Ba của cô còn đang nằm viện, thời gian lại cấp bách như vậy, Bùi Dục cũng không thể làm cái gì, nhưng biết thì biết, lúc thật sự rơi vào người mình, vẫn có chút khó.
Khống chế a...
Anh hơi khom nguời lùi về sau, rút tay đặt trên tay cô cho lại vào túi quần, hơi động đậy, che đi sự nhếch nhác làm người ta không được tự nhiên.
"Ăn cơm đi, ăn xong anh đưa em đi." Lúc nói chuyện, thanh âm vẫn khàn khàn.
Tịch Giai Giai gật gật đầu, cũng không dám nhìn anh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng tập trung ăn sandwich trước mặt.
Nửa tiếng sau, hai người đều xong xui ra ngoài, tài xế đã lái xe vào trong viện, anh ngẩng đầu đi trước, nhưng cũng không ngồi vào trong xe như trước, mà đứng bên phía cô khom người mở cửa: “Vào đi.”
Tịch Giai Giai nhìn anh tự mở cửa xe cho mình, mặc dù không phải là lần đầu tiên nhưng hiếm khi, đặc biệt là quan hệ giữa hai người bây giờ, chỉ làm cô thêm ngại, chỉ đành nhanh chân bước vào, muốn nói cảm ơn lại nhớ đến câu nói của anh mà mắc lại ở khóe miệng.
Hình như anh cũng không thích mình nói cảm ơn
Vậy thì... Không nói vậy.
Thấy cô ngồi vào, sau đó Bùi Dục cũng lên xe, tài xe vô cùng cung kính che đỉnh đầu anh, nhìn anh ngồi vững rồi mới quay lại ghế lại.
"Cậu Bùi, đến công ty sao?"
"Không, đến bệnh viện trước."
"Dạ."
Không lâu sau, xe khởi động, Tịch Giai Giai nhìn căn biệt thự lùi về đằng sau, có người ngoài ở đây, dù sao cũng có chút gò bó.
"Tình hình của ba em thế nào??" Anh vừa cúi đầu xem tài liệu vừa hỏi cô
Tịch Giai Giai dừng một chút rồi nói: “Cũng không tệ lắm, phẫu thuật rất ổn, nếu như sau đó không có biến chứng, từ từ bình phục là được rồi."
Anh gật nhẹ đầu: “Có chuyện gì khác em cứ nói với anh, bệnh viện bên kia cũng rất tiện."
Nói đến bệnh viện, Tịch Giai Giai lại nhớ đến phí phẫu thuật.
Cô có chút không biết có nên nhắc đến hay không, luôn cảm giác nếu như mình nói ra Bùi Dục lại không vui, nhưng nếu không nói ra, cứ im lặng nhận một khoản tiền lớn vậy, trong lòng cô như có một tảng đá lớn không qua được.
Rối rắm một lát, Tịch Giai Giai vẫn quyết định nghe theo tiếng lòng của mình, chủ động nhắc đến: “Tiền phẫu thuật và nằm viện, em…”
Cô vừa mới nói đoạn đầu đã bị cắt ngang: “Anh đã nói em không cần phải để ý."
"Em biết." Tịch Giai Giai vội vàng giải thích: “Em cũng không có ý khác, em chỉ là cảm thấy quá nhiều tiền, hơn nữa em cũng không biết giải thích với trong nhà thế nào, tốt nhất vẫn là có thể tính toán rõ ràng."
Bùi Dục lại giả vờ như không nghe rõ ý của cô: “Anh sẽ tính toán rõ ràng với bên phía bệnh viện."
"Anh biết em không phải nói cái này."
"Vậy thì cái gì?" Giống như là bị lời nói của cô làm phiền, người đàn ông một tay đóng tài liệu trong tay lại, xoay người ngước mắt nhìn cô: “Em là muốn việc nào ra việc nấy?"
Tịch Giai Giai há to miệng, giống như...đúng là có ý như vậy.
"Em muốn chia rõ ràng như thế nào, hả?" Bùi Dục thấy cô không nói gì cũng hiểu được, dứt khoát nói rõ ràng với cô: “Tịch Giai Giai em là bạn gái của anh, nếu như không phải việc khẩn cấp anh cũng sẽ không làm như vậy, anh không biết trong lòng em nghĩ thế nào, nhưng với anh mà nói, làm những thứ này cho em không phải là anh có tiền để không không làm gì, chỉ là không muốn vì chuyện ngoài ý muốn này mà để em chịu khổ, hiểu không?"
Giữa bọn họ không những thân phận khác biệt, bối cảnh tài lực cũng cách rất xa, nhưng Bùi Dục luôn cố gắng xem nhẹ chuyện này, không muốn có áp lực về vật chất, nhưng anh xem nhẹ nửa ngày, cô lại rõ ràng hơn ai hết.
