Dưới mặt đất thấp, Thẩm Dĩnh bị Hawk giam cầm trước người, hai tay bị trói quặt sau lưng, một cánh tay người đàn ông thò qua từ bên mặt cô, cánh tay kia giữ thẳng khẩu súng, dù mười mấy phút trôi qua cũng không run một chút nào.
Hắn ta cố ý dùng chuôi súng gõ vào phần gáy cô một cái, cơn đau từng cơn truyền đến, cô bất ngờ không kịp chuẩn bị kêu đau thành tiếng, vừa mới hét ra khỏi miệng cô lập tức hối hận.
Cô biết Hawk cố ý dùng cách này để kích thích Lục Hi, để lý trí của anh bị rối loạn, điều hắn ta muốn chính là kết quả như vậy.
Sau khi phát ra một tiếng này, mặc kệ Hawk dồn ép cô thế nào, Thẩm Dĩnh cũng không kêu lên một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trên mặt đất, vẫn may là anh không đi tới, nếu không thì…
Cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí hiện tại của hai người, góc của mặt đất thấp nằm sát bên, chỉ có người đi đến gần vị trí giáp ranh mới có thể nhìn thấy bọn họ, một khi xuất hiện, Hawk chắc chắn sẽ dứt khoát bóp cò.
Trong lòng Thẩm Dĩnh nóng như lửa đốt, cô biết chỉ cần mình vẫn còn trong tay Hawk thì chắc chắn sẽ khiến cho hành động của Lục Hi bị hạn chế, nhưng cô không thể tùy tiện rời đi, trên người cô còn quấn bom, thứ đồ vật này của cô đủ để phá hủy cả hai người.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, vốn là ban đêm, lại trải qua một trận mưa to tầm tã, hơi nước trên đôi mắt quyến rũ và sương mù đan vào một chỗ, mỗi một hơi thở và động tác nhỏ cũng sẽ được phóng đại vô hạn ở trong khu rừng yên tĩnh này.
Không ai nói chuyện, Hawk lẻ loi một mình, chỉ có Thẩm Dĩnh là lá chắn bằng thịt của hắn ta, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn ta sẽ không bao giờ dùng con tin mạo hiểm, về phần lý do trong đó, chỉ có trái tim hắn ta hiểu được.
Mười phút trôi qua, dường như mệt mỏi trong sự chờ đợi nhàm chán vô tạn, Hawk giơ tay lên hướng lên trên nổ một phát súng nữa, hắn ta quay đầu liếc nhìn phía sau lưng, phía sau cao hơn nửa mét so với khoảng cách trước mắt là bởi vì địa hình thấp hơn một chút, nếu như muốn trốn thoát khỏi đó, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải khiến Lục Hi không gây ra bất cứ sự cản trở nào.
Trên núi và dưới núi đều là cảnh sát, hắn ta không có thời gian để trì hoãn, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Bộ não của Hawk nhanh chóng hoạt động, hắn ta chẳng những không hoảng hốt mà ngược lại còn càng bình tĩnh hơn, không phải lần đầu tiên trải qua sự sống chết như vậy, đã sớm trở nên quen thuộc như cơm bữa trong gia đình.
Nhưng lúc hắn ta nhìn về phía sau lưng một lần nữa, người phụ nữ trong ngực bỗng nhiên dùng hết sức lực dùng đầu hướng về phía cánh tay của cô va một cái, họng súng chệch hướng, trong lòng hắn ra run sợ, một tay gắt gao ấn người phía trước vào vách tường bùn phía trước.
"Đông" một tiếng, Lục Hi nghe rất rõ ràng, thân thể người đàn ông dừng lại, phía trước không thấy bất cứ điều gì càng khiến anh càng thêm hoảng hốt.
Dĩnh Dĩnh…
Đôi lông mày rậm nhíu lại thật chặt, mỗi một sợi lông tóc hận không thể dựng ngược lên, hai tay của hắn ta cầm khẩu súng lục đặt ở bên chân của mình, ngắm chuẩn một viên đạn nhanh chóng bắn đến dưới cái cây gần nhất.
Viên đạn một lần nữa lại rơi vào bên chân, đứng hướng về phía trước thì ở khoảng cách này có thể thấy được vùng rài của vùng đất thấp.
Lục Hi không do dự, giơ súng lên bắn một phát súng vào vùng đất bùn thấp nhất cạnh mình, đôi mắt anh nheo lại, cuối cùng vẫn mở miệng…
"Hawk, bỏ cuộc đi, đã lộ rồi."
Bầu không khí yên tĩnh, hai phút trôi qua, ngay khi Lục Hi cho là hắn ta không mở miệng, trong miếng đất thấp lại phát ra một giọng nói khàn khàn cực điểm: “Tốc độ anh tìm đến chậm hơn nhiều so với tôi suy nghĩ!”
Ngay khi giọng nói vừa phát ra, ánh mắt Lục Hi lập tức khóa chặt vào góc Đông Nam của mảnh đất thấp, phạm vi hoạt động của hắn ta hơi lớn, thân thể cao lớn ngồi xuống, đáy mắt vô cùng sắc bén: “Đừng tiếp tục giãy dụa không biết sợ nữa, thả người!”
"Thả?" Hawk giống như đang nghe được một câu chuyện cười: "Cô ta là có thể là lá chắn sống tốt nhất cho tôi nha.”
Vừa nghe đến câu nói này, lòng bàn chân của Lục Hi vọt lên một tia rét lạnh, người phụ nữ anh bảo vệ như vậy lại trở thành khiên thịt, hành động như vậy sao có thể khiến anh không lo lắng!
