“!!” Thẩm Dĩnh đưa đôi mắt chấn kinh nhìn anh ta: “Anh điên rồi!”
Hawk thu ngón tay trỏ lại, ánh mắt lạnh lẽo lập tức trở nên sắc bén: “Cô không phải là rất có lòng tin anh ta sẽ không cứu cô sao, sao thế, không dám nữa?”
Thẩm Dĩnh không muốn anh ta nhìn thấy sự hoảng loạn trong lòng mình, cô vội vàng thu cảm xúc lại, chỉ là cho dù cô có nguỵ trang như thế nào đi nữa thì cũng không thể che giấu được sự chấn động mà câu nói này đã mang đến cho cô: “Cho dù không có Lục Hi, thì tôi cũng đã làm một người làm mẹ, tôi tuyệt đối không ở cùng với anh!”
Nghe cô nói như vậy, Hawk cũng không tức giận, anh ta một tay nâng chiếc cằm thon gọn nhỏ xinh của cô lên rồi từ từ khom người tiến sát, đôi mắt của Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm vào anh, nhìn thấy anh ta đang sáp tới, cô vừa định ra tay ngăn lại thì người đàn ông đã kịp thời ngừng lại: “Biết không, cô càng chính chuyên thì tôi càng muốn làm cô không chính chuyên hơn nữa, cô càng tuân thủ đạo đức luân lý thì tôi càng muốn nhìn bộ dạng cô phát điên ở dưới thân tôi!”
Nụ cười gian tà của anh ta không khác gì với khi anh ta kề dao vào cổ Thẩm Dĩnh ở bên bồn tắm cả, anh ta giống như là một kẻ điên khát máu vậy, hoàn toàn không kiêng dè gì mà thốt ra những lời nói khiến người ta phẫn nộ này, Thẩm Dĩnh thật muốn cho anh ta một cái tát, nhưng cô không thể, cô phải nhịn.
“Anh muốn cược, chúng ta sẽ cược.” Cô ngẩng đầu lên, trong lòng có bao nhiêu hư vô thì biểu hiện của cô càng kiên định bấy nhiêu: “Anh đợi mà thả tôi đi đi.”
…
Cảnh sát bảo vệ ở bên ngoài nghe thấy cô nói không sao thì lại đợi thêm gần 15 phút nữa, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó quái quái, đến lúc anh ta hỏi thăm thêm một lần nữa thì bên trong căn phòng đã không còn bất kỳ hồi âm nào nữa rồi.
Cảnh sát phá cửa xông vào, lỗ thông hơi của căn phòng bị mở ra, bên trong đây không có một bóng người nào cả.
Lúc Lục Hi nghe tin chạy đến thì nhìn thấy vệt máu đỏ tươi rơi trên chiếc áo choàng tắm, thân ảnh cao to ngồi xổm xuống, bàn tay lớn cầm lấy chiếc áo choàng trắng tinh đó lên, năm ngón tay siết lại càng lúc càng chặt, cuối cùng là không ngừng run rẩy.
Anh đột nhiên ném chiếc áo choàng tắm vào người của viên cảnh sát, ngũ quan anh tuấn giờ đây đã trở nên nhăn nhó khó coi, anh hung hăng túm lấy cổ áo của người đó, lực đạo gần như muốn nhấc đối phương lên: “Cô ấy đâu?”
Trong đôi con ngươi đen láy đó nhuộm đầy những tia máu đỏ tươi, tất cả biến cố đều xảy ra trong chớp mắt, ai cũng không ngờ trong một căn phòng như vậy, đang yên đang lành người trong đó lại biến mất, còn để lại một chiếc áo nhuốm máu đỏ tươi nữa.
Lục Hi thậm chí còn không dám nghĩ đến cô bị thương có nghiêm trọng hay không nữa, có thể bị người ta đưa đi mà không kêu lên tiếng nào thì nhất định không phải vào lúc người đó tỉnh táo rồi, lúc Thẩm Dĩnh bị bắt đi chắc chắc là đã bị ngất rồi.
