100 Cách Cưng Vợ

Chương 529: Chương 529: Những thứ nợ cô ấy thì trả thế nào đây




Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé trên giường, cô nằm sấp ở đó, nửa phần thân trên lộ ra bên ngoài chăn, trên người quấn từng tầng từng lớp băng bó, mà trên những lớp băng trắng xóa đó còn lốm đốm những vệt máu tươi, chỗ này chỗ kia, nhìn mà kinh hoảng. Mái tóc dài mềm mại ở ngay sau gáy toàn bộ đều bị cắt đi, chỉ còn lại khoảng 2 tấc, đôi mắt sáng long lanh như vì sao lúc này đang nhắm lại thật chặt, nếu như không phải những hơi thở trắng phả ra trên mặt nạ oxy, anh thậm chí còn không thể nhìn ra người phụ nữ trên giường có còn sống hay không nữa.

Lục Hi đứng ở nơi đầu giường, bầu không khí tại hiện trường lan tỏa ra những khí tức của người đàn ông, cái khí tức bạo lực nhưng không có chỗ phát tiết đó vô cùng kìm nén, còn đè nén hơn cả hiện trường thẩm vấn tội phạm nữa.

Sau một sự trầm mặc dài đằng đẵng, cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị mở ra, người tiến vào là bác sĩ phụ trách trị liệu lần này.

“Cảnh sát...”

Bác sĩ vừa định khách sáo nói gì đó thì bị đội trưởng giơ tay lên ngắt lời, anh ta đưa ánh mắt ra hiệu và khẽ nhíu mày với đối phương, bảo đối phương đừng nhiều lời.

Lục Hi giống như không phát giác ra được sự tồn tại của người này, ánh mắt nhìn người trên giường rất lâu rất lâu, sắc mặt anh rất tệ, hầu hết thời gian chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ, không dám tùy tiện nhìn phần cơ thể ở dưới cổ của cô, nếu như nhìn cái cảnh tượng đó một chút nữa, anh chỉ sợ mình sẽ đánh mất kiểm soát cảm xúc mất.

Rất lâu, anh mới tìm lại thanh âm của mình, thanh âm khàn khàn lạnh lẽo, câu đầu tiên mở miệng là hỏi thăm bệnh tình, mang theo một sự quan tâm nhưng lại có chút nhút nhát sợ nghe được gì đó: “Tình hình của cô ấy...thế nào rồi?”

Bác sĩ bị khí tức đáng sợ của anh làm cho sững sờ, ông ta đưa tay lau lau vệt mồ hôi lạnh trên trán mình: “Thành thật mà nói là không lạc quan lắm. Lúc xảy ra vụ nổ, tuy bệnh nhân đã ném bom đi, nhưng vẫn còn rất nhiều mảnh vụn theo sóng xung kích đâm vào cơ thể cô ấy, chúng tôi mới làm sạch nó, nhưng sau này vết thương có bị viêm hay không thì vẫn chưa thể đảm bảo hoàn toàn được, còn về nội tạng thì tạm thời không có vấn đề gì quá lớn cả, trong phổi có tích tụ nước, não cũng có ảnh hưởng nhẹ, nhưng không quá nghiêm trọng, chủ yếu là vết bỏng...”

“...”

Trong tất cả các bệnh tình, chỉ có vết bỏng là thử thách năng lực chịu đựng nhất, đặc biệt là đối với bệnh nhân, đối với người nhà bệnh nhân cũng vậy.

Thân là một người ngoài cuộc, bác sĩ cũng có chút không nỡ, ông ta không nhịn được mà lên tiếng an ủi anh: “Thật ra lúc xảy ra vụ nổ, bệnh nhân đã làm rất tốt, từ vị trí mà cô ấy bị thương, cô ấy chắc chắn là đã bảo vệ phần đầu của mình, cho nên mức độ bị thương ở mặt và cổ là rất thấp, hơn nữa còn áp dụng tư thế nằm sấp, cho nên chỗ bị bỏng trước ngực và bụng cũng không nghiêm trọng, chỉ có sau lưng và phần đùi là tương đối nặng.”

Nghe thấy lời của bác sĩ, trong lòng Lục Hi cũng chẳng dễ chịu gì hơn, hễ nghĩ đến trước khi nguy hiểm xảy ra một giây cô cũng liều mạng bảo vệ bản thân mình như vậy, trái tim anh lại đau nhói như bị ngâm vào axit, rất khó để tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, cô nằm trong nguy hiểm và đau khổ, còn anh ngoại trừ đứng đó thì không còn cách nào cả.

Lục Hi không nói gì nữa, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch và bất lực, đội trưởng đưa tay vỗ vỗ vào vai của bác sĩ, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài đi.”

Không có sự tức giận như trong tưởng tượng, cũng không có sự sụp đổ cuồng loạn, anh chỉ đứng đó mà không nói lời nào, giống như là đã mất đi toàn bộ thế giới vậy.

Đội trưởng từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn Thẩm Dĩnh nhiều, trong lòng anh ta hổ thẹn, không có mặt mũi nhìn cô.

Nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Lục Hi, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nhưng hễ nghĩ đến Thẩm Dĩnh sống chết chưa rõ là trong lòng anh ta vô cùng khó chịu, đối với đội trường mà nói, Lục Hi không chỉ là đương sự của sự việc lần này, cũng là đối tượng mà anh ta vô cùng ngưỡng mộ, mà còn có một khế ước ngầm hiếm hoi tồn tại nữa, hai người trước đây không lâu còn hẹn nhau kết hôn nhất định sẽ đến, nhưng mới chớp mắt, mọi thứ lại chưa chắc nữa.

