Nhưng Bùi Dục không vì câu nói này mà cảm thấy thoải mái, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái bên cạnh: “Giai Giai, anh”
Anh càng như vậy trong lòng Tịch Giai Giai càng khó chịu: “Em biết anh có quá khứ của mình, em sẽ không ép anh phải nói với em bất kỳ chuyện gì, đợi đến ngày anh muốn nói rồi nói cũng được, em chỉ sợ trong lòng anh cảm thấy khó chịu.”
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến, đây lại là vết thương của Bùi Dục.
“Quá khứ của anh, còn có những chuyện đã xảy ra trong gia đình anh, đều vô cùng khó nói, không phải là không muốn nói cho em biết, chỉ là anh chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Được rồi.” Tịch Giai Giai đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông: “Chúng ta không nói những chuyện này nữa.”
Vẻ mặt của Bùi Dục có chút nặng nề, có lẽ nghĩ đến chuyện gì đó, có chút thất thần.
Tịch Giai Giai thấy vậy, suy nghĩ một chút, tiến đến gần khẽ hôn lên môi anh, mang theo sự an ủi nói: “Đừng buồn nữa được không? Không phải là có em ở bên anh sao?”
Có em ở bên anh.
Năm từ đơn giản này đã kéo Bùi Dục thoát khỏi sự buồn rầu, rất nhiều người đã nói với anh câu đó, nhưng người duy nhất có thể khiến anh rung động chỉ có Tịch Giai Giai.
“Bảo bối.”
Một giọng nói từ tính vang lên bên tai, Tịch Giai Giai bị anh gọi đến mức đỏ cả mặt: “Em, em phải đi lên rồi.”
“Được.” Cho dù trong lòng Bùi Dục không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể buông cô ra: “Xong việc thì nói với anh, buổi tối có thời gian chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh đến đón em.”
Tịch Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Từ trên xe đi xuống, cô đứng nguyên tại chỗ, không di chuyển, người đàn ông ngồi trong xe cũng không động, hai người cách nhau một tấm kính mờ màu sẫm, anh nhìn em, em nhìn anh, cuối cùng vẫn là Bùi Dục lên tiếng trước.
“Sao không đi?”
“Em đợi anh đi trước, anh mau đi làm đi.”
Bùi Dục nhướng mày: “Anh nhìn em đi lên rồi sau đó anh sẽ đi.”
Những người đang yêu đa phần đều như vậy, chỉ cần phải xa cách nhau một chút đều có thể anh anh em em rất lâu.
Tịch Giai Giai chỉ có thể vẫy tay, quay người đi vào bệnh viện trước, ngay cả khi quay lưng về phía người kia, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ở phía sau.
Đi vào cửa chính của bệnh viện, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy bị anh nhìn chằm chằm, lưng đã cứng đờ rồi.
Nhưng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm rất quen thuộc: “Giai Giai? Sao cháu lại xuống đây?”
Tịch Giai Giai đột nhiên run cầm cập, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy dượng Vương Chí Minh cầm một hộp cơm giữ nhiệt màu vàng đi về phía mình.
Trong lòng cô “lộp độp”, không biết lúc nãy từ trên xe Bùi Dục xuống, có bị Vương Chí Minh nhìn thấy không, trong lòng vô cùng thấp thỏm, bất an.
“Dượng, dượng đến rồi?”
“Đúng vậy.” Vương Chí Minh giơ hộp cơm giữ nhiệt trong tay lên: “Chú đến đưa canh cho ba cháu, bình thường trong bệnh viện ăn cơm cũng được, nhưng bệnh nhân không thể qua loa được, phải ăn một chút đồ ăn có dưỡng chất, món canh xương này phải hầm gần 3 tiếng đó.”
Tịch Giai Giai vội vàng cảm ơn: “Làm phiền chú rồi!”
“Nói cái gì thế, đều là người một nhà.” Vương Chí Minh vội vàng xua tay, khách khí trả lời, nhưng rất nhanh ông ta đã chuyển chủ đề: “Cháu gọi xe đến sao? Lúc nãy chú nhìn thấy cháu đi xuống từ một chiếc xe màu đen”
Trong lòng Tịch Giai Giai run rẩy, quả nhiên, vẫn bị ông ta nhìn thấy.
Nhớ đến nụ hôn lúc nãy của mình với Bùi Dục ở trên xe, cô có chút hoảng sợ, vội vàng quay mặt đi, sợ bị nhìn ra điểm khác thường: “Đúng vậy, hôm qua cháu đến trường một chuyến, sáng sớm hôm nay đến thay cho cô, sợ muộn nên mới gọi xe.”
Vương Chí Minh suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Như vậy sao.”
“Vâng vâng.”
Trước khi bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn, đúng lúc thang máy đến, Tịch Giai Giai vội vàng đi vào, giống như phía sau có một con mãnh thú vậy.
