hai người là gì, nhưng mà mỗi lần đều có thể làm Bùi Dục mất khống chế như vậy, nhất định là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Trong lòng trợ lý vẫn còn sợ hãi, lui về một bên: “Vậy tôi đứng bên ngoài chờ xem."
Sau khi Tịch Giai Giai và Đường Lệ Quyên trở lại bệnh viện, cô và dượng cũng đã đến, hai người mang canh xương hầm cho Tịch Hướng Vinh, sợ thức ăn ở bệnh viện không tốt.
Thấy hai người khoan thai đến muộn, không khỏi hỏi: “Cô nghe ba con nói, giữa trưa hai người cùng với ông chủ kia ăn cơm?"
Tịch Giai Giai vừa mới bị Đường Lệ Quyên giáo dục một trận, lúc này cũng không dám nhiều lời, sau khi ngoan ngoãn chào một tiếng thì buồn bực suy nghĩ đi lấy nước cho Tịch Hướng Vinh.
Đường Lệ Quyên ngồi ở cái ghế nhỏ bên cạnh, thuận miệng đáp: “Mời người ta ăn bữa cơm, dù sao cũng xem như là ân nhân của nhà họ Tịch chúng ta."
"Đương nhiên rồi." Dượng liên thanh hùa theo, sau đó lại hỏi: “Nhưng mà người ta là ông chủ lớn như vậy lại có thời gian đồng ý ăn cơm với chúng ta, thật là hiếm có."
Đường Lệ Quyên nghe ra trong lời nói của ông ta, người này cứ có chuyện tốt, nhà người ta có chút gió thổi cỏ lay, ông ta còn tích cực hơn người trong cuộc, nhưng tóm lại vẫn là người một nhà, lại còn ở trước giường bệnh của Tịch Hướng Vinh, bà cũng không muốn biểu hiện thái quá.
"Người ta có phải ông chủ hay không không liên quan đến chúng ta, hôm nào tôi viết giấy nợ để Giai Gia đưa qua, tôi và lão Tịch gom góp kiếm tiền tranh thủ trả."
Nghe bà nói như vậy, cô vội vàng lấy cùi chỏ đụng dượng bên cạnh một cái, giả cười đáp lời nói: “Đúng thế đúng thế, nói như thế nào tiền cũng là mượn, vẫn phải trả."
Vì vậy, đề tài này cứ như vậy dừng lại, không men xuống dưới nữa, nếu như lại nói nữa không biết hỏi đến vấn đề gì nữa.
Lúc Tịch Giai Giai quay lại phòng bệnh, không còn ai nhắc đến chuyện Bùi Dục nữa rồi, đặt nước ấm cạnh đầu giường, giúp Tịch Hướng Vinh bóp chân.
Nhiều ngày như vậy không bước xuống giường, cơ thể có thể đều cứng lại rồi, mát xa có thể làm máu lưu thông bình thường, không còn khó chịu nữa.
"Hai người đi về trước đi, tôi và Giai Giai ở đây trông, sáng mai đến thay một lúc là được." Đường Lệ Quyên thấy không còn việc gì để cặp vợ chồng kia về trước
Người cô cũng không khách khí: “Vậy được, có chuyện gì chị lại gọi điện cho em, em đi trước."
Sau khi người đi, Tịch Giai Giai đuổi Đường Lệ Quyên đến giường nhỏ nằm một lúc, buổi chiều cô trông, buổi tối phải thay người, luôn không nghỉ ngơi như vậy nhất định không chịu nổi.
Đường Lệ Quyên ngủ một giấc, ngủ thẳng đến bảy giờ rưỡi tối, lúc thức dậy, và còn chẳng kịp ăn cơm đã đuổi Tịch Giai Giai đi trước.
Tịch Giai Giai không lay chuyển được, cầm di động đi về phía căn tin bệnh viện, thầm nghĩ lát nữa trực tiếp mua cơm vền phòng bệnh, như vậy Đường Lệ Quyên cũng không cần chờ mình ăn xong nữa.
