100 Cách Cưng Vợ

Chương 699: Chương 699: Sự báo đáp của cô




Không, thay vì nói là giúp đỡ thì càng giống với một loại ân tình hơn, cô đã lấy thói quen cá nhân để chống lại áp lực cuộc sống, điều kiện gia đình cô không tốt, nhưng Tịch Hướng Vinh và Đường Lệ Quyên trước giờ chưa hề nợ cô trong suốt quá trình nuôi dạy.

Gia đình chỉ cần có tiền là đều không để cô bị bỏ lại, những bạn học khác được đi học thêm, cô cũng được, chính bởi vì như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba và thi vào thành phố J, Tịch Giai Giai chưa bao giờ mở miệng ra xin một cắc nào với gia đình.

Cô có thể vì để làm thêm kiếm tiền mà không nội trú ở trường, tự mình thuê một căn nhà rách nát, sau đó sau khi tan học thì kiêm chức hai công việc cùng lúc cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng cái này dù gì cũng chỉ như hạt muốn bỏ biển, số tiền dành dụm được so với tiền khám bệnh, quả thực là hạt cái trong sa mạc.

Nếu như lần này không có Bùi Dục ra tay tương trợ, cô thật không biết là nên làm sao để vượt qua cái ải khó nhằn này nữa.

Sự giúp đỡ của anh càng khiến cho cô cảm động hơn bất kỳ lời nói nào, nói thật, cô không ngờ là Bùi Dục sẽ giúp cô, dù sao một người đàn ông như vậy căn bản không phải là cùng một loại người giống như những lão bá tánh bình thường như bọn cô.

Càng không ngờ tới, lúc xảy ra chuyện thì cảm xúc lại càng sâu sắc.

Nhưng cô hình như là không có thứ gì đủ để trả cho anh cả.

Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, nếu Bùi Dục đã chọn giúp đỡ cô, cô không thể coi như là lẽ dĩ nhiên được, càng không thể giả vờ như là chưa hề có chuyện gì xảy ra được.

Nghĩ đến những thứ này, trái tim của Tịch Giai Giai có chút thở không ra hơi, chuyện cần cô đối mặt vẫn còn rất nhiều, không có thời gian để nghỉ ngơi.

Cô quay người đi về phòng bệnh của Tịch Hướng Vinh, cô biết Bùi Dục đang ở cửa đợi cô.

Quả nhiên, lúc đi đến nơi cách cửa phòng bệnh khoảng 5-6 mét, Bùi Dục đã đứng dậy từ hàng ghế dài và đi về phía cô.

Hình như là thần sắc trên mặt cô có chút nghiêm trọng, chỉ thấy anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao rồi, bác sĩ nói sao?”

“Không có gì.” Tịch Giai Giai cúi đầu, mượn động tác này để tránh đi tầm mắt của người đàn ông: “Hồi phục là sẽ không có vấn đề gì lớn nữa.”

Nói xong, cô lại thay đổi chủ đề: “Chính là...”

“Hửm?” Nhìn bộ dạng cô ấp a ấp úng, Bùi Dục tưởng là cô có chuyện gì giấu mình, ngữ khí anh trầm xuống: “Rốt cuộc là sao rồi?”

Tịch Giai Giai ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một cái, sau đó đưa tay lên dùng một lực thật nhỏ kéo lấy tay áo của người đàn ông: “Chúng ta đổi một chỗ khác rồi nói đi.”

Bùi Dục có chút bất ngờ, không biết là có chuyện gì mà phải đặc biệt cần thay đổi một chỗ rồi mới có thể nói được như vậy.

Nhưng anh cũng tôn trọng ý của cô: “OK, đến phòng pha trà đi.”

Anh quay người dặn dò trợ lý đằng sau, không được để người khác đi theo, Tịch Giai Giai đi theo đằng sau người đàn ông, nhìn bóng ảnh cao lớn đó, không biết là do cõi lòng thay đổi rồi, hay là vì nguyên nhân khác, cô đột nhiên phát hiện con người Bùi Dục vô cùng chu đáo.

Trước đây, cô luôn đặt sự quan tâm của mình lên ngữ khí nói chuyện và hành vi bá đạo của anh đối với mình, nhưng ẩn dưới bề ngoài ngang ngược này, anh vẫn luôn có một mặt tinh tế tỉ mỉ.

Hai người một trước một sau đi đến phòng pha trà, căn phòng rất nhỏ, ở vị trí giữa hành lang, thuận tiện cho bệnh nhân ở những phòng bệnh hai bên, bồn nước nhỏ ở bên cạnh máy nước nóng còn đang tích tụ không ít nước.

Bùi Dục hình như có chút chê bai, đôi tay thoải mái bỏ vào túi quần: “Chuyện gì, nói đi.”

Tịch Giai Giai lúc này mới khó xử mà lên tiếng: “Chi phí phẫu thuật và nằm viện của ba tôi, bác sĩ nói anh đã trả hết rồi sao?”

Bùi Dục sững sờ một hồi, nhưng cũng không có ý định giấu diếm, rất nhanh đã gật đầu thừa nhận: “Ừm, sao thế?”

Anh hỏi vô cùng hờ hững, nhưng Tịch Giai Giai thật sự không thể không để tâm được.

