100 Cách Cưng Vợ

Chương 430: Chương 430: Kế trong kế




"Không." Người đàn ông dứt khoát phủ nhận lời tỏ tình nồng nàn của cô ta: “Nếu như tôi không có gì, cô sẽ không yêu tôi.”

Lục Hi biết rất rõ, sở dĩ Hoàng Tử Nhu điên cuồng muốn ở bên anh như vậy, không phải vì cô ta yêu anh đến mức nào, mà là không chấp nhận được cảm giác bản thân bị lạnh nhạt và khinh thường, từ đầu đến cuối người cô ta yêu chính là bản thân mình.

Đôi mắt Hoàng Tử Nhu co rút, liều mạng lắc đầu: “Không đâu, Hi à, anh không biết em quan tâm anh đến mức nào, nếu không phải vì yêu, em sẽ không làm những chuyện này.”

Từ khi cô ta bắt đầu bắt cóc Thẩm Tiếu, cô ta đã không có đường về, cho dù kết cục thế nào, cô ta biết mình chắc chắn không thoát khỏi sự trừng phạt.

Mà lý do cho tất cả những điều này chính là bởi vì Hoàng Tử Nhu quá yêu người đàn ông này, chỉ có lý do như vậy mới khiến cô ta chấp nhận.

"Anh có biết em chán ghét Thẩm Dĩnh đến mức nào không? Trước đó cô ta không ở thành phố J, em thấy anh nhớ tất cả mọi thứ về cô ta, bây giờ cô ta đã trở về, đánh tan thời gian ba năm cố gắng của em, Hi, cô ta không nên ở giữa chúng ta, nếu như không có cô ta thì mọi chuyện đã không đến mức này.” Nói đến người phụ nữ kia, dù không ở trước mặt nhưng Hoàng Tử Nhu cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lục Hi thấy rõ sự đố kị và căm thù trong mắt cô ta, anh biết cho dù có nói thế nào cũng không thể cảm hóa được người phụ nữ trước mắt, nhưng vì kéo dài thời gian, vẫn cố gắng vật lộn với cô ta: “Nếu như không có Thẩm Dĩnh, chúng ta cũng không thể bên nhau, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không kết hôn, cũng không liên quan gì đến cô ấy.”

Lời nói này khiến trái tim Hoàng Tử Nhu dễ chịu một chút, đáy mắt cô ta dấy lên một chút ánh sáng chờ mong: “Không đâu Hi à, sở dĩ anh nghĩ như vậy là bởi vì hơn ba mươi năm qua em chưa từng xuất hiện, bây giờ em đã đến bên cạnh anh, mọi thứ sẽ khác, ở bên em được không? Em sẽ đối xử với anh tốt hơn bất cứ ai.”

"Cô bắt Thẩm Tiếu, làm thế nào để tôi ở bên cô?” Lục Hi thuận theo lời cô ta, nói: “Bây giờ cô dừng lại có lẽ vẫn còn kịp.”

Đáy mắt rực rỡ của Hoàng Tử Nhu mờ đi mấy phần, cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn phía trước, bất ngờ, xoắn xuýt, ngỡ ngàng, cuối cùng đều biến thành sự kiên quyết: “Không, Hi, bây giờ em liền muốn cùng anh.”

Cô ta biết rõ, chỉ cần cô ta chiếm được thân thể người đàn ông này, cho dù không thay đổi được điều gì cũng khiến lòng Thẩm Dĩnh có vướng mắc. Nếu như không chiếm được, cô ta sẽ dùng thủ đoạn để khiến cho tất cả mọi người đều không quên được.

Nói xong, Hoàng Tử Nhu ngửa đầu lên hôn lần nữa, Lục Hi đột nhiên nhíu mày nghiêng đầu né tránh, mặc dù anh đã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng bản năng phản ứng của cơ thể không thể kiếm soát được.

Sự đụng chạm của Hoàng Tử Nhu khiến anh cảm thấy vô cùng buồn nôn, dù chỉ hơi xích lại gần cũng gây ra sự kháng cự theo bản năng.

Thật không nghĩ tới, anh càng muốn trốn tránh, sự chiếm hữu của Hoàng Tử Nhu càng thêm mãnh liệt, thậm chí cô ta đưa tay lên áo sơ mi của anh, mở từng chiếc cúc áo, cởi được bốn chiếc, cô ta đưa tay hướng vào trong tìm kiếm lồng ngực người đàn ông…

Da thịt chạm vào nhau, không còn bị ngăn cách, Lục Hi chỉ cảm thấy đôi tay của cô ta giống như rắn độc lạnh buốt bò trên người mình, một tay của anh nắm lấy bàn tay đang làm loạn kia: “Hoàng Tử Nhu.”

Hoàng Tử Nhu dường như không nhìn thấy sự phản cảm của anh, tiến lên nói khẽ: “Hi, hôn em.”

Cô ta mơ hồ nhớ lại cách Lục Hi kéo Thẩm Dĩnh vào trong ngực hôn thật sâu, mỗi buổi tối khi cô ta nhắm mắt lại, đều tưởng tượng rằng anh cũng làm điều tương tự với mình.

Mặc dù trước khi đến đây Lục Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nước đã đến chân, nhìn gương mặt này khiến anh vô cùng chán ghét, thân thể giống như bị điểm huyệt không thể động đậy, anh không thể làm chuyện thân mật với Hoàng Tử Nhu, cho dù đó chỉ là một nụ hôn.