Trên đường, cô lấy điện thoại di động ra xem, xế chiều hôm nay không chú ý liên lạc với Bùi Dục, kỳ lạ là, đối phương lại không một tin nhắn cũng không một cuộc điện thoại.
Kỳ lạ, chẳng lẽ cả chiều hôm nay đều bận sao?
Phải biết rằng tần suất liên lạc của Bùi Dục với cô trước đây, mỗi ngày ít nhất phải 20 cuộc điện thoại, mặc dù phần lớn cô đều không nhận, nhưng ít cũng phải có bảy tám lần nói chuyện.
Hôm nay... Có hơi khác thường.
Tịch Giai Giai dừng chân, muốn gọi điện thoại cho anh, lại sợ làm chậm trễ công việc của anh, rối rắm nửa ngày mới quyết định.
Hay là gọimột cú, nếu như có chuyện đang bận lời mà nói..., cô cũng nhanh chút cắt đứt.
Nghĩ như vậy, cô lập tức tìm số Bùi Dục gọi đi, điện thoại nhanh chóng kết nối, bên tai truyền đến tiếng “tút tút”, chỉ có điều âm thanh này vang lên rất lâu cũng không có ai nhận.
Lúc Tịch Giai Giai cho rằng không ai nghe thì bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp quen thuộc: “Alo?”
"Alo, alo?" Không biết vì sao, nàng hơi sợ, bình thường đều là Bùi Dục liệc lạc với mình, cô rất ít khi gọi cho anh, lúc này đột nhiên kết nối được làm cô có hơi không tự nhiên: “Anh, anh đang làm gì thế?"
Ngoài dự đoán, giọng nam đầu bên kia điện thoại cũng không phấn khởi như trước, vô cùng mê mang: “Ngủ."
"Ngủ?" Tịch Giai Giai lấy điện thoại ra khỏi tai nhìn qua, nhìn liếc qua thời gian, sau đó lại đưa về, miệng kề sát mic, nhỏ giọng sao: “Sao lúc này lại đi ngủ?"
"Hơi mệt."
"Vậy anh ăn cơm chưa?"
"Chưa."
Tịch Giai Giai không muốn tiếp tục nói nữa, không phải là không muốn quan tâm anh, mà từ trong một hai chữ của anh, cảm nhận được đối phương không muốn nói chuyện.
Đây không quá giống với phong cách của Bùi Dục, ít nhất thời gian ngắn quen biết anh này, cho đến bây giờ đều chưa thấy dáng vẻ nặng nề khó chịu như vậy.
Chẳng lẽ là hôm nay gặp mặt không vui? Không muốn để ý đến mình?
Không phải chứ, lời nói của Đường Lệ Quyên cô cũng không nói lại với anh, lúc ăn cơm xong anh vẫn rất vui vẻ, sao chớp mắt lại...
Tịch Giai Giai có chút lo lắng cho anh, lấy dũng khí, hỏi một câu: “Bùi Dục, bây giờ anh đang ở đâu?"
Lúc hỏi ra lời này, cô đã quyết định đi tìm anh.
Đầu kia điện thoại, âm thanh của người đàn ông dừng một chút: “Biệt thự."
"Vậy anh chờ em một lát được không, em mang cái gì đến cho anh ăn."
Bùi Dục không đồng ý cũng không từ chối, mà lại đột nhiên nói một câu: “Anh uống rượu."
Tịch Giai Giai hơi sửng sốt, không theo kịp suy nghĩ của anh, lúc này mới bảy tám giờ, sao anh lại uống rượu? Kỳ lạ, thật quá kỳ lạ.
Hành động khác thường như vậy làm Tịch Giai Giai càng thêm lo lắng: “Anh ở nhà chờ em đi, đừng uống rượu nữa, được không?"
Từ sau khi ông cụ đi đến bây giờ, vô số người đều khuyên anh, nhưng cuối cùng có thể nghe vào tai chỉ có câu này của Tịch Giai Giai.
Cô sắp đến tìm mình rồi, không thể uống nhiều hơn nữa làm cô ấy sợ.
Bùi Dục cầm di động ngoan ngoãn gật đầu: “Được."