Trên đường trở về, Thẩm Tiếu ngồi trên ghế sau xe, đột nhiên nhìn thấy phản ứng của Lục Hi, trở nên hơi im lặng.
Lúc đầu Thẩm Dĩnh cho rằng thằng bé ngồi máy bay không thoải mái, từ từ mới nhận ra không phải đứa nhỏ không thoải mái, mà là cảm xúc mâu thuẫn, mà cảm xúc như vậy rõ ràng không phải nhằm vào cô, là nhằm vào Lục Hi.
Trong xe hơi yên lặng, thỉnh thoảng Lục Hi nói tới một câu chuyện, cậu nhóc cũng không có ý muốn tiếp lời.
Người đàn ông chợt luống cuống tay chân, không biết nên lấy lòng con trai thế nào, suy nghĩ một lát, anh dặn dò tài xế lái xe đến công viên trò chơi lớn nhất thành phố J.
Thẩm Dĩnh hiểu ý anh, gửi tin nhắn cho Đào Ly Hinh, nói rõ ăn cơm xong sẽ qua bệnh viện sau.
Một tiếng sau, xe dừng lại trước cửa một quán ăn trong công viên trò chơi, người đỗ xe đem xe đi đỗ, Thẩm Dĩnh và Lục Hi dẫn cậu nhóc đi tới nhà ăn thủy tinh xoay tròn ở tầng cao nhất.
Giám đốc tự mình dẫn đi, tìm một vị trí tốt nhất, nhìn xuống từ nơi này gần như có thể bao quát cả phong cảnh của công viên trò chơi, đặc biệt là bắt đầu từ chín giờ công viên còn có biểu diễn pháo hoa, bên dưới đều là ngọn đèn vòng quanh thế giới cổ tích.
Không có bạn nhỏ nào không thích nơi này cả, Thẩm Tiếu cũng không ngoại lệ, nhưng thằng bé vẫn ép mình dời mắt đi, dáng vẻ giả vờ xoi mói này khiến Thẩm Dĩnh muốn bật cười.
Nhưng cuối cùng cô cũng không cười ra được, bây giờ trong lòng con cảm thấy tức giận, tóm lại vẫn nên nể mặt một chút.
Sau khi gọi món xong, Thẩm Dĩnh nhìn hai ông lớn gần như không nói chuyện, giả vờ đi toilet để lại không gian cho hai người.
Lục Hi bưng ly lên uống ngụm nước, tìm đề tài: “Nửa năm nay đến trường vẫn quen chứ, nghe nói thành tích thi cuối kỳ cũng không tệ lắm, đều là A?”
Thẩm Tiếu bĩu môi, tỏ vẻ ông đây không muốn trả lời: “Toán Học và Tiếng Anh là A+.”
“Không tệ.” Lục Hi rất vui vẻ gật đầu: “Không khác với trình độ của ba năm đó lắm.”
Thẩm Tiếu không đáp lời, đưa mắt nhìn xung quanh, rất là cố ý tránh nhìn vào mắt anh, mắt thấy không khí trở nên lạnh lẽo, Lục Hi tiếp tục hỏi cậu bé: “Sao không nói gì vậy, ba trở về con không vui sao?”
Dù sao cũng là người làm ba mẹ, khí thế người lớn lộ ra ngoài, Thẩm Tiếu có chút không vui, mím cái miệng nhỏ cúi đầu nhìn bát đĩa trên bàn, dáng vẻ giống hệt như Lục Hi.
Sau một lúc lâu, thằng bé mới mềm mại nói: “Ba đồng ý đến đón con, kết quả lâu như vậy rồi, ba không giữ lời hứa!”
Hôm nay mới nhìn thấy ba xuất hiện ở cửa sân bay, khỏi phải nói Thẩm Tiếu có bao nhiêu vui vẻ, đều vô cùng kích động, nhưng sau khi ôm nhau, nhìn Mã Thiên Xích rời đi, trong lòng lại có chút nhạy cảm nho nhỏ, không phải tức giận, mà là cô đơn, đứa nhỏ không biết nên bày tỏ thế nào, chỉ có thể kìm nén, không muốn nói chuyện nhiều.
Hỏi cả buổi cuối cùng cũng nói lời thật lòng ra miệng, Lục Hi thở phào một hơi, thân thể đang dựa trên ghế ngồi kề sát về phía trước một chút: “Không phải ba không giữ lời, ba muốn trở về tìm con và mẹ, nhưng lại bị muộn rồi.”
Rõ ràng Thẩm Tiếu không hài lòng với câu trả lời này, trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo uất ức: “Chuyện gì còn quan trọng hơn con và mẹ chứ?”
Lục Hi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, quyết định tiết lộ một chút: “Lúc ba muốn trở về thì bị bệnh, bác sĩ nói phải khỏi bệnh mới được về, ba vẫn luôn nhớ con và mẹ, trước giờ chưa từng quên.”
Nói xong những lời này, cuối cùng đôi mắt đen nhánh của cậu nhóc cũng không mang theo đề phòng nữa: “Bị bệnh?”
