Một câu này, ngọt ngào không thể ngọt ngào thêm được nữa, vốn ban đầu Tịch Giai Giai rất không hiểu tại sao bạn cùng ký túc khi yêu đương, mỗi lần gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn, mặt mày như thể gặp được điều tuyệt vời nhất thế gian.
Bây giờ cô hiểu rồi.
Bởi vì thích một người, cho nên mỗi một câu anh nói ra thì đều mang ý nghĩa khác nhau.
Nếu như đổi lại một người khác nói với cô câu này, Tịch Giai Giai đều sẽ không động tâm như thế, cô sẽ chỉ cảm thấy đối phương mạo muội.
Cô đang rơi vào sự ngọt ngào của cô nữ sinh, đột nhiên, Bùi Dục gọi điện đến.
Điện thoại rung lên, cô bỗng giật mình, xem số người gọi trên màn hình, ngẩng đầu liếc mắt vào cánh cửa nhà vệ sinh đang khóa, Tịch Giai Giai mặc dù rất muốn nghe máy, nhưng vẫn nhịn.
Ở trong này nói chuyện điện thoại, nhất định sẽ bị Đường Lệ Quyên nghe thấy.
Cô chỉ đành kìm nén sự nhộn nhạo trong lòng mà tắt máy, Bùi Dục dường như biết cô không tiện, cũng không tiếp tục gọi nữa, chỉ gửi một biểu tượng tủi thân đến.
Tịch Giai Giai thấy thế thì không bận tâm, rõ ràng buổi tối lúc ăn cơm mới gặp nhau, nhưng vẫn muốn nghe giọng của anh.
Vì thế, bất chấp nguy cơ bị phát hiện, cô cất điện thoại bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấp giọng gọi một tiếng Đường Lệ Quyên đang nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bệnh: “Mẹ, con ra ngoài lấy ít nước nóng để ngâm chân.”
Đường Lệ Quyên ngẩng đầu nhìn cô: “Trong phích nước nóng không phải có sao?”
“Chỗ đó giữ lại để uống, con đi phòng nước lấy một ít nữa.”
Đường Lệ Quyên không có nghi ngờ gì: “Được, vậy con đi sớm rồi về, đã rất muộn rồi.”
“Con biết rồi.”
Tịch Giai Giai nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng bệnh, cầm điện thoại bước nhanh đến phòng lấy nước, bình thường cảm thấy chỗ này buổi tối có chút tối đến dọa người, nhưng lúc này cô lại không sợ gì cả.
Chuyện đầu tiên chính là ấn số gọi cho Bùi Dục.
Điện thoại đổ chuông không đến hai giây thì có người bắt máy, giọng nói trầm nắng thông qua micro truyền đến, dễ dàng khiến tai bị ù đi: “Alo? Anh không nhầm chứ, em vậy mà chủ động gọi điện cho anh?”
“...”
Tịch Giai Giai trầm mặc một hồi, có chút không ra được cảm giác lúc này: “Em cũng có gọi điện cho anh không phải sao...”
Lời này của anh sao nghe giống như đang nói cô trước giờ đều không có chủ động vậy?
“Ồ, anh tưởng giờ này em chắc chắn không nghe được máy chứ.” Nói xong, Bùi Dục cười hắc hắc, dáng vẻ rất giọng đá vọng thê: “Không ngờ em còn biết quan tâm anh.”
“Aiya, anh đừng nói như vậy, em khi nào không quan tâm anh...” Tịch Giai Giai mặc dù biết anh chỉ đùa, nhưng vẫn không nghe nổi mấy lời này của anh: “Vừa rồi em ở phòng bệnh không tiện, cố tình chạy đến phòng lấy nước để gọi lại cho anh.”
Bùi Dục vừa nghe cô ở phòng lấy nước, nghĩ đến chỗ vừa chật hẹp vừa tối đó, lập tức nhíu mày lại: “Thế nào lại ở đó?”
“Không ở đây thì đi đâu?” Cô không thể đi lại ở hành lang, buổi tối ở hành lang rất thông gió, càng lạnh hơn.
“Hay là như thế này, chuyển bác trai đến bệnh viện của anh Quyết Trình, bên đó môi trường tốt, thiết bị cũng đầy đủ, em với bác gái có chỗ nghỉ riêng, hơn nữa ở đó hồi phục sẽ nhanh hơn.” Bùi Dục nói, hận không thể bây giờ đi sắp xếp luôn.
Tịch Giai Giai vội vàng từ chối: “Không cần đâu, người nhà của em bây giờ đã cảm thấy mắc nợ anh rồi, nếu như lại sắp xếp đến ở bệnh viện tư, mẹ em chắc chắn sẽ không chấp nhận.”
Đặc biệt là sau khi biết quan hệ giữa cô và Bùi Dục thì càng không thể đồng ý.
Với cả bây giờ phẫu thuật của Tịch Hướng Vinh đã làm xong, dù sao sức khỏe cũng hồi phục không tệ, không cần phải chuyển qua chuyển lại, kẻo sinh thêm chuyện.