Cô hít một hơi thật sâu, vô cùng nghiêm túc mà ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của người đàn ông: “Bác sĩ nói tất cả các chi phí y tế cộng lại sẽ hơn 300 triệu một chút, nhiều tiền như vậy, tôi tạm thời không có để trả cho anh, nhưng tôi sẽ cố gắng làm thêm kiếm tiền để góp lại trả cho anh, hoặc là tôi cũng có thể quay về Hồng Đỉnh làm việc, tôi không cần lương nữa, mỗi tháng khấu trừ là được, nhưng bây giờ thứ mà tôi có thể làm được cũng chỉ có---”

Nói đến đây, Tịch Giai Giai ngừng lại, gần nửa phút sau mới nhỏ tiếng thốt ra một câu hoàn chỉnh: “Kéo dài thời gian qua lại của chúng ta.”

Bùi Dục biết lòng tự tôn của cô rất mạnh, nhưng không ngờ lại có thể nói ra lời như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt anh tức tốc cứng đờ, bất ngờ, càng nhiều hơn là một cảm giác nhục nhã.

Cô ấy xem quan hệ giữa bọn họ là cái gì?

Có thể tiến hành giao dịch, hay là con tốt thí để bàn điều kiện với anh?

Bùi Dục từ trước đến giờ đều không hề biết bản thân mình lại có thể mất đi khống chế như vậy, rõ ràng là một giây trước còn hận không thể đem những thứ tốt nhất ở bên cạnh cho cô, bây giờ lại chỉ muốn vạch não của cô ra để xem bên trong đó đựng những cái gì.

Anh ở trong lòng của cô rốt cuộc là có hình tượng gì, mà mới có thể nói ra những lời như vậy?

Chả trách lại cần tìm một nơi kín đáo để nói, cái này còn khó chịu hơn là trực tiếp giáng cho anh một cái tát nữa.

Tuy Bùi Dục đã quen không biết xấu hổ là gì ở trước mặt cô, cũng chưa từng có ý muốn ngụy trang cái gì, nhưng bây giờ anh đích thực là để bụng vô cùng.

Có không biết xấu hổ đến mức nào đi nữa thì cũng không thể không chút dao động nào với câu nói này được.

Tịch Giai Giai căn bản là không biết anh lại có nhiều suy nghĩ đến như vậy, đầu óc của cô cũng vô cùng loạn, chỉ muốn nói chuyện duy nhất mà mình có thể làm cho anh nghe, mà hàm ý sâu hơn, cô muốn cho anh biết, bản thân cô cũng không có bài xích anh như vậy nữa rồi.

Chỉ đáng tiếc là Bùi Dục căn bản không thể get được ý nghĩa này, anh cảm thấy đầu tóc của mình như sắp bị ngọn lửa giận trong lồng ngực này thiêu rụi rồi.

“Tịch Giai Giai.” Anh cười lạnh mà lên tiếng nói: “Em đang dùng tiền mà tôi cho em để làm giao dịch với tôi, đây là do ai dạy cho em vậy?”

Tịch Giai Giai bị một câu của anh làm cho mù tịt chả biết gì, giao dịch gì chứ, tiền gì chứ, cô căn bản không hiểu: “Tôi không có...”

“Em không có cái gì?” Bùi Dục tức đến nỗi lồng ngực đều đang nhấp nhô: “Tôi mới vừa trả tiền viện phí cho ba em, đứa con gái như em lại đến đây nói muốn kéo dài thời gian qua lại với tôi?”

Dường như là cảm thấy rất buồn cười, Bùi Dục lại lặp lại một câu: “Mẹ nó thật buồn cười, thời gian qua lại mà cũng có thể dùng hai chữ kéo dài, tôi cuối cùng cũng được nhìn thấy rồi!”

Tịch Giai Giai bị lửa giận của anh làm hoảng sợ, biết anh đã hiểu lầm ý của mình, vội vàng tiến lên trước túm lấy cánh tay anh giải thích: “Anh hiểu lầm tôi rồi, tôi không có ý này, tôi chỉ là...cũng muốn ở bên cạnh anh.”

“Ha.” Bùi Dục ngẩng đầu nhìn đi nơi khác, nặng nề mà thở ra một hơi, nếu như đổi lại là bình thường cô nói như vậy, chắc anh sẽ vui đến mức có thể mua cả bệnh viện này cho cô.

Chỉ là sau khi nghe được những lời vừa nãy, anh căn bản là không tin nữa, trực tiếp hất cái bàn tay nhỏ đang túm lấy mình ra, ánh mắt toàn là mỉa mai: “Không cần, cô muốn, nhưng ông đây không muốn nữa.”

Anh không cần một người phụ nữ vì một số tiền mà ở bên cạnh anh, nếu như là như vậy thì anh tìm ai mà không được, mắc chi lại phải chịu sự sỉ nhục ở chỗ cô chứ?

Bùi Dục càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không chịu nổi, cảm thấy nhân cách của bản thân mình bị hạ thấp rồi, một giây một khắc cũng không muốn ở lâu nữa, trực tiếp đi ngang qua vai cô, đi thẳng ra ngoài.

Tịch Giai Giai đi theo lên trước hai bước, cảm giác được sự bực mình và đoạn tuyệt giữa những bước chân của anh, cô cũng không có dũng khí đi ngăn anh lại nữa.

Chỉ có thể đứng tại chỗ, mắt trơ trơ nhìn người đó biến mất ở góc rẽ tầng lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.