Đầu Thẩm Dĩnh mê man đã không có năng lực suy nghĩ gì nữa, toàn bộ cảm nhận từ thể xác đến tinh thần đều từ vận động của anh, cô gần như muốn khóc lên: "Đừng, đừng gọi em như vậy..."
"Dĩnh Dĩnh, bảo bối." Anh không hề bị lay động từng tiếng giày vò lỗ tai của cô, nhìn thân thể cô hiện ra màu trắng nhạt càng thêm kích động không thôi: "Anh rất nhớ em, muốn ôm em như thế này, muốn khiến em trở thành người phụ nữ của anh."
"Đừng nói nữa, đừng..." Thẩm Dĩnh lắc đầu, không biết nên đối mặt với anh như thế nào, xấu hổ không được cũng không động đậy được, chỉ có thể nhắm mắt lại tiếp nhận.
Lục Hi lại không thuận theo, cánh môi nóng hổi rơi vào trên mí mắt của cô rất nhanh lại dời đi: "Bảo bối, mở to mắt ra, anh thích dáng vẻ lúc em nhìn anh."
Đều nói mỗi một cô gái lúc trên giường chỉ có thể nhìn người đàn ông đó, anh muốn nhất cũng chỉ là trong mắt của cô chỉ có anh.
Thẩm Dĩnh không thuận theo, đỏ mặt thúc giục: "Anh đừng nói chuyện nữa, nhanh lên!"
"Nhanh lên?" Anh tà tà cười một tiếng, thân thể cứng rắn giống như khối sắt thậm chí ngay cả nhịp đập của mạch máu đều vô cùng rõ ràng, giọng nói mê hoặc yếu ớt vang lên: "Đây chính là em nói đấy nhé, đừng hối hận!"
Rất nhanh, anh đã để cho Thẩm Dĩnh biết cái gì gọi là hối hận.
Giường chiếu kẹt kẹt vang lên, trong phòng rất sáng có thể nhìn rõ rang mọi thứ, ngay cả màn cửa đều là màu trắng, cả người Thẩm Dĩnh đều giống như bị ném bỏ vào trong nồi nước sôi nóng hổi, những chỗ da thịt chạm nhau càng giống như bắt lửa.
Đến cuối cùng, cô không chịu nổi sự mãnh liệt tiến công của anh, hai tay vòng qua dưới vai của anh giữ lại một một đường vết đỏ ở bắp thịt trên lưng anh.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Thẩm Dĩnh cảm giác mình sắp bị lửa đốt cháy rụi, người đàn ông trên người rốt cục cũng ngừng lại.
Một trận nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly qua đi, dư vị chưa tiêu, anh ngã qua nằm sang một bên, cánh tay vẫn còn ôm trên eo nhỏ của cô, cô bị anh làm cho đầu óc trống rỗng, qua một hồi lâu tinh thần mới tỉnh lại.
Ánh mắt quét qua là lồng ngực trần trụi của anh, trong phòng tràn ngập một cỗ hương vị kích tình qua đi.
Gương mặt Thẩm Dĩnh đỏ hồng một chút xíu lại trở nên tái nhợt, cô đúng là điên rồi mới có thể cùng anh làm chuyện như vậy, bọn họ bây giờ không phải là vợ chồng, không phải người yêu nhưng lại làm ra chuyện thân mật nhất.
Thẩm Dĩnh càng cảm thấy hoang đường buồn cười, cười mình không cầm giữ được như vậy, cười ở trước mặt anh lòng tự trọng của mình hoàn toàn biến mất.
Lục Hi cũng không phát hiện ra được cảm xúc nhỏ này của cô cả người vẫn còn đang đắm chìm trong mừng rỡ, khi anh cúi đầu xuống muốn hôn lên trán của cô, thì cô gái trong ngực lại giống như là bị điện giật bỗng nhiên né tránh.
Động tác của anh cứng đờ, không rõ ràng cho lắm nhìn sang: "Sao vậy?"
Hơi thở của anh nhè nhẹ phun lên đỉnh đầu khiến toàn thân Thẩm Dĩnh khó chịu, cô từ trên giường ngồi dậy, đưa tay với lấy nội y và váy lung tung mặc lên trên người, trong động tác rõ ràng lộ ra bối rối.
Lục Hi nhíu chặt mi tâm, một tay giật lấy váy trong tay cô còn chưa kịp mặc xong, vô cùng kiềm chế lại hỏi một lần: "Em sao vậy?"
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định ngước mắt nhìn về phía anh, giọng nói lạnh nhạt vô tình: "Cái gì mà sao vậy, anh muốn ngủ em đã ngủ cùng anh, bây giờ ngủ xong rồi em đi xem con thế nào, chẳng lẽ lại còn muốn diễn nguyên bộ sao?"
Câu nói này cô buồn nôn anh cũng là buồn nôn mình, cô chính là muốn thông qua loại phương thức này để cho mình hoàn toàn hết hi vọng, để anh hoàn toàn hết hi vọng, cũng chỉ có như thế này mới khiến cho tất cả những chuyện vừa rồi hợp tình hợp lý.
Cô làm được, ngụy trang còn rất thành công.
