100 Cách Cưng Vợ

Chương 554: Chương 554: Kinh nghiệm yêu đương




Lúc nhỏ mẹ nuôi nấng cô và Đường Lỗi, lúc thực sự khó khăn cũng phải chạy vạy mượn tiền khắp nơi, hàng xóm người thân đều mượn hết, có lúc mượn sáu triệu, có lúc mượn sáu trăm, người thiếu ít, lúc mẹ đi trả tiền cũng là biểu cảm này.

Nói không cần trả, hàm ý lại là, sau này đừng liên lạc với họ nữa.

Đường Uyển hít sâu một hơi, bất giác lại có chút tủi thân: “Tôi biết một tỷ hai đối với anh mà nói chỉ là một số tiền nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng với tôi mà nói đó là tiền cứu mạng của mẹ tôi, anh có thể không để ý, nhưng tôi không thể, tôi cố gắng làm việc kiếm tiền trả cho anh, là không muốn để người khác khinh thường, cũng không muốn bị anh xem nhẹ, tôi biết năng lực mình có hạn, nhưng tôi bây giờ chỉ có thể cầm ra được nhiêu đây, đây đã là tất cả của tôi rồi, anh còn muốn vứt đi sao?”

Mã Thiên Xích nhìn cô nhanh chóng đỏ mắt, buồn bực ở đáy lòng càng thêm rõ ràng, tiền với anh mà nói chỉ là một con số, mà tiền mặt trong mắt anh cũng chỉ là một tờ giấy, cô vội vàng trả tiền, sao cuối cùng lại tự mình gấp rồi?

Nghe ý trong lời nói của cô, là vì không muốn bị anh khinh thường mới làm vậy sao?

Suy nghĩ như vậy lướt qua trong đầu, ngược lại làm lòng Mã Thiên Xích thoải mái một chút, anh nhìn chăm chú đôi mắt đầy hơi nước và lửa giận đó, giơ tay nâng cằm cô lên: “Cách nhìn của tôi đối với cô rất quan trọng sao?”

Mã Thiên Xích cho rằng cô sẽ né tránh, sẽ do dự, không nghĩ tới cô lại trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Đúng, rất quan trọng.”

Tim như bị thứ đó đó đập một chú, anh bất giác nhíu mày, nghe thấy tiếng tim đập bên tai.

‘Thịch...thịch...’

Mã Thiên Xích nhìn chằm chằm cô: “Tại sao?”

Đường Uyển vốn muốn nòi, vì tôi thiếu tiền anh, nhưng đối diện với đôi con ngươi sâu không thấy đáy, cô lại đột nhiên nói không ra lời, không biết nên trả lời thế nào.

Hai phút trôi qua, không nghe thấy trả lời, bốn mắt nhìn nhau, có chút si mê.

Bàn tay giữ cằm cô của người đàn ông khẽ dùng sức, cũng không tới mức làm cô đau, khoang mũi phát ra thanh âm đơn: “Hử?”

“Vì...” Cô nhỏ giọng mở miệng, do dự giây lát tìm kiếm lý do nghe ra không quá vụng về: “Tôi không muốn làm mối quan hệ của chúng ta có lẫn tiền bạc và vật chất.”

Thì ra cô trả tiền, không phải là muốn rũ sạch quan hệ với anh, mà là muốn quan hệ giữa họ đơn giản hơn một chút? Nghĩ vậy, sắc mặt người đàn ông cũng thả lỏng một chút.

“Cô và tôi có quan hệ gì, có quan trọng như vậy sao.”

“...”

Đường Uyển bị anh nhìn chằm chằm tới mức da đầu tê dại, không hiểu mục đích anh truy hỏi như vậy là gì, lại mơ hồ không kiềm được sự hồi hộp trong lòng: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”

“Không có gì.” Mã Thiên Xích thu tay lại, ánh mắt rơi trên bàn tay nhỏ cầm phong thư của cô, lần đầu tiên thỏa hiệp, vươn tay nhận phong thư đó, giơ tay lên lắc lắc trước mắt cô: “Đã muốn trả thì trả đúng lúc, ngày này mỗi tháng, giao tiền cho tôi.”

Đường Uyển sững sốt một lát, tỉnh táo lại không nhịn được nở nụ cười: “Được! Nhưng mà...Anh có tài khoản nào tiện không, tôi có thể chuyển tới tài khoản của anh.”

“Tài khoản của tôi đều khá phiền phức, cô vẫn là đưa tiền mặt đi.” Anh nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối.

Đường Uyển biết anh không phải nhân vật đơn giản, nghe anh nói vậy cũng không kiên trì nữa, nhưng nếu như vậy, không phải mỗi tháng họ đều phải gặp mặt một lần sao, theo tốc độ trả tiền bây giờ của cô, có khả năng sẽ phải kéo dài rất lâu rất lâu.

Anh không ngại phiền sao?

Đường Uyển không biết là, nếu Mã Thiên Xích ngại phiền, thì tuyệt đối sẽ không kêu cô đưa tiền mặt.

“Cuối tuần sau dự định dẫn Thẩm Tiếu tới thành phố Q ngắm biển, nếu cô có thời gian thì chuẩn bị một chút.” Anh đột nhiên mở miệng.

Đường Uyển tính toán thời gian một chút: “Cuối tuần sau được, thứ sáu tôi không có tiết.”

