Hai người ngồi trên sân thượng hóng gió một lúc, đợi đến tâm trạng bình tĩnh trở lại, Lục Hi kéo Thẩm Dĩnh về phòng bệnh của Thẩm Tri Lịch.
Đào Ly Hinh tuổi đã cao nên ngủ không được sâu. Mặc dù lúc họ đi vào đẩy cửa rất nhẹ, nhưng vẫn là làm bà thức giấc.
“Dĩnh Dĩnh?” Đào Ly Hinh vừa tỉnh nên còn có chút hoảng, nhìn thấy một bóng đen tới vô thức mở miệng hỏi.
Thẩm Dĩnh hơi sững sờ: “Mẹ, bọn con làm mẹ tỉnh giấc à?”
“Giờ là mấy giờ rồi, sao bây giờ mới về?” Đào Ly Hinh giơ tay lên xem đồng hồ, đã gần sáng rồi.
Nói được vài câu bà ta ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện còn có một bóng người đằng sau lưng Thẩm Dĩnh: “Đây... là?”
Lục Hi bước ra từ sau lưng Thẩm Dĩnh, bàn tay khẩn trương nắm chặt tay nhỏ của cô: “Thưa cô, là cháu, Lục Hi.”
Vài chữ đơn giản thôi cũng làm cho không gian lại một lần nữa trở nên yên lặng. Lục Hi không khống chế được bản thân thở hắt nhẹ, mang theo cảm giác căng thẳng khi bị người lớn nhìn chăm chú như vậy.
Một lúc lâu sau, Đào Ly Hinh đi đến bên cạnh hai người mở miệng hạ giọng: “Đi thôi, ra ngoài nói, đừng ảnh hưởng ba con nghỉ ngơi.”
Một hàng ba người đi đến cuối hành lang bệnh viện, trên đầu là chiếc đèn ánh trắng duy nhất ở bệnh viện, ánh sáng làm cho sắc mặt vốn tái nhạt của Lục Hi càng thêm không có sức sống.
Đào Ly Hinh nhìn dáng vẻ anh lúc này, bà khó mà thốt lên những lời nói trách cứ ban đầu. Bầu không khí nặng nề, có lời mà không nói được. Vẫn là Thẩm Dĩnh mở lời trước.
“Mẹ, nửa năm trước Lục Hi vẫn đang điều trị. Vì trước đó Thẩm Tiếu bị bắt cóc rồi bị nhiễm một chất nghiện. Nhưng bây giờ đã gần khỏi rồi, không cần phải lo lắng.”
Đào Ly Hinh trước đó đã nghe cô nói qua chuyện này, nhưng chuyện cụ thể thế nào bà lại không biết. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ gầy hốc hác của Lục Hi, trong đầu của Ly Hinh cuối cùng đã có chút cảm giác chân thực.
Thời gian qua thật sự phải rất gian nan, cơ thể tiều tuỵ tới mức này.
Lục Hi một mình đi trị liệu. Cho dù là vì Thẩm Tiếu gây nên, nhưng với tư cách là một người mẹ, cứ nghĩ tới những gì con gái mình gây ra những năm gần đây, trong lòng vẫn còn có chút trách móc. Thế nhưng sự thật chứng minh, cuộc sống của Lục Hi cũng không được tốt, thậm chí còn gian nan hơn Thẩm Dĩnh.
Đường tình của hai đứa trẻ này thật là gian khổ. Chuyện có khi một người cả một đời đều không phải trải qua thì bọn trẻ này lại trải qua hết cả một lượt. Ai đúng ai sai, dường như không thể tuỳ tiện đánh giá được.
Đi được đến ngày hôm nay, cũng không phải là dễ.
Đào Ly Hinh giãn mày, không muốn trách cứ thêm gì, chỉ là nhẹ giọng hỏi: “Vậy tiếp đây các con có dự định gì?”
Thẩm Dĩnh khẽ giật mình, hiển nhiên là chưa nghĩ kĩ đến vấn đề này. Ngược lại Lục Hi mở lời không chút nghĩ ngợi: “Trước mắt bệnh tình của bác trai là quan trọng nhất, chờ làm phẫu thuật phục hồi xong là cũng tạm ổn rồi. Cháu chuẩn bị hôn lễ, danh ngôn chính thuận rước Thẩm Dĩnh về.”
Trước giờ anh chưa từng đề cập đến việc hôn lễ, Thẩm Dĩ cho rằng thời điểm này nói chuyện đó không thích hợp. Nhưng không ngờ anh lại coi đây là chuyện quan trọng nhất để làm.
Đào Ly Hinh nghe xong, thần sắc ánh mắt có chút thay đổi, những chuyện xảy ra gần đây đều làm cho bà cảm thấy quá mệt mỏi. Nghe được tin, là một người mẹ bà cảm thấy rất vui.
Bà ta nhẹ nhàng than thở: “Nhiều năm trôi qua bất kể là phải đối mặt với chuyện gì các con đều không rời xa đối phương. Ta cũng nghĩ thông rồi. Có lẽ hai con là trời sinh một cặp, không ai có thể chia rẽ được. Nếu đã như vậy sau này các con cố gắng sống cho tốt, trân trọng bảo vệ nhau, đừng rời xa nhau nữa.”
