100 Cách Cưng Vợ

Chương 602: Chương 602: Gắng gượng bước ra ngoài




Đây là lần đầu tiên Thẩm Tiếu thấy gương mặt ba mình nghiêm trọng như thế, cậu bé ngoác miệng, muốn khóc nhưng ráng nén nhịn, đôi mắt đỏ hoe, sống mũi cũng đỏ gay, hỏi anh bằng giọng run rẩy: “Ba ơi, mẹ sao rồi...”

Cậu bé gầy còm nhỏ xíu, lần này đã sợ hết hồn, chỉ sợ Thẩm Dĩnh có bề gì.

Lục Hi nhắm nghiền mắt lại, nắm bàn tay nhỏ nhắn của con mình, trông anh có vẻ tức giận tột cùng, nhưng vì không muốn làm con mình sợ hãi, anh chỉ đành nén cơn giận xuống: “Không sao đâu, mẹ không sao đâu, lát nữa chú bác sĩ sẽ chữa bệnh cho mẹ, mẹ sẽ tỉnh ngay thôi.”

Thẩm Tiếu gật đầu, những giọt lệ long lanh trong mắt chực chảy xuống: “Lúc mẹ gặp chuyện, mẹ dặn con đừng xuống xe, con không có đi xuống, nhưng mà con thấy mẹ bị chiếc xe ấy kéo đi, tại con hết, tại con không bảo vệ cho mẹ...”

Thẩm Tiếu nói một hồi, dường như trái tim yếu đuối của cậu bé không thể chịu được cảnh tượng đáng sợ này nữa, cuối cùng cũng òa lên khóc nức nở.

Lục Hi ôm cơ thể nhỏ nhắn của con vào trong lòng, anh xót xa không thôi: “Không trách Tiếu được, con nghe lời mẹ không xuống xe là đúng đắn đấy, con làm đúng lắm.”

Thẩm Tiếu tự trách mình mãi, cậu bé vùi đầu vào trong lồng ngực dầy của Lục Hi, bàn tay nhỏ nhắn liên tục lau nước mắt giàn giụa trên mặt: “Nhưng con đã không bảo vệ nổi mẹ.”

Lục Hi nghe thấy mà đau lòng, anh lùi ra sau một khoảng ngắn, dùng hai tay nâng đầu cậu bé lên: “Tiếu, con nhìn ba này, con đã làm rất tốt rồi, chuyện này không thể trách con được, người xấu thì sẽ bị trừng phạt, con đừng buồn được không?”

Trơ mắt nhìn Thẩm Dĩnh bị ngã văng xuống dưới xe, cho dù tố chất tâm lý có mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, Lục Hi chỉ đành chậm rãi an ủi cậu bé, vừa gọi tài xế đến, định lát nữa sẽ đưa Thẩm Tiếu sang nhà Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh.

Trong tình hình hiện tại, để cậu bé tiếp tục ở trong bệnh viện, chỉ càng khiến cho lòng anh thất bất an mà thôi.

Một lúc sau, tài xế dừng xe ở dưới lầu, Lục Hi tự mình đưa cậu bé vào xe, trước lúc đi, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cậu bé bèn biết ngay bây giờ cậu bé đang rất sợ xe.

Nhưng mà không còn cách nào khác, Thẩm Dĩnh còn chưa tỉnh, anh không thể rời khỏi bệnh viện được, chỉ đành dặn dò cậu bé: “Tiếu ngoan nhé, chú tài xế sẽ đưa con về, lát nữa con có thể gặp ông ngoại và bà ngoài rồi.”

Nghe tiếng sụt sịt của Thẩm Tiếu, anh cảm thấy đau lòng không thôi: “Con biết rồi, ba mau vào chăm sóc mẹ đi.”

Cậu bé càng tỏ ra mạnh mẽ, trong lòng Lục Hi càng thấy đau lòng, anh hôn lên vầng trán của con mình, nhìn theo bóng chiếc xe từ từ biến mất, cho đến khi xe đã khuất dạng, anh mới quay người bỏ đi.

Lục Hi vào phòng cấp cứu một lần nữa, bảy, tám bác sĩ mặc áo trắng đang đứng bên giường bệnh, một người trong số họ mặc sơ mi xanh, là viện trưởng của bệnh viện nhân dân.

Thấy anh vào, viện trưởng lập tức giơ tay chào đón: “Anh Lục, anh đến rồi.”

Lục Hi nhẹ nhàng bắt tay ông ta, tầm mắt lập tức quay sang người nằm trên giường bệnh: “Vợ của tôi sao rồi?”

Hai người vẫn còn chưa kết hôn, nhưng anh đã gọi bằng vợ, viện trưởng giơ tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, áp lực to như núi: “Trước khi anh đến đã có bác sĩ xử lý vết thương cho cô Thẩm rồi, bây giờ đã không còn chảy máu nữa, kết quả kiểm tra cũng đã có, bảo rằng đầu cô Thẩm bị chấn động nhẹ, nhiều chỗ xương sụn bị tổn thương, dây chằng ở khuỷu tay trái cô bị bong. Vết thương không nghiêm trọng, nhưng tương đối phiền phức, tốt nhất là nhập viện quan sát vài ngày.”