Hai người cùng nhau đi đến phòng bệnh, hôm nay Tịch Hướng Vinh đã có thể ăn được một chút đồ ăn dễ tiêu hóa.
Cô ở lại cả đêm, sắc mặt có chút không được tốt, nhìn thấy Vương Chí Minh đến, Đường Lệ Quyên lập tức kêu người đi về nghỉ ngơi.
Tịch Giai Giai ở lại trong phòng bệnh giúp Tịch Hướng Vinh ăn canh, Đường Lệ Quyên tiễn hai người ra thang máy, bà đi đến 10 phút mới quay lại phòng bệnh, vừa đi vào sắc mặt đã không tốt.
Không ngoài dự đoán, sau khi Tịch Hướng Vinh ăn hết canh rồi đi ngủ, bà mới nhỏ giọng hỏi: “Tối qua con đi đâu?”
Tịch Giai Giai nuốt nước bọt, chuyện phải đến vẫn sẽ đến.
“Con về trường.”
“Mẹ kêu con đi ăn cơm, con thì tốt rồi, không đi ăn cơm, mẹ gọi điện thoại cho con cũng không nhận, trường học có chuyện gì mà con phải gấp gáp như vậy, điện thoại cũng không thể nhận?” Giọng điệu của Đường Lệ Quyên vô cùng nghiêm túc, có thể nghe ra bà đang thực sự tức giận.
Tịch Giai Giai cũng không dám ăn nói linh tinh nữa, nhưng cũng không thể thừa nhận chuyện mình đi tìm Bùi Dục, chỉ có thể cúi đầu không nói gì, thái độ hoàn toàn nhận sai.
Thực ra cô không nói Đường Lệ Quyên cũng biết, chắc chắn cô đi gặp vị tổng giám đốc họ Bùi kia.
“Mẹ cứ nghĩ con là một đứa trẻ hiểu chuyện, nghe lời người lớn, muốn để con tự mình cắt đứt liên lạc với anh ta, nhưng mẹ thấy con bây giờ không thể giữ được nữa, đã như vậy, con cũng đừng trách mẹ quản nhiều, từ ngày mai, ngoài thời gian đi học, con phải ở bệnh viện, đến khi ba con khỏe hơn một chút, mẹ sẽ thuê nhà ở cùng với con, con sau khi tan học là phải về nhà.”
Tịch Giai Giai không ngờ Đường Lệ Quyên lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy: “Mẹ!”
“Con không cần nói gì cả, chuyện này không thể thương lượng!”
Tịch Giai Giai cắn môi, nhớ đến phản ứng của Đường Lệ Quyên trước và sau khi ra khỏi phòng, đã đoán ra được ai mách lẻo với bà: “Có phải là dượng đã nói gì với mẹ?”
Đường Lệ Quyên lạnh lùng hừ một tiếng: “Con còn biết sẽ bị người khác nói sao?”
Tịch Giai Giai bị chặn không còn gì để nói, nhất thời cô không biết phải giải thích với mẹ như thế nào, vẫn là trách Vương Chí Minh vừa nghe thấy chuyện gì đó đã nghĩ là thật.
“Gia đình chúng ta như thế nào, gia đình người ta như thế nào, không cần mẹ nói con cũng biết, Giai Giai, ba mẹ cả đời trung thực, an phận, nuôi con học đại học không phải là vì muốn con gả cho người có nhiều tiền, chỉ muốn con chăm chỉ học tập, làm việc, tìm một người thật lòng yêu con, sống một cuộc sống vui vẻ, yên ổn, con hiểu chưa?” Đường Lệ Quyên ân cần dạy bảo, chỉ thiếu lấy trái tim mình ra cho cô xem.
Lẽ nào người có tiền sẽ không thật lòng? Sẽ không yêu ai đó?”
Lời nói lên đến miệng, Tịch Giai Giai muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra được, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Lệ Quyên, còn có vẻ mặt ốm yếu của Tịch Hướng Vinh đang nằm trên giường bênh, cô không có dùng khí đó.
Suy nghĩ một lúc, cô đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của Đường Lệ Quyên, làm việc quanh năm, mặt da đã trở nên vô cùng khô, thậm chí còn có rất nhiều vết xước, trong lòng vô cùng xót xa, cô khẽ nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con biết rồi.”
Đường Lệ Quyên thấy cô có ý định nghe lời, lúc này mới thở phào: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
“Vâng, con biết rồi.” Ít nhất trong khoảng thời gian Tịch Hướng Vinh nằm viện, cô sẽ không gặp Bùi Dục nữa.
Chuyện trong nhà đã đủ nhiều rồi, cô không thể tăng thêm phiền phức nữa.
Người duy nhất cô cảm thấy có lỗi chính là Bùi Dục, có thể cô phải đặt anh ở phía sau.