Nghe vậy, Lục Hi trầm mặc trọn vẹn hai phút không nói một câu, anh chỉ nặng nề nhìn cô chằm chằm, nhìn chằm chằm gương mặt mới vừa rồi còn đỏ mặt thở dốc này, lúc này khuôn mặt này lại trở nên mỉa mai ghét bỏ.
Thẩm Dĩnh bị anh nhìn như vậy thì đáy lòng run rẩy, vừa muốn nói chuyện thì anh lại đột cười lên.
Tiếng cười trầm thấp từ trong lồng ngực của anh truyền ra lại làm cho người ta cảm thấy không có ý cười, vẻ mặt lạnh lùng của anh khiến những người xung quanh cảm thấy lạnh lẽo, dùng ánh mắt lăng trì lấy cô: "Dùng thân thể làm giao dịch với anh?"
Câu nói này khó nghe muốn chết nhưng lại vô cùng buồn cười rất phù hợp tình cảnh hiện tại, nếu như không có cuộc nói chuyện vừa rồi thì bọn họ ngược lại thật sự giống như một cuộc giao dịch.
Trên người anh lập tức tản mát ra một loại khí thế doạ người, bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị kinh khủng, cô nhìn thấy trên mu bàn tay anh nhô ra gân xanh, thậm chí Thẩm Dĩnh cũng không dám nhìn anh, cảm giác một giây tiếp theo mình sẽ bị đánh.
Nhưng những thứ cô lo lắng cuối cùng cũng không xảy ra, đối mặt với cô anh chính là tức giận bằng trời cũng không phát tác ra được một chút xíu chứ đừng nói là ra tay đánh cô, ngay cả dùng thêm một phần sức lực cũng đau lòng.
Anh chỉ có thể dùng lời nói để nhục nhã cô, để cô cũng nếm thử loại tư vị trái tim bị đục khoét này.
"Còn một năm nữa em cũng đã ba mươi tuổi rồi cũng không phải là cô gái trẻ gì nữa, đối với mình tự tin như thế lại cảm thấy cho anh một lần là anh sẽ tặng con cho em sao? Trên giường nói qua những lời vô vị gì năm năm nay đã nhiều tới mức chính anh cũng không nhớ rõ nữa rồi chớ nói chi là anh chưa hề nói qua sẽ đưa con cho em." Ngũ quan của anh chìm trong một cỗ u ám, từng chữ đâm thẳng vào tim: "Anh thừa nhận anh đối với em có phản ứng nhưng điều đó không có nghĩa là không phải em thì anh không thể."
Thẩm Dĩnh nói xong câu nói kia biết sẽ có kết quả như vậy nên cô không hề bất ngờ chút nào, chỉ là lúc thật sự nghe được những lời này trái tim vẫn là rất đau.
Chê cô tuổi tác lớn vậy ai mới trẻ tuổi không lớn, cô Hoàng kia sao?
"À không đúng, thật ra em cũng có ưu điểm, em là một người mẹ vĩ đại, năm năm trước tự tiện mang con rời đi mà không hề hỏi qua anh một câu xem có đồng ý hay không nhưng năm năm sau trở về vì con mà cái gì cũng có thể làm, cho dù là ở ngay phòng bệnh sát vách, ở dưới thân thể của anh em cũng vẫn có thể "vì lợi ích mà nhân nhượng"..."
Mỗi một câu nói của anh đều giống như là con dao đâm vào trong lòng cô, Thẩm Dĩnh có thể chịu đựng tất cả duy chỉ có động đến con là ranh giới cuối cùng của cô, trên mặt bị nói nóng bỏng một mảnh so với bị người ta đánh một bàn tay càng đỏ hơn.
Khóe mắt cô đỏ lên, chỉ khi nào người đàn ông độc ác này mới không quan tâm nữa.
Lục Hi gắt gao nắm chặt váy trong tay giống như đang đè nén tình cảm bốc lên trong lồng ngực, một giây sau anh lại hung ác ném lên trên người cô: "Mặc quần áo của em vào rồi cút đi!"
Thẩm Dĩnh một câu nói không nên lời, cô mở miệng sẽ mất hết công lao nãy giờ giả vờ nên dứt khoát không nói câu nào.
Bâu không khí mập mờ không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại tra tấn và xấu hổ.
Dù sao Lục Hi cũng là đàn ông nên không có cố kỵ và phiền phức nhiều như vậy, áo sơmi bị cô kéo rách anh tiện tay từ tủ quần áo dự bị của bệnh nhân lấy ra một bộ mặc vào, cũng mặc kệ người khác nhìn vào thế nào cứ như vậy mặc áo vest phối hợp với quần áo bệnh nhân, cực kì không cân đối không hài hòa đi ra ngoài.
Thẩm Dĩnh hơi thất thần nhìn bóng lưng anh tuyệt tình rời đi, trên cơ thể còn lưu lại cảm giác của anh vừa rồi, dường như toàn thân đều là đau nhức nhưng trong phòng cũng chỉ còn lại mình cô.
Tủ màu trắng ở đối diện giường mơ hồ có bóng dáng của cô chiếu lên, lẻ loi trơ trọi ngồi ở trên giường, đáng thương vừa thảm hại.
Nước mắt cố nén cũng không nhịn được nữa mà tràn ra, cô ôm chăn mền vùi đầu trên chiếc chăn màu trắng, đè nén tiếng khóc nghẹn ngào khóc lên.