Anh thật sự sợ cô hiểu lầm mình, cũng không muốn làm cô hiểu lầm mình, đặc biệt là vấn đề tiền bạc, không cần thiết cũng không đáng.
Tịch Giai Giai nghe anh nói mấy lời này, cả người gống như nằm trên một áng mây mềm lại, những lời nói đã sắp xếp từ này có chút không biết phải nói ra thế nào.
"Bùi Dục..."
"Anh đây." Anh nhìn cô muốn nói lại thôi, tiếp lời: “Anh hiểu em không muốn nợ tiền anh, nhưng với anh mà nói đây không phải là nợ, em cứ nhất định phải trả lại anh mới lỗ."
Thứ anh không thiếu nhất là tiền, tiền với anh mà nói cũng chỉ là con số mà thôi, tiền phẫu thuật và tiền chữa bệnh sau đó của Tịch Hướng Vinh, với anh mà nói quả thật không là gì cả.
Nhưng thứ không là gì cả với anh, với cô lại gánh nặng nặng nề, anh đau lòng, nhưng có đau lòng hơn nữa cũng không thể nói được cái gì, sợ mình sẽ làm tổn thương cô.
Lòng tự trọng này khiến Bùi Dục phải lau mắt mà nhìn, nhưng phần lớn lại là không nỡ.
Không có người đàn ông nào nguyện ý để người phụ nữ của mình sống khổ sở như thế, anh cũng hận sao cô không phải là một người phụ nữ hám tiền, như thế anh còn có chút công dụng.
Anh nói như vậy, Tịch Giai Giai biết trong lòng anh nghĩ thế nào, cũng không muốn dứt khoát từ chối lòng tốt của người khác với mình, dịu dàng nói với anh: “Anh nói em đều hiểu, thật ra bây giờ em cũng không có nhiều tiền để trả lại anh như vậy, em chỉ là không muốn tình yêu của chúng ta lẫn vào quá nhiều thứ không liên quan... Em viết giấy nợ cho anh được không? Em sẽ dần dần trả lại cho anh được không, anh đừng lo lắng, em cũng không nóng vội, nhưng chuyện này không thể xem như chưa từng xảy ra có được không?"
Cô có thể nói như vậy, đã là đã cho hai người lùi một bước lớn.
Bùi Dục không muốn đồng ý, nhưng cũng biết nếu mình không đồng ý, chuyện này cô thật sự không bỏ bỏ xuống được, chỉ đành nói: “Vậy được, nhưng em không được ép mình, mỗi tháng em trả cho anh sáu trăm nghìn, sau đó từ từ trả."
"..."
Tịch Giai Giai thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Sáu trăm??
"Một tháng trả cho anh sáu trăm?"
"Ừ."
"Vậy nhất định là cả đời này em cũng không trả xong."
"Không sao." Bùi Dục nhếch mày cười: “Không hết lại tốt, như vậy anh có thể buộc em bên người cả đời."
Hôm qua vừa mới xác định quan hệ, hôm này đã nói cái gì cả đời.
Trong lòng Tịch Giai Giai như có cái gì đánh vào.
Vừa vui vẻ, ngoài miệng lại dội cho anh một gáo nước lạnh: “Chúng ta vừa mới ở bên nhau, bây giờ nói chuyện cả đời còn quá sớm đấy…”
"Sớm sao?" Bùi Dục giả vờ giả vịt giơ tay lên nhìn một cái: “Được,vậy buổi chiều anh lại nói, buổi chiều được rồi chứ?"
Tịch Giai Giai bất lực với lời nói ngây thơ của anh, nhưng dù trên miệng cô không nói gì, trong lòng lại vui vẻ nhảy tung tăng như chim sẻ.
Có ai không muốn nghe mấy lời tâm tình từ đối tượng mình thích chứ?
Có thể các cô gái trên toàn thế giới này đều không từ chối được lời tỏ tình của người yêu.
Đây là một cảm giác hai mươi năm qua chưa từng có, cho nên giờ khắc này mới càng dâng trào, như nhồi đầy trái tim của cô.
Lái xe nhìn hai người qua kính chiếu hậu, hai tai vô cùng mẫn cảm bắt được cuộc đối thoại này, hai mắt không nhịn được nhìn Tịch Giai Giai thêm mấy lần.
Ông ta phải nhớ kỹ cô Tịch này, sau này bất kể ở đâu cũng phải cung kính.
Tính tình của cậu Bùi này, trước giờ chưa từng thừa nhận ai, cô Tịch này là người đầu tiên, tương lai có thể không còn ai nữa.