Người đàn ông im lặng nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách tường, mười lăm phút đã trôi qua kể từ khi anh đến đây, nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

Đột nhiên bị gián đoạn, Hoàng Tử Nhu cảnh giác nhìn vào nơi phát ra âm thanh.

Lục Hi thò tay vào túi cầm điện thoại, muốn quay người đi nhận điện thoại nhưng bị cô ta giữ lại, nụ cười nham hiểm: “Anh ở đây nghe máy đi.”

Nhìn thoáng quá số điện thoại người gọi, Lục Hi nhận điện thoại, ánh mắt dán chặt lên người phụ nữ trước mặt, không đợi đầu dây bên kia nói trước, anh đã cướp lời: “Nói ngắn gọn.”

Lời nói của Bùi Dục kẹt ở trong miệng, nhiều năm gắn bó và hiểu biết lẫn nhau, khi nghe được mấy chữ này, anh ta biết bây giờ Lục Hi đang không tiện nói chuyện.

"Đã tìm được đứa trẻ, trên người có một quả bom hẹn giờ, nhưng không phải điều khiển từ xa, chuyên gia phá bom đã đến, độ khó không lớn, tôi chắc chắn." Bùi Dục thở hổn hển, tinh thần căng thẳng liên tục khiến cho tâm trạng của anh dao động, anh ta bật màn hình lên, nhìn thấy vị trí của Lục Hi: “Người của chúng ta khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến vị trí của cậu, Hi à, không cần nhẫn nhịn nữa, người phụ nữ đó đã không còn có thể uy hiếp cậu.”

Chỉ cần tìm được đứa trẻ, mọi thứ đều dễ nói chuyện.

Kết quả như vậy chắc chắn là điều Lục Hi mong muốn nhất. Khi nghe tin đứa bé tạm thời an toàn, rốt cuộc trái tim anh cũng buông lỏng, môi mỏng khẽ mím lại: “Tôi biết rồi.”

Ba chữ vô cùng đơn giản, hoàn toàn không nói rõ được điều gì, nhưng lọt vào tai Hoàng Tử Nhu lại khiến trái tim cô ta bỗng nhiên chìm xuống, có lẽ con người sẽ nhạy cảm hơn ở những thời điểm đặc biệt, vì vậy cô ta dường như đã bắt được thông tin xấu nhất qua ba chữ này.

Có lẽ, Thẩm Tiếu đã được tìm thấy.

Sự lo lắng của cô ta rất nhanh đã được kiếm chứng, vì một giây sau Lục Hi trực tiếp bóp cổ cô ta, không có một chút nhẫn nhịn nào của trước đó, sâu trong đáy mắt phát ra ngọn lừa thù hận dường như có thể thiêu rụi cô ta.

Cổ họng truyền đến cơn đau nhức, thậm chí Hoàng Tử Nhu còn có thể cảm giác được không khí truyền đến cơ thể mình càng ngày càng ít đi, cô ta trực tiếp bị ép vào bức tường sơn trắng lạnh lẽo cứng rắn ở phía sau, cô ta không ngừng dãy dụa: “A, Hi …”

"Đừng gọi tôi!" Người đàn ông nặn ra mấy chữ qua kẽ răng, khuôn mặt đỏ lên vì cơn thịnh nộ, xung quanh phát ra hơi thở giống như Tu La Địa Ngục: “Cô nên cảm thấy may mắn vì đứa bé không sao, nếu không bây giờ cô đã trở thành một con chó chết dưới tay tôi rồi.”

Anh đã không muốn dùng con người để mô tả, thậm chí mô tả cô ta với một con chó cũng là một sự xúc phạm.

Tất cả sự nguy trạng đều tan nát thành những mảnh nhỏ sau khi Thẩm Tiếu được tìm thấy, Hoàng Tử Nhu tỉnh mộng, chỉ là giấc mộng này quá ngắn khiến cô ta không cam tâm kết thúc như vậy.

Ánh mắt cô ta liếc về phía cửa một chút, nhìn thấy cái bình nhỏ màu bạc kia, nghĩ về thời gian phát tác của thuốc, cô ta đưa tay chụp lên bàn tay của người đàn ông đang bóp cổ mình: “Hi, anh muốn giết em sao? Được, dùng sức đi, chỉ cần em chết thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, nếu không thì em sẽ không bao giờ để anh và Thẩm Dĩnh bên nhau.”

Vào thời điểm này, tình huống này, Lục Hi vốn đã hận không thể lột da cô ta, nhưng Hoàng Tử Nhu lại muốn chọc giận anh, lúc này Lục Hi lập tức sinh ra một chút tàn nhẫn.

Năm ngón tay siết chặt một cách vô thức, đôi mắt đen thâm thúy sâu không thấy đáy, anh nhìn khuôn mặt Hoàng Tử Nhu càng ngày càng đỏ lên, sau đó vì thiếu không khí mà tái nhợt, sức mạnh trên năm đầu ngón tay không ngừng tăng lên, nhưng khi sức mạnh đạt tới điểm giới hạn lại xuất hiện tác dụng phụ.

Thân thể không biết tại sao lại sinh ra cảm giác bất lực, đầu cũng có chút choáng váng, bỗng nhiên anh hoảng loạn, chân đứng không vững…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.