“Đúng, nhưng bây giờ đã khỏi rồi.” Sau khi Lục Hi nói xong, lại dùng đạo lý để thuyết phục, dùng chân tình để làm cảm động đối phương tự mình kiểm điểm: “Nhưng cho dù thế nào, rời khỏi con và mẹ lâu như vậy là ba không đúng, ba xin lỗi con, xin lỗi nhé.”
Thẩm Tiếu vừa nghe thấy anh xin lỗi thì không quan tâm đến cái gì nữa, tâm trạng vốn sa sút cũng mất hết luôn: “Sau khi ba đi rồi mẹ vô cùng đau lòng, mỗi lần hỏi về ba mẹ đều sẽ rất khó chịu, ba, sau này ba đừng rời khỏi mẹ và con nữa, con không muốn khiến mẹ đau lòng.”
Từ nhỏ Thẩm Tiếu đã lớn lên với Thẩm Dĩnh, lúc đầu thằng bé luôn là đứa nhỏ “không có ba”, Thẩm Dĩnh vất vả đến mức nào, trong lòng thằng bé đều hiểu cả, cho nên bây giờ cũng rất để ý chuyện Lục Hi rời đi.
Nhóc không muốn mẹ đau lòng, cũng không muốn lại trở thành đứa nhỏ không có ba.
Lục Hi hiểu suy nghĩ trong lòng con trai, đau lòng, phần nhiều là áy náy: “Ba đồng ý với con, sau này sẽ luôn ở bên cạnh con, con và mẹ nói gì ba sẽ làm cái đó, mọi chuyện đều sẽ nghe theo hai mẹ con.”
“Thật sao ạ?” Thẩm Tiếu nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu hỏi anh.
Lục Hi không hề nghĩ ngợi gật đầu: “Thật.”
“Vậy được, con muốn ăn kem viên vani.” Ánh mắt Thẩm Dĩnh dời đi, chỉ vào kem ly muốn ăn đã lâu trên thực đơn.
Lục Hi còn cho rằng thằng bé có yêu cầu cao gì, không ngờ chỉ là cái này.
Khi nãy Thẩm Dĩnh mới nói không cho thằng bé ăn đồ lạnh, sợ mới từ Luân Đôn về ăn những cái này sẽ kích thích làm dạ dày không thoải mái, nhưng tình hình trước mắt, mình mới đồng ý với con, đương nhiên cũng không thể đổi ý.
Lục Hi ngẫm nghĩ, vẫn bảo nhân viên bán hàng đem lên một phần kem ly, nhìn thấy Thẩm Tiếu vô cùng vui vẻ dùng muỗng múc kem cho vào miệng, vui vẻ đến gần: “Có thể cho ba ăn một miếng không?”
Thẩm Tiếu nhìn bát nhỏ của mình, vô cùng hào phóng đưa thìa cho anh: “Được ạ.”
Lục Hi nhận lấy, nhanh nhẹn múc một thìa, nói thì chậm làm thì nhanh, anh cực kỳ không thích ăn đồ lạnh lại nuốt kem vào miệng.
Cả quá trình Thẩm Tiếu đều nhìn động tác của anh, mãi đến khi anh nuốt hết xuống, mới nhìn qua cái bát nhỏ để kem trước mặt.
“…” Hết rồi, chỉ còn lại chưa đến một phần ba.
Thẩm Tiếu khóc không ra nước mắt, thậm chí có hơi ngơ ngác: “Ba…”
“Ừm, hương vị không tệ.” Lục Hi vờ như không có chuyện gì để thìa lại vào bát nhỏ, mình thì quay lại chỗ ngồi.
Lúc Thẩm Dĩnh đẩy cửa đi vào là bầu không khí trong xấu hổ lại mang theo chút kỳ lạ như thế, cô thầm nghĩ trước khi đi toilet hai người đều không chịu nói gì cả, không ngờ về rồi vẫn là bầu không khí đó.
Cô nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, đã nói rõ ràng với con trai rồi.” Lục Hi nói xong thì chỉ kem trước mặt con trai: “Ăn kem của thằng bé hơn một nửa, chắc là đang oán trách anh.”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới hiểu ra, dở khóc dở cười nhìn một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, ai cũng không nói chuyện lại để ý đến nhau.
Bất đắc dĩ, nhưng cũng khiến trong lòng người ta ấm áp dễ chịu.
Ăn xong một bữa cơm đã sắp mười giờ, Thẩm Tiếu ăn xong thì bắt đầu buồn ngủ, hai người lớn cũng hơi mệt mỏi, nhưng Thẩm Tri Lịch còn ở bệnh viện, sau khi đưa thằng bé về biệt thự, lại lái xe chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện đã sắp rạng sáng, lúc Thẩm Dĩnh xuống xe ngáp một cái, Lục Hi tự nhiên nắm tay cô đi vào trong thang máy.
“Tối hôm nay đừng canh đêm nữa, anh với hai y tá là đủ rồi.” Anh lo sức khỏe của cô sẽ không chịu được.
“Không cần, nói thế nào ba em cũng không thân thiết với anh, em sợ ông sẽ có chuyện ngại nói với anh.”
Lục Hi do dự một lát, ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô: “Em quá mệt mỏi anh sẽ đau lòng.”