Thấy cô đồng ý, trong lòng Mã Thiên Xích thả lỏng vài phần, giọng nói cũng ấm áp hơn rất nhiều: “Thứ sáu tôi tới trường đón cô.”

Rõ rang là một câu rất bình thường, nhưng rơi vào trong tai Đường Uyển lại làm cô có chút không tự nhiên, cô không phải một người dễ xấu hổ, nhưng đối diện với người đàn ông này lại...

Suy nghĩ sâu xa, tầm nhìn ngoài cửa xe lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Đường Uyển ngồi ở ghế phụ cả người đều cứng ngắc, đó, đó không phải Đường Lỗi sao!?

Đột nhiên, Đường Lỗi nghiêng đầu nhìn xe một cái, cách phim xe màu tối, cậu không nhìn thấy mình, nhưng không đảm bảo lát nữa vòng tới trước kính pha lê chắn gió, phía trước không có phim xe...

Siêu xe như Mã Thiên Xích, thực sự là quá dễ dàng làm người ta hiểu lầm.

Đường Uyển sợ tới mức tim cũng sắp ngừng đập, hành động nhanh hơn ý thức, một giây sau, cô đã nhanh chóng khom người xuống, cả người ngã nằm ngang giữa hai ghế lái, mà cô hướng mặt xuống một chút, đó là giữa hai chân của Mã Thiên Xích, thật sự ngượng ngùng...

Rõ ràng, Mã Thiên Xích cũng bị động tác đột ngột của cô làm sững sốt, anh nhíu mày kéo cô dậy, mới nắm tới sau ót cô, bèn nghe thấy Đường Uyển đè thấp giọng: “Đừng đừng đừng, em trai tôi ở bên ngoài, để nó nhìn thấy thì tôi chết chắc rồi!”

Bàn tay to muốn dùng sức khựng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên bên ngoài có một nam sinh nhỏ cao gấy, sạch sẽ đang đứng.

Đây là..em trai cô?

Lúc suy nghĩ, bất giác di chuyển đầu ngón tay, ngón tay có chút thô ráp tiếp xúc với gáy trắng nõn của cô gái, làn da mịn màng ma sát với đầu ngón tay, anh có suy nghĩ muốn chơi đùa.

“Nó đi rồi sao?!” Bên này, Đường Uyển khuôn mặt đã đỏ tới tận cổ, vội vàng hỏi, lại không dám gượng dậy.

Mã Thiên Xích nhìn Đường Lỗi cầm điện thoại đi về phía khác, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói dối: “Chưa.”

Đường Uyển vô cùng căng thẳng, cảm nhận được bàn tay to đang làm loạn trên cổ mình, muốn nói gì đó lại không dám, sợ Mã Thiên Xích sẽ lập tức vứt cô xuống xe, mặt mũi đỏ bừng nhịn cảm giác khác thường đó.

Không lâu sau, điện thoại trong túi cô rung lên, tư thế khó khăn lấy điện thoại ra nhìn, là Đường Lỗi gọi tới.

Cô hắng hắng giọng nhận, cố gặng làm giọng mình nghe không kỳ quái như vậy: “Alo, Tiểu Lỗi?”

“Chị, chị ở đâu? Không phải nói ra sạp sao, sao nữa ngày rồi còn chưa quay về, mẹ đợi chị ăn cơm đó.” Giọng nói thúc giục của Đường Lỗi vang lên.

Đường Uyển cười khan hai tiếng: “À, chị mua đồ xong rồi, lập tức lên đây, hai người đừng đợi chị, chị mấy phút sau là tới.”

Chị em hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Đường Lỗi cực kỳ hiểu tính tình chị mình, nửa đùa nửa thử hỏi: “Chị, chị hẳn sẽ không lén lút đi gặp ai đó đi?”

Giọng Đường Lỗi lớn, âm lượng điện thoại cũng mở lớn nhất, câu này truyền vài trong tai Mã Thiên Xích không sót chữ nào, bàn tay thon dài nắm ót cô đột nhiên dùng thêm chút sức.

Trong lòng Đường Uyển ‘lộp bộp’, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ có thể giả như trấn định: “Chị gặp ai chứ, đi xuống còn chưa tới mười phút đâu, được rồi, chị không nói với em nữa, tính tiền xong chị liền đi.”

“Ồ, vậy em về nhà đợi chị.”

Nói xong, Đường Uyển bèn vội cúp điện thoại, tay cầm điện thoại toát mồ hôi lạnh, vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy giọng nói người đàn ông trên đỉnh đầu: “Đường Uyển, cô từng hẹn hò sao?”

“...”

Câu hỏi đột ngột này làm Đường Uyển có chút ăn không tiêu, lắp bắp trả lời: “Đã từng.”

“A?” Mã Thiên Xích rõ ràng không tin, bàn tay to giơ lên vỗ hai cái không nặng không nhẹ lên đầu cô: “Cho nên cô ra ngoài gặp tôi một cái đã sợ tới mức muốn trốn?”

“...” Đường Uyển nghẹn họng, bị anh nghẹn nói không ra lời.

Mã Thiên Xích nhìn không thấy mặt cô, nhưng chỉ là cái ót cũng có thể cảm nhận được u oán của cô, như còn ghét không đủ: “Đây chính là kinh nghiệm yêu đương của cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.