Lục Hi đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Dĩnh một cách bất ngờ, không muốn nói cho cô biết mọi chuyện, chỉ có thể kiềm chế sự bối rối trong lòng, cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh như mọi khi: "Không có gì, ở công ty có chút việc cần xử lý.”
Thẩm Dĩnh nhíu mày, quay người hướng ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những con phố ở nước ngoài, trong lòng cảm thấy không nỡ: "Tiếu Tiếu đâu? Tối hôm qua cũng không gọi video với nó, anh ở công ty, vậy thím Lâm có ở nhà cùng nó không?”
"Ừm, nó rất nghe lời, em có thể yên tâm.” Lục Hi lo lắng cô ở nước ngoài sẽ hoảng loạn, bên này anh đã xử lý không xuể, nếu như cô ở nước Anh gặp phải chuyện gì, anh thật sự không thể phân thân nổi.
Trước khi cô trở về anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, đến lúc đó sẽ đem toàn bộ quá trình nói lại cho cô biết, muốn chém muốn giết hay muốn róc thịt thì tùy cô, nếu nói luôn bây giờ anh sợ cô sẽ hoảng hốt chạy lung tung mà xảy ra sự cố.
Thẩm Dĩnh không yên tâm, nhưng nếu anh đã nói như vậy, cô sẽ không nghĩ đến chuyện bắt cóc, chỉ có thể dặn dò: “Chuyến bay của em vào ngày mai, khoảng sáng ngày kia sẽ đến, anh nhớ tự chăm sóc mình và Tiếu Tiếu.”
"Được, em đừng lo lắng!” Lục Hi không dám nói với cô quá nhiều, sợ sẽ bị lộ cảm xúc của mình, vội vàng kết thúc: “Mọi người vẫn đang đợi anh trong cuộc họp, anh cúp máy trước.”
"Được."
Điện thoại vừa cúp, giọng nói dịu dàng của người phụ nữ bên tai biến mất, màn hình điện thoại một lần nữa khóa lại. Lục Hi dựa vào thành ghế phía sau, anh khẽ hít một hơi thật sau sau đó thở hắt ra, hơi nhắm mắt, lông mày nhíu chặt lại, mọi cảm xúc đều hội tụ trên khuôn mặt anh tuấn của anh, cuối cùng một lần nữa anh mở mắt ra, lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh khiến cho người ta ngạt thở.
Xe khởi động một lần nữa, điện thoại của Thẩm Dĩnh giống như chưa từng được gọi đến, bên trong khoang xe đều là bầu không khí ngột ngạt.
Xe chạy một mạch đến nơi cần đến, giống như Bùi Dục đã phát hiện ra, là một nhà hàng rất bình thường, bình thường đến mức trong tiệm ngoại trừ bàn ghế chỉ có những người đàn ông trung niên và những người già trên bốn mươi tuổi.
Lục Hi mặc trên người bộ quần áo hàng hiệu xa xỉ có chút không phù hợp với nhà hàng này. Diện tích nhà hàng rất nhỏ đứng ở cổng anh có thể nhìn thấy rõ tất cả, nhưng cũng không thấy mặt Hoàng Tử Nhu đâu.
Đáy lòng Lục Hi trầm xuống, bấm số điện thoại của Hoàng Tử Nhu, rất nhanh đã có người nhấc máy: “Cô ở đâu?”
"Đến rồi sao?" Trong loa, Hoàng Tử Nhu dịu dàng hỏi một tiếng.
Lục Hi đang định hỏi tiếp thì chợt nghe thấy tiếng giói thổi từ đầu dây bên kia, giống như tiếng gió thổi khi đang mở cửa xe ô tô, bỗng nhiên anh nhíu mày: “Cô không có ở đây?”
Ở đầu dây bên kia, Hoàng Tử Nhu đang ngồi ở trên xe taxi, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ: “Hi à, làm sao em có thể để anh tìm thấy em một cách dễ dàng như vậy, em muốn chắc chắn rằng anh đến một mình.”
"Tôi tới một mình.” Giọng nói của Lục Hi lạnh lùng, cũng không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục vòng vo với cô: “Rốt cuộc cô ở đâu?”
Cùng lúc đó, Hoàng Tử Nhu lấy từ trong túi ra một cái máy tín hiệu thu nhỏ, chiều dài và rộng chỉ bằng hai ngón tay cái, cô ta mở ra, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh đen trắng của cửa nhà hàng.
Lục Hi đang cầm điện thoại đứng ở đó, bên cạnh anh không có ai khác.
Sự lo lắng của Hoàng Tử Nhu đã giảm xuống một chút khi biết rằng anh thực sự không mang theo người khác, nhẹ nhàng thở ra: “Đợi chút nữa cút điện thoại em sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Cảm thấy cô muốn tắt điện thoại, Lục Hi thăm dò: “Đứa bé đâu, tôi muốn nói chuyện với nó.”
Cánh tay cầm điện thoại của Hoàng Tử Nhu hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh cô ta khôi phục tinh thần: “Anh đến rồi em sẽ để anh gặp đứa bé.”
"Đứa bé không đi cùng cô?” Dường như anh lập tức mở miệng kết luận.
Hoàng Tử Nhu không biết liệu anh thật sự đoán được như vậy hay đang lừa dối mình, trái tim nhảy vọt lên, không cho anh tiếp tục có cơ hội suy đoán, trực tiếp dập máy.
Nhìn giao diện điện thoại đang lóe lên màu sắc cũ kỹ, lúc này cô ta mới cảm giác được không khí đang lưu không giữa mũi.