Bình thường viện trưởng bận rộn đến mức muốn gặp ông ta cũng khó, bây giờ lại báo cáo đọc bản báo cáo với vẻ nghiêm túc, vài chủ nhiệm khoa đứng đằng sau lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thán, rốt cuộc anh Lục này là người thế nào.

Lục Hi nghe nói về từng vết thương của cô, dường như người anh cũng đau buốt vậy, anh hít sâu một hơi, không muốn làm liên lụy đến người vô tội, chỉ lạnh nhạt dặn dò: “Không cần đâu, lát nữa người của bệnh viện La thị qua đây đón.”

Đương nhiên viện trưởng biết được rằng anh sẽ không để cô ấy nằm viện này, trong lòng thầm thở phào, để hai bác sĩ và hai y tá ở lại trong phòng bệnh, bản thân ông ta đi tiếp ứng người ở bệnh viện La thị.

Nhìn bộ dạng bận trước bận sau, tự mình xử lý mọi chuyện của ông ta, ai mà không biết lại còn ngỡ Lục Hi mới là viện trưởng.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, Lục Hi vào vào chiếc ghế cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.

Nghĩ đến ban nãy ở nhà nhận được cú điện thoại từ bệnh viện, anh sững sờ, bốn chữ tai nạn giao thông lọt vào tai manh, khiến cho đầu óc anh nổ vang lên tiếng ‘ong’, không còn hay biết gì nữa.

Vốn dĩ anh còn đang đợi cô ấy đi đón Thẩm Tiếu về rồi còn ăn cơm chung, thấy đã sắp sửa đến giờ rồi, anh vui vẻ ngồi chờ dưới phòng khách, nhưng không ngờ cô không về, mà tin xấu lại kéo đến.

Anh còn chưa kịp thay đồ, chưa kịp suy nghĩ gì, vừa mới sực tỉnh lại, anh đã cầm chìa khóa xe lên, vượt đèn đỏ chạy đến bệnh viện.

Không biết cô bị như thế nào, cũng không biết vết thương có nghiêm trọng hay không, anh ráng giữ sự lý trí cuối cùng để nghe điện thoại của La Quyết Trình, sau đó đờ đẫn chạy đến đây.

Phóng xe như gió suốt cả quãng đường, anh không gặp tai nạn đã là may mắn lắm rồi.

May mà, cô không bị gì nghiêm trọng cả, may là Tiếu không sao hết.

Vào lúc Lục Hi run rẩy vì sợ hãi, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông, anh lấy ra nhìn thử, người gọi là Bùi Dục.

Sau khi xảy ra tai nạn, anh lập tức liên hệ với Bùi Dục, dặn anh ta phải tìm ra đôi cẩu nam nữ ấy nhanh nhất có thể.

Bọn họ đều là người bình thường, muốn kiếm được chẳng có gì là khó khăn, không đến nửa tiếng, Bùi Dục đã nhận được tin của bọn họ rồi.

“Anh Lục Hi, đã tìm được người rồi anh, bọn họ bị chặn lại ở bãi giữ xe dưới tiểu khu, bây giờ đã được mang lên phòng làm việc của em rồi.” Lúc này, Bùi Dục đang ngồi trên ghế tổng giám đốc trong phòng làm việc ở câu lạc bộ Hồng Đỉnh, anh ta cầm hộp quẹt số lượng giới hạn trong tay, ung dung nhìn hai người bị bảo vệ khống chế ở dưới đất: “Có một nam, một nữ, giờ họ sợ đến nỗi tè ra quần luôn rồi này, anh muốn xử lý ra sao?”

Hai người bị bắt nghe thấy nửa câu cuối cùng, sợ đến nỗi nổi cả da gà lên. Bốn chữ ‘xử lý thế nào chứ như thể muốn xử lý quách bọn họ vậy.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, gần như sợ điếng người, kinh hoảng đến tột cùng, người phụ nữ hét lên thất thanh: “Anh, anh anh muốn làm gì tôi?! Đây là xã hội pháp trị đấy?! Đây là xã hội pháp trị đấy, anh bắt cóc tôi là đã phạm pháp rồi! Anh còn muốn làm gì nữa?!”

Bùi Dục đang chờ đợi câu trả lời của Lục Hi, đột nhiên nghe thấy tiếng rít chói tai của cô ta, không khỏi hừ một tiếng, bực bội quay sang nhìn người phát ra tiếng, rồi nói với hai tên cường tráng đứng sau lưng cô ta: “Ồn chết đi được, bịt miệng cô ta lại cho ông.”

“Dạ, tổng giám đốc Bùi!” Hai tên cường tráng vội vàng lấy tấm giẻ đen từ trong túi ra, cũng không biết làm từ gì, cuộn tròn lại nhét vào trong miệng cô ta.

“Ưm ưm ưm!” Người phụ nữ ấy điên cuồng quay đầu không chịu phối hợp, chỉ có điều không làm lại hắn ta, cô ta chỉ biết kêu ú ớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.