Nếu như không có Thẩm Dĩnh, bây giờ anh sẽ tập tức vọt đến bên cạnh Hawk, đối mặt với hắn ta và liều mạng đánh nhau sống chết.
Nhưng bây giờ, anh nhất định phải chú ý tính mạng của cô, điều anh muốn chính là cố gắng hết sức để Hawk xuất hiện, đồng thời chờ đội trưởng vòng ra vị trí phía sau của mảnh đất thấp, có thể bảo đảm khi nhìn rõ tình huống và cho Hawk một đòn trí mạng.
Cằm Lục Hi căng cứng, ngay cả hô hấp cũng cứng ngắc, anh nhất định phải bình tĩnh, ít nhất thì bây giờ Thẩm Dĩnh vẫn còn sống, cô chỉ đứng cách anh khoảng hai mươi mét.
Lục Hi lại mở miệng, ngữ khí đã trầm ổn hơn rất nhiều: "Anh thả cô ấy ra, tôi có thể tha cho anh một con đường sống!”
"Ở đây tất cả đều là cảnh sát, thả cô ấy ra coi như có thể ra khỏi khu rừng này, cũng chắc chắn không thể xuống núi!” Hawk là người thông minh và xảo trá đến mức nào, từ sau khi ngôi nhà gỗ kia bị tấn công, trong lòng hắn ta đã nắm chắc: “Hôm nay các người chính là muốn bao vây tôi ở đây, dù có mọc cánh cũng khó thoát, mà người phụ nữ này chính là con bài cuối cùng của tôi, anh muốn tôi thả sao? Anh cho là tôi là một kẻ phế vật không có đầu óc sao?”
"Miệng anh sạch sẽ một chút!”
"Ha ha ha ha..." Hawk bỗng nhiên cười lên, hắn ta cố ý hạ giọng, tiếng cười khanh khách từ ngực ép ra, người nghe toàn thân run rẩy: “Video tôi để lại anh đã xem chưa?”
Trong khi hỏi câu hỏi này, hắn ta cũng lấy một miếng vải rách nhét vào trong miệng Thẩm Dĩnh để cô không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Video?
Video gì? Vì sao cô không biết? Là có liên quan đến cô hay là liên quan đến người khác?”
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu, không đợi cô suy nghĩ rõ ràng thì Lục Hi đang mở miệng, đó là giọng nói mà cô chưa bao giơ được nghe thấy, giống như muốn đem cả người Hawk nhai nát và nuốt xuống.
"Anh muốn cô ấy sao? Chỉ vì cô ấy là người phụ nữ của tôi, cho nên anh ép cô ấy cùng anh phát sinh quan hệ, chỉ đơn giản là để tôi khổ sở trong lòng sao?”
Nghe hắn ta nhắc đến video, máu toàn thân trên người Lục Hi giống như chảy ngược, tứ chi lạnh buốt sắp cứng đờ, ngay cả anh cũng không biết mình làm thế nào để nhịn xuống cơn tức giận này, thậm chí còn có thể giả vờ không có việc gì để chế giễu lại.
Thẩm Dĩnh trợn mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn lại với ánh mắt khó tin, chỉ tiếc là cô không thể nhìn thấy bất cứ cái gì ngoại trừ một mảng của bầu trời.
Muốn nói cho anh biết, cô không bị ép buộc, cũng không có phát sinh quan hệ với Hawk, cô trong sạch, từ đầu đến cuối cô đều giữ vững sự trong sạch của mình.
Nhưng cô không thể… Nghe được giọng nói chịu đựng của anh, cô đau lòng như sắp chết đi, những ngày gần đây anh đã đau khổ thế nào, tự trách mình đến mức nào!
Ánh mắt Hawk phút chốc chuyển đến trên người Thẩm Dĩnh, nhưng rất nhanh liền rời đi, lại lần nữa cảnh giác nhìn tình hình xung quanh, hắn ta cười lạnh nói: “Dù anh có nói thế nào, mặc kệ cô ấy có phải người phụ nữ của anh hay không, mùi vị của cô ấy cũng rất tốt, tôi còn nói tại sao anh lại thích một người đàn bà bình thường thế này, hóa ra là dáng vẻ trên giường của cô ấy lại xinh đẹp mà mê hoặc như vậy!”
Thẩm Dĩnh điên cuồng lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, cô muốn giằng co với Hawk nhưng không có cách nào, đừng tin, tuyệt đối đừng tin điều đó…
Giọng nói của người đàn ông trên mặt đất biến mất trong giây lát. Hawk biết anh nhất định đã bị lời nói của mình làm cho đau đơn, khoái cảm trả thù trong lòng dần dần dấy lên, hắn ta còn ngại chưa đủ, dường như muốn đem từng chi tiết kể cho anh nghe: "Làn da của cô ấy rất trắng, dù ở nơi đơn sơ như vậy, chỉ dùng nước sông nhưng giống như một miếng ngọc trắng, mỗi lần bị tôi đè xuống, âm thanh đó thật dễ nghe, tinh tế mềm mềm, khi chúng tôi làm, người bên ngoài nghe thấy đều không chịu được, a đúng rồi, có một lần tôi không ở đó, cô ấy có thể là đã bị nhiều người vấy bẩn…”
Giọng nói bên tai giống như móng tay cạo vào kính cực kỳ chói tai, cho dù biết bọn ho chưa bao giờ có bất cứ điều gì nhưng Thẩm Dĩnh nghe thấy cũng cảm thấy buồn nôn, huống chi là Lục Hi không hề biết rõ tình hình.
Quả nhiên, vừa dứt lời, liền nghe thấy vài tiếng "Xoẹt xoẹt", anh đúng là trực tiếp bắn năm phát súng liên tiếp.