Nhìn người đàn ông toàn thân sát khí trước mặt, mới ngày đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ mà đã làm mất đối tượng phải bảo vệ rồi, viên cảnh sát run rẩy giải thích: “Anh Lục, tôi tận mắt nhìn cô Thẩm và kỹ thuật viên đó đi vào phòng, sau khi vào thì kỹ thuật viên đi ra ngoài lấy đồ, trong phòng chỉ còn lại một mình cô ấy, trong thời gian đó tôi còn hỏi cô ấy có sao không thì cô ấy chính miệng nói là không sao, nhưng qua mười mấy phút thì không thấy người đâu nữa, tôi không ngờ là sẽ như vậy…”
Theo như tình hình thì kỹ thuật viên đó chắc chắn là đồng bọn, còn ở trong phòng đã sớm mai phục người thứ ba rồi, Thẩm Dĩnh một khi bước vào căn phòng này thì cô ấy tuyệt đối sẽ không chạy được.
“Không ngờ?!” Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên một nụ cười, nụ cười này lạnh đến thấu xương, giống như là đâm thẳng vào trái tim của người khác vậy: “Bây giờ không thấy người đâu nữa, anh lại nói với tôi là bởi vì không ngờ?”
Lời vừa dứt thì hai viên cảnh sát phụ trách bảo vệ trong phòng đều không nói gì nữa, là do bọn họ không làm tròn chức phận nên mới để cho Thẩm Dĩnh bị bắt cóc đi, còn là bị bắt cóc dưới tầm mắt của bọn họ nữa.
“Phế vật!” Lục Hi hung hăng ấn viên cảnh sát lên tường, sau đó định giáng một đấm xuống nhưng người cảnh sát còn lại ở bên cạnh liền dũng cảm vội vàng lên ngăn lại: “Anh Lục, anh bình tĩnh chút đi!”
Bây giờ vào lúc này, Thẩm Dĩnh không thấy đâu nữa, Lục Hi làm sao mà bình tĩnh được, anh dùng sức muốn vùng vẫy ra khỏi tay của người đó, cảnh sát nhỏ nhoi tuy trong lòng rất sợ nhưng vẫn không buông ra: “Anh Lục, chúng tôi đã phái người qua đây rồi, cô Thẩm mới mất tích không lâu, chắc chắn là sẽ tìm được nhanh thôi, ngàn vạn lần đừng tự làm loạn nữa, cô Thẩm còn đang đợi anh cứu cô ấy!”
Sự phẫn nộ và sát khí đang sôi sục của Lục Hi đều bị câu cuối cùng làm cho ngưng tụ lại, thanh âm này giống như là đang nhắc nhở anh vậy, cánh tay của người đàn ông căng cứng cực kỳ, trái tim không ngừng co thắt khiến cho cả người anh khẽ run lên: “Tốt nhất là anh nên cầu nguyện tìm được cô ấy, nếu như xảy ra chuyện gì…”
Anh chưa nói hết câu, nhưng hàm ý sâu xa trong đó thì rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nếu như tìm không được Thẩm Dĩnh thì viên cảnh sát hoàn toàn tin chắc mình sẽ bị Lục Hi giết rồi chôn chung.
Bàn tay to lớn đang túm lấy cổ áo đột nhiên buông lỏng ra, viên cảnh sát lập tức tê liệt dựa lên trên tường, Lục Hi sải bước lớn đi ra khỏi phòng, người còn lại thì vội vàng thấp giọng gọi anh ta: “Còn rề rà nữa, mau đi theo!”
Thẩm Dĩnh mất tích, báo cáo lên cấp trên, điều tra manh mối, bổ sung nhân lực…các công việc đều được tổ chức một cách có trật tự, mặc dù đã kiểm tra tại cổng và các địa điểm khác nhau, nhưng vẫn không tìm ra người đâu cả.
Thời gian chớp mắt đã đến buổi tối, vẫn chưa có tin tức gì.
