Mặc dù yêu đương vô số lần, phụ nữ nhiều vô số kể, nhưng ba chữ bạn gái đối với Bùi Dục mà nói căn bản không giống một thân phận, mà giống như một xưng hô tùy tiện, ở trong lòng anh không có khác biệt gì với xưng hô bình thường.
Nhưng lúc này vừa nghĩ tới sắp gắn ba chữ này lên người Tịch Giai Giai, anh có chút... căng thẳng và hồi hộp nói không nên lời.
Hồi hộp con khỉ!
Không cho hồi hộp!
Bùi Dục đột nhiên lùi về phía sau một bước, xoay người nhìn phía trước, cả người anh đều bị cảm xúc này của mình làm cho có chút hồ đồ.
Tịch Giai Giai nhìn một loạt hành đồng bất thường của anh, càng thêm không hiểu, nhưng cô không quên câu nói cuối cùng của anh.
Anh có thể cho cô thân phận bạn gái.
Nếu nói ba chữ này đối với Bùi Dục mà nói là thường như cơm bữa, vậy thì đối với Tịch Giai Giai mà nói chính là lần đầu tiên
Cô trước giờ chưa từng làm bạn gái ai, cũng chưa từng muốn làm, lúc này cũng vậy.
Có vài phút, cô thừa nhận mình bị sức hấp dẫn của anh làm chấn động, nhưng mà rất nhanh, cô đã tỉnh táo lại, nghiêm túc hỏi anh: “Cậu Bùi, anh biết ba chữ bạn gái thể hiện cho điều gì không?”
Trái tim vừa đập loạn nhịp của Bùi Dục vì câu nói này lại bùng cháy lần nữa, anh đột nhiên cười hung ác, như cắn răng nghiến lợi: “Cô nhóc chết tiệt, em ngay cả yêu đương cũng chưa từng, hỏi tôi có biết bạn gái thể hiện điều gì? Lúc ông đây và phụ nữ ở cùng nhau, có lẽ em vẫn còn đang tính bằng que tính.”
“...” Tịch Giai Giai tự động tránh đi lời nói mang tính công kích của anh, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Tôi chưa từng yêu đương, nhưng chuyện này không nói lên được rằng tôi không biết yêu đương là gì, anh quen nhiều bạn gái, nhưng cuối cùng bên cạnh anh vẫn chỉ có mình anh, tình cảm mà tôi mong muốn không to lớn bao nhiêu, tôi hi vọng bạn trai tương lai của tôi có thể ở cạnh tôi, cũng vậy, tôi cũng hi vọng mình có thể ở cạnh anh ấy, nhưng rất rõ ràng, quan niệm tình yêu của cậu Bùi không giống tôi, quan trọng số lượng, cho nên rất xin lỗi, tôi vẫn không cách nào tiếp nhận lời tỏ tình của anh.”
“A.” Bùi Dục cười lạnh: “Không nhìn ra, em lại còn rất có trách nhiệm.”
Tịch Giai Giai cũng không chịu thua: “Người trưởng thành hẳn nên chịu trách nhiêm với lựa chọn của mình.”
“Lý luận thì từng chồng từng chồng, đợi yêu đương rồi em sẽ phát hiện, cái gì cũng là nói nhảm, chỉ có thực tiễn mới là chính xác, hiểu rõ không?”
Tịch Giai Giai nhìn anh, không nói chuyện.
Bùi Dục đối diện với đôi mắt to sáng ngời có thần đó, từ đầu anh đã biết, nữ sinh này không giống với những người phụ nữ khác, nhưng anh không nghĩ tới sẽ khác biệt như vậy.
Tất cả phương pháp và lời nói trước đây đều không tạo ra chút ảnh hưởng nào đối với cô, cô chính là quyết tâm không muốn ở cùng mình, nhưng càng như vậy Bùi Dục càng muốn chinh phục cô.
Vừa nghĩ tới có một ngày Tịch Giai Giai sẽ dựa dẫm vào mình, bỏ đi tất cả cao ngạo và nghiêm túc sà vào lòng mình, anh lại có cảm giác vui vẻ và mừng rỡ từ đáy lòng.
Khí thế vô danh bao trùm cơ thể hai người, không, chính xác mà nói là khí thế của Bùi Dục.
Mặc dù Tịch Giai Giai đã dùng tất cả sức lực để đối diện ánh mắt với người đàn ông này, nhưng trước mặt anh, cô vẫn nhỏ bé.
Bất kỳ ai ở trước mặt anh cũng không có được chút cảm giác tồn tại, dù sao người đàn ông này thực sự quá cường đại, quá chói mắt.
Không quan tâm, chỉ cần nói chuyện rõ ràng là được rồi, đây là mục đích duy nhất của cô.