Ngước mắt lên, vô tình đối diện với một đôi mắt nghi ngờ đang phản chiếu trong gương trong chiếu hậu.
Là tài xế xe taxi.
Mặc dù đối phương rất nhanh dời mắt đi chỗ khác, nhưng Hoàng Tử Nhu vẫn cảm thấy được trong ánh mắt của ông ta hiện lên sự lo lắng và kinh sợ.
Ông đã ta nghe thấy cuộc nói chuyện của mình và Lục Hi, mặc dù trong lúc trao đổi cũng không lộ ra quá nhiều, nhưng trong từng câu chữ đều lộ ra sự khác thường quỷ dị, có thể đã bị phát hiện.
Hoàng Tử Nhu thu hồi ánh mắt, im lặng một lát bỗng nhiên âm trầm mở miệng: “Ông đã nghe được!”
Cô ta không hỏi, mà là trần thuật sự thật.
Lời nói vừa phát ra, hướng đi của chiếc xe rõ ràng là hơi lệch chút xíu, nhưng rất nhanh đã thẳng lại, không đợi tài xế mở miệng, cô ta lập tức nói tiếp: “Đưa tôi đến nơi cần đến, ông sẽ không có chuyện gì.”
Rõ ràng chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, thậm chí nhìn có vẻ rất dễ bị bắt nạt, nhưng một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đối mặt với Hoàng Tử Nhu lại không nói ra hết được sự sợ hãi trong lòng, đại khái trên người cô ta có loại hơi thở khủng bố khác với người thường.
Người tài xế cuống quít gật đầu: "Tôi không biết gì hết, cô có thể yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa cô đến nơi.”
Lần đầu tiên Hoàng Tử Nhu nếm thử khoái cảm khi trở thành một kẻ xấu, cô ta xùy một tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Khi Hoàng Tử Nhu lên xe và nói xong địa chỉ, trong lòng tài xế taxi còn cảm thấy mừng thầm, thật vất vả mới nhận được đơn hàng lớn, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh toát, ông ta bất giác tăng tốc độ, hận không thể đưa cô ta đến nơi cần đến trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Nhìn số tiền trong đồng hồ báo giá càng ngày càng tăng lên, đã mấy trăm nghìn, nhưng trong lòng tài xế không hề cảm thấy một chút vui vẻ và phấn khởi.
Thật vất vả mới đến nơi cần đến, ở giữa ghế dựa và quần áo đã chảy không ít mồ hôi, lái xe liền đem biển trống xe lật ra: “Đến rồi.”
Hoàng Tử Nhu ngẩng đầu nhìn một chút, đích đến là ngã ba của khu vực thành phố và nông thôn thuộc thành phố J, con đường này là một con phố thương mại mới được xây dựng gần đây. Xúc tiến đầu tư chưa được hoàn thành, chỉ có một hai căn nhà thưa thớt đang được sửa chữa, trên đó là các công nhân ăn mặc không được sạch sẽ cho lắm.
"Bao nhiêu tiền?" Hoàng Tử Nhu rút ví ra khỏi túi.
Cũng đã đến đây rồi, tiền xăng lại không ít, ông ta không nhìn vào số tiền bên trong đồng hồ báo giá, chỉ ước chừng một con số đủ trả tiền xăng: “Cô cho tôi sáu trăm ngàn đi.”
Hoàng Tử Nhu cũng không nói chuyện với ông ta, chuyện đến nước này cô ta đã sớm không thèm quan tâm đến tiền nong, cô ta đưa cho tài xế lái xe taxi số tiền trên đồng hồ báo giá, thậm chí còn cho thêm: “Cầm tiền của ông và đi đi, những thứ khác không liên quan gì đến ông, biết chưa?”
Tài xế lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ đáng sợ như vậy, nhận tiền và gật đầu liên tục: “Cô yên tâm, tôi chỉ là một người dân bình thường!”
Hoàng Tử Nhu cũng không nói chuyện, nhìn ông ta một cái rồi bước xuống xe, đi về phía con phố thương mại.
Tài xế lập tức quay đầu xe lái đi, sau lưng ông ta đổ mồ hôi lạnh, tốc độ lái xe không nhanh, sau khi xe chạy đến đường cái ông ta mới hoàn toàn yên lòng, chỉ là càng suy nghĩ lại càng thấy không yên tâm, luôn cảm thấy lần làm việc này, số tiền kiếm được rất phỏng tay.
Rõ ràng người phụ nữ kia không phải là người tốt, thậm chí có thể đang phạm tội, nếu như bây giờ ông ta không làm gì cũng sẽ coi như trở thành đồng lõa một nửa.
Người tài xế nghĩ tới nghĩ lui, cuối cũng vẫn không chịu được sự tra tấn tâm lý, chiếc taxi màu xanh dừng ở ven đường, cuối cũng vẫn bấm 110: “Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo nguy…”
Sau khi cục cảnh sát tiếp nhận báo cáo, cùng lúc này, phía Bùi Dục cũng xác minh điểm này, các loại thông tin trùng khớp, cộng thêm địa chỉ của Lục Hi vừa mới gửi tới, hoàn toàn chính xác là Hoàng Tử Nhu.
Nơi này nói vắng vẻ cũng không phải là vắng vẻ, nói náo nhiệt cũng không phải là náo nhiệt, là nơi rất khó để tìm được.
Anh ta lập tức phái người tới: "Đi theo định vị của Lục Hi, nhanh lên!”