Trong thời gian cỡ chừng mười mấy phút mà cô ấy giống như là đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy, biến mất khỏi thành phố này mà không để lại chút vết tích hay manh mối nào cả.
“Anh Lục, chúng tôi đã điều tra qua camera giám sát nhưng không có phát hiện tông tích của cô Thẩm, nhưng qua sự điều tra nhật ký liên lạc gần đây của cô Thẩm thì phát hiện một người nước ngoài.
Cuối cùng, vào 11 giờ rưỡi khuya, bên phía cảnh sát đã có tin tức nhưng lại khiến trái tim Lục Hi như chìm vào đáy biển: “Có phải là Oden không?”
“Sao anh biết?”
Sao mà biết ư?
Lục Hi nhớ đến đoạn email trên điện thoại cô hôm qua, anh không nhớ là Thẩm Dĩnh có giao dịch kinh doanh với người nước ngoài nào sau khi cô về nước, duy nhất chỉ có người đàn ông tên Oden này mà anh sơ ý được biết thôi.
“Nhưng mà qua sự điều tra của chúng tôi thì cái tên này là giả mạo, còn để tìm thân phận cụ thể thì hơi khó khăn, cần phải có chút thời gian nữa.”
Lục Hi đi đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, tay chân anh lạnh ngắt: “Còn gì nữa?”
Cảnh sát sững sờ: “Tạm thời…không còn tin gì nữa.”
Lục Hi đứng tại chỗ trầm mặc một lát, sau đó anh sải bước ra khỏi văn phòng với vẻ mặt vô cảm, đứng ở hành lang mà giống như là đang đứng trong một hầm băng vậy, kể từ khi cô xảy ra chuyện cho đến bây giờ anh chưa hề uống một giọt nước nào, mỗi một sợi dây thần kinh trong não đều đang căng thẳng đến dữ dội, giống như là có thứ gì đó đang kéo lấy nó một cách hung hăng vậy.
Sao lại xảy ra chuyện vậy chứ?
Người phụ nữ mà anh khao khát có thể đặt trong lòng bàn tay để bảo vệ sao lại xảy ra chuyện chứ?
Rõ ràng là trước đó không lâu cô còn nở nụ cười tươi như hoa nằm trong lòng của anh, hạnh phúc nhìn anh, sao mới chớp mắt đã không thấy cô đâu rồi.
Một sự buồn bực đang tung hoành ngang dọc trong cơ thể anh, tông vào mọi nơi trong cơ thể khiến cho anh sắp phát điên rồi, anh nhấc tay hung hăng nện một đấm lên tường, tiếp đó là đòn thứ hai, đòn thứ ba…
Rất nhanh, khớp xương ngón tay của anh đã trở nên da thịt lẫn lộn, trên tường thì để lại những vết tích màu đỏ sẫm khiến người ta nhìn mà phải kinh hoảng.
Oden, tên người nước ngoài đó, anh thậm chí không phải chỉ nghe Thẩm Dĩnh nhắc qua một lần thôi đâu, rõ ràng anh đã nghi ngờ qua nhưng vẫn nhất thời sơ ý không hỏi triệt để.
Nếu như anh để tâm hơn chút nữa, chú ý nhiều hơn chút nữa, thì cô sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn rồi.
Sự tự trách khiến anh gần như sụp đổ, cô bị người ta để ý từ khi nào anh cũng không biết, đối phương cố ý làm ra hành động như vậy, khiến cho anh bây giờ nghĩ lại mà mỗi tế bào đều đang nóng như lửa đốt.
Anh đã nói là sẽ bảo vệ mình thật tốt, nhưng lại quên bảo vệ cô, anh không nuốt lời với chính mình nhưng lại một lần nữa phụ cô.
Dưới đáy mắt người đàn ông hiện lên một tầng màu đỏ, trước mắt dần dần mờ đi và biến thành hình bóng của cô.
Lục Hi, mày thật vô dụng.