Thật ra Bùi Dục là đau lòng cho cô nhiều hơn, mỗi ngày đều ở bệnh viện, ăn không ngon nghỉ ngơi cũng không tốt hôm nay gặp cô, sắc mặt cũng có thể sạm lại rồi.
“Ngày mai xem phim xong sẽ dẫn em đi ăn cơm, phải cố gắng tẩm bổ.” Anh hận không thể mọi chuyện anh có thể làm đều làm vì cô, sợ sẽ ít đi một phân thì sẽ xót một phần.
Tịch Giai Giai chỉ cảm thấy cực kỳ cảm động và hạnh phúc, 20 năm cuộc đời, trừ người thân ra lần đầu tiên có người quan tâm cô như thế.
Bỗng chốc, mọi sự mệt mỏi gì đó đều không còn, chỉ còn dư lại sự vui sướng và thích.
“Em không sao, anh không cần lo lắng.”
“Sao có thể không lo lắng được chứ? Nói xong, Bùi Dục vẫn thở dài: “Nhiều tiền như vậy không có chỗ để tiêu, em cũng không sợ anh tìm cho em một người chị em khác để thay em đảm nhận phần này sao?”
Nghe thế, Tịch Giai Giai sững ra một lúc mới phản ứng lại trước ý trong lời của anh, lập tức tức giận trợn trừng mắt: “Bùi Dục!”
“Được được được...” Bùi Dục vốn muốn trêu cô một chút, nhưng vừa nghe thấy ngữ khí muốn phát hỏa của cô thì cái gì cũng không dám nữa, vội vàng nói: “Anh đây không phải chỉ nói đùa thôi sao.”
Tịch Giai Giai cố tình chọc anh: “Vậy em hôm nào đó ở trường tìm một tiểu thịt tươi thay anh chia sẻ một chút, anh đồng ý không?”
“Em dám!” Bùi Dục lập tức trợn ngược mắt, dùng mọi cách uy hiếp: “Nếu như để anh biết được, hai người đều đừng mơ có quả ngon để ăn.”
“Ý của anh chính là quan có thể phóng hỏa, nhưng không cho dân thắp đèn, là anh vô lý!”
“Anh cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, bình thường không cho gặp, còn không để anh than phiền một chút được sao?” Bùi Dục mặc dù nói như thế, nhưng ngữ khí lại cực kỳ dịu dàng, tư thái thấp không thể thấp được hơn nữa.
Tịch Giai Giai khẽ hừ một tiếng: “Vậy em không phải ngày mai ở cùng anh rồi sao, em thực sự không rút thân ra được...”
“Anh biết.” Bùi Dục cắt ngang câu sau của cô: “Không có ý muốn trách em, có thể gặp được em đã rất vui rồi.”
Tịch Giai Giai bị lời nói ngọt ngào của anh oanh tạc mà nói không lên lời, nhưng khóe môi lại không hề hạ xuống.
Trước giờ đều chưa từng nghĩ, có một ngày ở bên Bùi Dục lại ngọt ngào như thế.
Vốn tưởng là người của hai thế giới khác nhau, nhưng sau khi tiếp xúc gần mới phát hiện, anh cho cô chính là tình yêu mà Tịch Giai Giai hằng mong muốn.
Nói chuyện gần 20 phút, Tịch Giai Giai nhìn thời gian, sau đó nhắc nhở: “Mẹ em lát nữa có thể lại muốn giục em rồi.”
Bùi Dục khẽ đáp một tiếng, cũng không miễn cưỡng: “Trở về đi, cố gắng nghỉ ngơi, ngủ ngon.”
“Ngày mai gặp.” Nói xong, 5 ngón tay của cô siết chặt chiếc điện thoại hơn, biết cô không tắt máy anh sẽ không tắt, chần chừ một lát, cô đành mở miệng nói: “Em sẽ nhớ anh.”
Giọng nói của cô so với tiếng muỗi kêu lớn không bao nhiêu, nhưng Bùi Dục lại cảm thấy khắp người đều là những bong bóng màu hồng, thật sự muốn kéo cô đến trước mặt hung hăng hôn một bận, chỉ đáng tiếc không có cơ hội, chỉ có thể ghi nhớ, ngày mai bù sau.
“Anh cũng nhớ em.” Anh không do dự đáp trả lại cô: “Nhớ khi làm việc, lúc không làm việc cũng nhớ, trên đường đi tìm em cũng vẫn nhớ, mỗi khắc đều đang nhớ.”
Rõ ràng không nhìn thấy anh, nhưng Tịch Giai Giai lại đỏ mặt tim đập nhanh: “Em biết rồi, anh, anh đừng nói nữa...”
“Đồ ngốc, anh là bạn trai của em, như thế này đã xấu hổ thì sau này phải làm sao?” Bùi Dục khẽ cười: “Trở về ngủ đi, mơ một giấc mơ đẹp.”
Tịch Giai Giai vội vàng nói một tiếng ‘chúc ngủ ngon’, cô vội vàng tắt máy.
Cô đứng nguyên ở đó không nhúc nhích, hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần để bình ổn tâm trạng thì mới đi về phía phòng bệnh.
Người đàn ông Bùi Dục này thật là... quá biết ghẹo người rồi.