Muse?
La Quyết Trình cũng không xa lạ với hai chữ này, nếu nói Hồng Đỉnh của Bùi Dục là câu lạc bộ xa xỉ nhất thành phố J, thì Muse chính là quán bar chi phí cao nhất.
Anh bảo Thẩm Dĩnh đi vào đó tìm mình, nhưng đó là đâu chứ?
La Quyết Trình đang muốn nói anh, người này như cảm nhận được, lập tức cúp điện thoại.
Nghe tiếng máy bận bên tai, đối diện với ánh mắt mang theo chờ mong của Thẩm Dĩnh, La Quyết Trình thấy hơi thất bại: “Cúp máy rồi.”
“Em biết mà.” Thẩm Dĩnh không thấy bất ngờ chút nào, nếu anh dễ nói chuyện như vậy sẽ không khiến cô không tìm thấy người: “Anh ta vẫn không gặp em sao?”
La Quyết Trình hơi khó xử, cuối cùng vẫn không nói rõ lắm: “Đêm nay cậu ấy tiếp khách ở Muse.”
Thẩm Dĩnh biết Muse, năm năm trước lúc cô rời khỏi thành phố J quán bar này đã tiếng tăm lừng lẫy rồi, nhưng không ngờ năm năm sau lại vẫn phát đạt như thế.
Nghĩ đến hoàn cảnh mờ tối ồn ào của quán bar, Thẩm Dĩnh khẽ cau mày, nhưng chỉ chốc lát đã giấu đi sự lo lắng này: “Cảm ơn anh, anh Quyết Trình.”
La Quyết Trình vội vàng xua tay: “Em đừng nói như vậy, anh cũng không giúp em cái gì.”
Anh thật sự không nhìn được nữa, thiên vị nhắc nhở cô: “Nơi như quán bar vô cùng hỗn loạn, nếu em không muốn đi cứ kéo dài hai ngày, cậu ấy không nhịn được tự nhiên sẽ đến tìm em.”
Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu là chuyện của bản thân, em còn kéo dài được, nhưng bây giờ con ở chỗ anh ta, em lo lắng.”
Người làm mẹ trên đời đều giống nhau, lúc con mình không ở bên cạnh trái tim luôn không thể bình tĩnh, nếu cô thật sự không quan tâm, thì sẽ không tìm La Quyết Trình, cứ để Mã Thiên Xích giải quyết giúp cô là được.
Nhưng cô không đợi được, chỉ hận không thể nhìn thấy con ngay bây giờ.
Hai người còn tán gẫu mấy câu, La Quyết Trình vốn định mời cô ăn bữa cơm, thấy Thẩm Dĩnh thật sự không có tâm trạng thì cũng không kiên trì nữa.
Cùng nhau ra khỏi khách sạn, xe của La Quyết Trình đỗ ở cửa, Thẩm Dĩnh nhìn bóng dáng cao lớn tuấn tú của anh, cười vẫy tay: “Anh Quyết Trình đi trước đi, trên đường cẩn thận.”
La Quyết Trình quay đầu lại nhìn người phụ nữ nhỏ bé và yếu ớt trước mặt, giang hai tay cho cô một cái ôm: “Hy vọng lần sau gặp mặt sẽ không cách lâu như vậy nữa.”
Thẩm Dĩnh bùi ngùi, nhắm mắt lại: “Đương nhiên.”
Bầu không khí hơi đau buồn, không phải điều La Quyết Trình muốn, anh đứng dậy lên xe, quay thẳng đầu xe, ấn mở cửa sổ: “Đi nhé.”
Thẩm Dĩnh gật nhẹ đầu: “Tạm biệt.”
Nhìn Land Rover tuyệt trần chạy đi, dưới ánh mặt trời, thân xe như mạ một lớp ánh sáng, chói đến mắt người nhìn vào nó hơi đau, mãi đến khi đuôi xe biến mất trong tầm mắt, Thẩm Dĩnh mới xoay người rời đi.
Bên tay chỉ không ngừng nhớ lại một cái tên, Muse.
…
Chín giờ tối, cửa Muse của thành phố J, Thẩm Dĩnh không biết người nọ sẽ đến lúc mấy giờ, dứt khoát chờ ở ven đường theo giờ mở cửa.
Cô ngồi trong xe, cửa sổ kéo xuống một chút, nhìn cảnh xa hoa trụy lạc ngoài cửa, còn có nhân viên mặc âu phục đồng phục màu đen, đột nhiên hơi hiểu vì sao đàn ông luôn thích hút thuốc trong xe.
Khi bạn chờ đợi không có mục đích lại cực kỳ căng thẳng điều gì đó, thất sự sẽ rất lo lắng, cảm giác lo lắng này không có cách nào khống chế bằng cách điều chỉnh cảm xúc, hút một điếu thuốc là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc cô không có thói quen này, trên người trên xe cũng không tìm ra một điếu thuốc.
Cứ mãi chờ đợi như vậy đến mười giờ rưỡi, một tiếng rưỡi trôi qua, cuối cùng ngoài cửa cũng xuất hiện bóng dáng quen thuộc kia.
Hai chiếc xe Lincoln màu đen đỗ ở cửa quán bar, sau khi quản lý nhìn thấy lập tức lên nghênh đón, cung kính kéo cửa xe, thái độ hoàn toàn khác với khi nãy.
Sau đó một bóng dáng cao lớn bước ra từ trong xe, người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, không mặc áo khoác ngoài, cổ áo mở rộng mấy phần lộ ra xương quai xanh tinh tế, tóc không gọn gàng như lúc trước, mà mặc cho tóc mái đung đưa trước trán, cả người lộ ra hơi thở lười biếng.