Im lặng ngắn ngủi, Bùi Dục lại đứng về bên cạnh cô, ưu thế chiều cao trời sinh, khiến anh từ trên cao nhìn xuống bóng dáng nhỏ xinh này.
Anh thu lại nụ cười có vài phần hời hợt, đôi mắt hoa đào dụ người cũng có vài phần nghiêm túc: “Tịch Giai Giai, em có phải rất muốn thoát khỏi tôi?”
“...”
Câu hỏi đột ngột của anh khiến Tịch Giai Giai có chút không kịp ứng phó.
Còn cần hỏi sao, đây chẳng lẽ không phải chuyện rõ ràng sao?
Thấy cô không trả lời, Bùi Dục xem như cô im lặng thừa nhận, lại hỏi: “Muốn thoát khỏi tôi cũng không phải không có cách, tôi đảm bảo không động tới em, chúng ta ở cùng nhau hòa bình một tháng, nếu đến lúc đó em vẫn muốn thoát khỏi tôi, vậy tôi sẽ không quấn lấy em nữa.”
Tịch Giai Giai sững sờ, đôi mắt long lanh chớp chớp: “Anh, anh xem yêu đương là cái gì, đây không phải giao dịch...”
“Nhưng em không chịu lùi bước, tôi cũng không thể lùi bước, đây là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?”
Tịch Giai Giai nhất thời có chút không phản ứng lại, thực ra lựa chọn tốt nhất không phải nên là anh từ bỏ sao, sao lại trở thành như bây giờ...
“Thế nào?” Bùi Dục thấy cô không nói chuyện, biết cô đã bị mình làm hỗn loạn mơ hồ rồi, càng nhanh chóng thúc giục và dụ hoặc: “Em không phải muốn nhanh chóng có một kết quả với tôi nhất sao, bây giờ tôi cho em cơ hội này, nếu không chúng ta cứ dây dưa như vậy, tôi không biết em nghĩ thế nào, dù sao tôi sẽ không từ bỏ.”
Tịch Giai Giai nghe lời nói không đạo lý của anh, trừng to mắt nhìn sang: “Anh...anh không thể tìm người khác sao?”
Bùi Dục giơ tay che ngực: “Em lại kêu tôi tìm người khác, đau lòng.”
“...”
Thấy cô lại không nói chuyện, Bùi Dục hợp thời thu lại câu cuối, làm ra vẻ muốn tiếp tục tiến về phía trước: “Vậy được, em không muốn thì thôi đi, chúng ta tiếp tục ở chung thế này, đối với tôi mà nói cũng giống nhau...”
Tịch Giai Giai sợ nhất chính là ở chung như hôm nay, cô vội vàng kéo tay áo Bùi Dục, rất nhanh lại buông ra, có chút căng thẳng mở miệng: “Anh, anh để tôi suy nghĩ một lát không được sao?”
“Không được.” Bùi Dục từ chối rất nhanh: “Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, không có gì để nghĩ cả.”
“Nhưng chuyện lớn thế này, cũng không thể nói quyết định là quyết định.”
Bùi Dục nhìn dáng vẻ khó xử của cô, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, đáy lòng sớm đã mềm mại, trên mặt lại lạnh lẽo vô tình: “Vậy không sao, em cũng có thể không quyết định, cứ giống với trước đây.”
Tịch Giai Giai cảm thấy mình và anh thực sự không có cách nào trao đổi, rất muốn phất tay bỏ đi, nhưng mà nhớ tới câu cam kết lúc nãy của anh thì không thể nào nhấc chân nổi.
Thực ra cô rất lo lắng dây dưa với Bùi Dục quá nhiều, dù sao họ trước giờ đều không phải người của một thế giới, tiếp xúc người thế này, Tịch Giai Giai sẽ cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Nhưng mà nếu không đồng ý, có thật sẽ như anh nói không, anh sẽ luôn duy trì trạng thái như vậy đến khuấy động cuộc sống của mình?
So sánh với nhau, một tháng, ba mươi ngày, rất nhanh sẽ trôi qua.
Cô rất xác định mình sẽ không sinh ra tình cảm nào khác với Bùi Dục, đến lúc đó họ sẽ có thể hoàn toàn cắt đứt, không còn dây dưa nữa.
Lúc suy nghĩ này khóe lên trong đầu, đáy lòng Tịch Giai Giai đã có đáp án.
Lúc ngẩng đầu lên, cô đã thay đổi giọng điệu: “Nếu tôi đồng ý với anh, anh hối hận thì làm sao?”
“Tôi nói chuyện trước giờ đều không hối hận.” Nói xong, như sợ cô không tin, Bùi Dục trực tiếp làm rõ thái độ của mình: “Nếu em không tin, tôi có thể kêu luật sư viết một phần thanh minh có hiệu lực cho em, như vậy em sẽ không có vấn đề gì rồi chứ?”