Thẩm Dĩnh không hài lòng với những lời Đào Ly Hinh nói với Lục Hi. không nghĩ rằng mẹ cô sẽ nói ra những câu như vậy. Lúc này ngực cô như bị một cái gì đó đâm vào, một sự ấm áp lan toả trong lòng cuối cùng đọng lại nơi khóe mắt, cô không thể nén được kích động: “Mẹ...”
“Mẹ và ba con cũng không có hi vọng xa vời gì, chỉ hi vọng các con có thể hạnh phúc. Hiện giờ ba của con đang bị bệnh, chờ phẫu thuật kết thúc thuận lợi, chúng ta cũng không có gì phải bận tâm nữa rồi.” Nói xong, Đào Ly Hinh cũng có chút rung động: “Ba con phải nhanh chóng khoẻ lại, nếu không là không kịp tham gia hôn lễ của con mất.”
Câu nói này đồng nghĩa với việc đồng ý với Lục Hi, anh có thể cưới con gái rượu của họ. Với tình trạng hiện tại của anh và những chuyện không hay đã từng xảy ra, sự bao dung của Đào Ly Hinh khiến anh rất cảm kích.
Ngay lập tức anh hứa với Đào Ly Hinh: “Bác gái, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ Thẩm Dĩnh.”
Đào Ly Hinh quay lưng lại, đưa tay trộm lau nước mắt, nín khóc mỉm cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
…
Đêm đó Thẩm Dĩnh và Lưu Hi ở tạm lại phòng bên phòng bệnh của Thẩm Tri Lịch, lúc tắm phòng vệ sinh không có chỗ để quần áo thay giặt, Thẩm Dĩnh phải cầm đưa cho anh.
Sau khi mặc chiếc quần ngủ cotton, Thẩm Dĩnh mở hé cửa phòng vệ sinh, mới đầu chỉ muốn đưa tay vào, không ngờ lại nhìn thấy những vết thương nông, sâu phía sau lưng anh.
Có những vết thương đậm màu, có vết thương lại tương đối nhạt, có thể thấy sự khác biệt về thời gian hình thành, vừa nhìn là biết vết thương cũ và mới chồng lên nhau. Những vết thương này giống như lặp đi lặp lại hằng ngày trên lưng anh. Bả vai và cơ bắp cường tráng cũng đều biến mất, thậm chí xương bả vai cũng hơi nhô lên, nhìn thấy mà giật mình.
Anh luôn là một người có yêu cầu rất cao về dáng người mình. Kể cả lúc mới quen, người đàn ông này mỗi sáng sáu giờ đều dậy đúng giờ, tập luyện đều đặn.
Rất khó tưởng tượng một cơ thể chẳng chịt vết thương này là Lục Hi.
Thẩm Dĩnh quá mức kinh ngạc, hít sâu vô thức than một tiếng: “Trời ạ...”
Nhìn những vết thương kia, trong đầu cô bỗng hiện ra lúc những vết thương này hình thành, cô đi đến, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào những này vết thương, không dám dùng sức sợ làm đau anh: “Sao lại có thể như vậy...”
Lục Hi nhìn dáng hình mảnh mai mềm mại phía sau mình trong gương, xoay người bình tĩnh cười: “Không có gì đáng ngại, chuyện đều đã qua rồi.”
Đúng vậy đã qua rồi, vết thương cũng đã khỏi, nhưng những vết đau kia lại thật sự tồn tại.
Thẩm Dĩnh rút tay lại che miệng, nghẹn ngào không thôi, vốn không phải muốn nhắc tới sự việc xảy ra nửa năm qua, chạm vào nỗi lòng anh. Thế nhưng trong tình cảnh này, cô không nhịn được nữa.
“Hi nửa năm này anh đã trải qua những gì? Có thể nói cho em biết được không?
Lục Hi ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, hai mắt hơi khép lại,: “Không phải kí ức vui vẻ gì, không nên nói đến.”
Người trong lòng anh không nói gì tiếp, cơ thể run lên từng hồi, tiếng khóc kìm nén. Lòng đau rầu rĩ, Lục Hi nâng khuôn mặt nhỏ giàn rụa nước mắt của cô, cúi người hôn lên khóe mắt long lanh nước mắt. Vốn chỉ đơn thuần muốn hôn cô, nhưng khi môi vừa chạm, cảm xúc dồn nén trong nửa năm qua trong nháy mắt bị nhen nhóm trở lại, không nhịn được muốn nhiều hơn một chút.
Là dục niệm, cũng không phải, giống một loại bản năng hơn.
Hai con dã thú bị thương dùng cách này để an ủi lẫn nhau.
Thẩm Dĩnh sững người một lúc rồi phản ứng lại, đồng thời cơ thể theo bản năng tới gần anh, đưa tay ôm qua cổ anh, ngửa đầu đáp lại mãnh liệt.
Đèn phòng vệ sinh không biết bị tắt từ lúc nào, từ dưới vòi hoa sen đến bên giường, họ ôm hôn nhau trong căn phòng bệnh tối mờ. Căn phòng như một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhói, đốt cháy hai cơ thể đang quấn lấy nhau.