Bên cạnh anh còn có ba bốn người đàn ông, có hai người đều dẫn theo bạn gái, mà khuôn mặt đứng bên cạnh Lục Hi cô cũng không xa lạ.
Thẩm Dĩnh nheo mắt lại, nhìn rõ khuôn mặt kia hơn, không phải Hoàng Tử Nhu thì là ai.
Lúc này hai người đứng sóng vai, người phụ nữ thân thiết kéo tay người đàn ông, tuy người đàn ông không chủ động đến gần, nhưng cũng không từ chối, tùy ý cô ta.
Thỉnh thoảng Hoàng Tử Nhu sẽ ngẩng đầu nói vào tai anh gì đó, nụ cười trên mặt rất xán lạn, nhìn từ xa, một cao một thấp, thật sự rất đẹp đôi.
Cô không khỏi cảm thấy hơi châm chọc, anh cũng thật biết chơi, một bên là cô, một bên là cô Hoàng này, chuyện ở phòng nghỉ ngơi hôm đó anh đã nói hết cho cô Hoàng này nghe chưa?
Thẩm Dĩnh bình tĩnh đứng nhìn, dường như người đàn ông cách đó không xa cảm nhận được, bỗng chốc đảo mắt nhìn lướt qua cô, thân thể cô cứng đờ, nhưng chẳng mấy chốc người này đã dời mắt đi.
Trên cửa sổ xe đều dán lớp màn mỏng màu đậm, anh cũng không nhìn thấy nhỉ?
Hai tay Thẩm Dĩnh siết chặt lại, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi, cô hít hai hơi thật sâu, sau đó thấy bọn họ muốn đi vào mới đẩy cửa xuống xe,
Gió lạnh ban đêm thổi đến, cô chỉ mặc váy ôm mông bó sát người, hơi lạnh.
Thẩm Dĩnh yêu kiều bước nhanh tới cửa, chặn lại trước mặt người đàn ông cao lớn, ra vẻ như gặp mặt ngẫu nhiên, cười nói: “Lục Tổng, thật trùng hợp.”
Trước mặt người ngoài, cô vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp hào phóng, nhưng chỉ có cô biết mình có bao nhiêu lo lắng.
Mấy người đàn ông dừng chân, mọi người đều nhìn về phía cô gái đột nhiên xuất hiện, vốn không vui, nhưng ánh mắt rơi xuống đường cong lả lướt và khuôn mặt xinh đẹp của cô, đều kiên nhẫn hơn.
Đàn ông luôn rất bao dung với người đẹp.
Thẩm Dĩnh không nhìn những người khác, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình không ít: “Lục Tổng đến đây chơi sao?”
Đêm nay cô mặc rất bó và ngắn, quần áo như quấn chặt trên người, nhưng người phụ nữ này eo nhỏ chân dài, tóc còn buông xuống, quyến rũ nhưng không lẳng lơ, gợi cảm nhưng không dung tục.
Lục Hi khẽ nhíu mày không một ai nhìn thấy, cách ăn mặc của cô đúng là vượt ngoài dự đoán của anh, lúc này bị nhiều người bên cạnh nhìn như thế, tâm trạng… hơi khó chịu.
Anh không động đậy, ánh mắt lạnh lẽo: “Cô là ai?”
Thẩm Dĩnh nghiến răng, anh giả vờ, thì cô sẽ giả vờ theo anh: “Lục Tổng thật đúng là quý nhân hay quên, tôi họ Thẩm, tên một chữ Dĩnh.”
“Không nhớ.” Người đàn ông lạnh lùng trả lời lại hai chữ, sau đó lập tức đi vào trong.
Thẩm Dĩnh biết anh cố ý làm khó mình, sắc mặt hơi khó coi, nhưng vẫn kiên trì đi theo, giày cao gót gõ xuống đất vang lên tiếng lộc cộc, khiến Hoàng Tử Nhu trợn mắt khinh thường.
Xuyên qua sàn nhảy náo nhiệt và ghế dài kiểu mở ở lầu một, người đàn ông bước lên phòng bao VIP ở lầu hai, đầu cầu thang, Thẩm Dĩnh không hề bất ngờ bị ngăn lại: “Thật ngại quá, cô không thể đi vào theo được.”
“…” Nhiều người cố tình ngăn lại một mình cô, ai dặn dò đương nhiên không cần nói nhiều.
Thẩm Dĩnh chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ biến mất ở cửa, cửa mạ vàng ầm một tiếng đóng lại, cũng không nhìn thấy gì nữa.
Bảo cô đến Muse, bây giờ lại làm như không quen, cuối cùng anh có ý gì?
Thẩm Dĩnh ngơ ngác đứng tại chỗ, trong chốc lát không biết nên tiến hay lùi, thoáng đưa mắt nhìn qua sofa màu đỏ bên cạnh đầu cầu thang lầu hai, đầu óc đột nhiên lóe lên suy nghĩ, cô lách qua mấy nhân viên bảo vệ, sau đó ngồi xuống sofa.
Không cho cô đi vào, thì cô ở bên ngoài vẫn được mà?
Quả nhiên thấy cô như vậy, bảo vệ cũng không tiếp tục ngăn cản nữa, có lẽ thấy cô nhìn được, không tính là khiến người ta chán ghét.
Thẩm Dĩnh không biết mình ngồi bao lâu, tiếng âm nhạc và tiếng DJ dưới lầu khiến cô bị ù tai, mỗi lần cửa phòng mở ra trong lòng cô đều căng thẳng, nhưng đều không phải anh.
Cứ đợi thôi, dù sao cuối cùng anh vẫn sẽ đi ra, chỉ là vấn đề nhanh hay lâu.
Thẩm Dĩnh quyết tâm, chỉ cần có thể nhìn thấy con, có thể giải quyết vấn đều văn kiện luật sư, cái gì cũng không sao cả.