Đội trưởng tiến lên phía trước hai bước, nghiêng người đối mặt với anh: “Nếu như trong lòng cậu khó chịu thì cứ xông vào tôi.”

Lục Hi giống như là nghe được một câu chuyện cười vậy, anh muốn nhếch khóe môi cười nhạo như trước đây, nhưng phát hiện khóe môi mình nặng trĩu: “Xông vào như thế nào?”

“Muốn đánh muốn mắng tùy cậu.”

“Đánh anh mắng anh, cô ấy có thể khỏe lại không.” Nhìn Thẩm Dĩnh như vậy, cả người Lục Hi đều bị rút cạn sức lực rồi, giống như là một cỗ thi thể không có linh hồn vậy.

“Cho dù có thể để cậu phát tiết ra một chút cũng được.” Khóe mắt đội trưởng đỏ hoe, đưa tay hung hăng đấm vào ngực mình: “Tôi biết cậu trách tôi, đến đi!”

“Đánh anh?” Lục Hi cuối cùng cũng đưa tầm mắt nhìn anh ta, nhưng cái sự tự giễu sâu thẳm nơi đôi con ngươi đó lại vô cùng rõ ràng: “Tôi sợ làm phiền đến giấc mơ của cô ấy.”

Sắc mặt đội trưởng căng cứng, anh ta biết đây chỉ là lời khước từ của anh, anh chẳng qua chỉ là không muốn động tay mà thôi.

So với điều này, anh ta thà hy vọng anh có thể không kiêng dè gì mà phát tiết vào anh ta, để khiến anh ta không áy náy như vậy nữa.

“Ra ngoài đi, tôi muốn ở riêng với cô ấy một lát.”

Đội trưởng đưa đôi mắt sâu sắc nhìn anh một cái, biết anh sẽ không làm ra chuyện gì kích động nữa nên cũng quay người ra khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho hai người.

Lục Hi ngồi trên ghế bên cạnh đầu giường, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé không truyền dịch của cô, không có sự mềm mại vốn có nữa, mà nó khô khốc, những bụi bẩn trong móng tay cũng đã được làm sạch, nhưng móng tay lại vô cùng nhợt nhạt. Trong ấn tượng của anh, cô từ trước đến giờ đều vô cùng hoạt bát nhiệt tình, năm 24 tuổi, cô xông vào trong sinh mạng của anh, tươi tắn như thế rạng rỡ như thế, sau này có Thẩm Tiếu, cô lại có thêm một sự nhu tình của một người làm mẹ, thêm một sự bao dung với thế giới bên ngoài, nhưng trái tim bốc lửa đó vẫn chưa hề nguội lạnh.

Nhưng cô bây giờ đang vô hồn nằm trên giường bệnh, không thể động đậy được, không nói chuyện được, thậm chí ngay cả mắt cũng không cách nào mở ra.

Cô chưa chết, tất cả mọi người đều an ủi anh, nhưng cái sự nhiễm trùng không biết khi nào sẽ phát tác đó khiến trái tim Lục Hi không cách nào ổn định được, cho dù có chữa khỏi, nhưng vết bỏng lớn trên lưng cô, còn có đôi chân thon dài không thể nào mịn màng trở lại nữa, sau khi cô tỉnh lại thì sẽ đối mặt với một bản thân đầy rẫy vết thương như thế nào đây?

Cô yêu thích đẹp như vậy, yêu cái đẹp như vậy...

Lục Hi cúi đầu dùng má mình cọ cọ tay cô, ngũ quan anh tuấn mạnh mẽ bao trùm một sự bi thương không thể nào xua đi được, anh tình nguyện người nằm ở đây bây giờ là anh, tình nguyện chịu đựng tất cả những thứ này.

‘Đừng để bị thương.’

Trước khi xảy ra chuyện, cô còn không quên dặn dò mình như vậy, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lại biến thành như vậy, kêu anh làm sao mà không hận mình được đây?

Nước bị phá nhưng giang sơn còn, cô chính là đất nước của anh, cô còn sống, nhưng cô của trước đây hoàn toàn không có tổn thất nào đã không tìm về được nữa rồi, sai lầm thực sự đã xảy ra từ khi bắt đầu, anh lúc đầu phải nên nghe lời khuyên can của cô, không nhúng tay vào chuyện này, thì ít nhất là còn có thể bảo đảm an toàn cho cô.

Lý tưởng gì chứ, hoài bão gì chứ, trước mặt cô chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng, chuyện đến nước này suýt chút nữa là đã mất đi cô, khiến anh có hối hận cũng không thể quay lại nữa rồi.

Rõ ràng đã hứa với cô sẽ chăm sóc cô thật tốt, rõ ràng đã hứa là tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô rơi vào nguy hiểm, nhưng anh đã nuốt lời, anh hận Hawk, hận đội trưởng, nhưng người mà anh càng hận hơn, đó là chính mình.

Người đàn ông vùi đầu vào giữa lòng bàn tay cô, một giọt nước mắt ấm nóng rơi ra từ trong khóe mắt, những tổn thương mà cô phải chịu, từ nay về sau, anh phải trả như thế nào đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.