Đáy mắt của Tịch Giai Giai sáng lên, tìm được cơ hội: “Anh để tôi liên lạc cho Bùi Dục, tôi sẽ bảo anh ấy đưa tiền cho anh, anh có thể bắt tôi làm con tin, làm giao dịch, như vậy có thể yên tâm chưa?”
Con người Lý Trạch tuy rất hám tiền, nhưng cũng là một người suy nghĩ thấu đáo, kinh nghiệm qua bao nhiêu người, chui ra từ trong đám kẻ xấu, nghe thấy những lời này đương nhiên sẽ không dễ xúc động mà tin.
Anh ta biết, một khi xảy ra sự cố gì, tuyệt đối không đơn giản chỉ là tiền không, anh ta rất có thể sẽ trở thành kẻ chịu tội thay.
Tuổi tác hiện giờ của anh ta không thể lại vào tù thêm lần nữa.
Thế là, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, Lý Trạch vẫn thuyết phục mình nên từ bỏ ý nghĩ này.
Dù sao, điều kiện nhà họ Chiêm đưa cho anh ta đã quá thỏa đáng rồi, anh ta không cần phải bay cao hơn nữa.
Cho dù Tịch Giai Giai nói xui tai thế nào, cam kết thế nào, chỉ cần tiền không ở trong tay mình, thì tất cả cũng như công cốc.
Tịch Giai Giai thấy anh ta không nói chuyện, trái tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng, cô mong sao Lý Trạch có thể đồng ý, chỉ cần có thể liên lạc với Bùi Dục, cho dù chỉ là một cuộc điện thoại, cô cũng tin rằng có thể làm cho bên cảnh sát phát giác ra và sau đó tìm đến.
Cô cho rằng Lý Trạch sẽ động tâm, sẽ đồng ý, nhưng khi anh ta quay đầu lại và cúi đầu nhìn chiếc kìm sắt trên bếp, cô gần như tuyệt vọng.
Đúng như dự đoán, mấy giây sau nghe thấy anh ta nói: “Người nhỏ nhắn mà trái tim ngược lại không nhỏ, lúc này còn suy nghĩ làm thế nào để cho tôi được hưởng lợi nhiều nhất, cô thật sự rất chu đáo!”
Trong lòng Tịch Giai Giai thầm kêu một tiếng xong rồi, biết rằng anh ta đang cố ý đe dọa mình: “Tôi cũng suy nghĩ cho bản thân thôi, nhưng nếu như anh đồng ý thả tôi ra, thì tiền bạc tôi cho sẽ làm cho anh hài lòng.”
Lý Trạch nghe xong chỉ cong môi cười, mà cũng không nói gì, lấy đôi găng tay bẩn màu trắng ở một bên đeo vào.
Anh ta lần nữa cầm kìm sắt trong tay, sau khi hơ lửa xong, đầu của kìm sắt phát ra ánh sáng đỏ cam nhè nhẹ, nhưng kìm sắt có màu là khi nó nóng nhất.
Ở phía trên của kìm sắt có những đốm lửa nho nhỏ, có thể thấy được nhiệt độ của nó nóng như thế nào.
Lý Trạch nhìn chiếc kìm sắt trên tay, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật do chính mình tạo ra.
Mà hai người đàn ông đứng bên cạnh, trên khuôn mặt đầy nỗi sợ hãi, ngay khi Tịch Giai Giai đang khó hiểu thì Lý Trạch lại lần nữa đi về phía cô.
Cô nhìn chiếc kìm sắt đang cháy đỏ đó, lại nhìn hơi thở biến thái được tản ra từ trên người của Lý Trạch, rốt cuộc cũng hiểu.
Chẳng lẽ chiếc kìm sắt này…là dùng để đối phó với cô?!
Trong đầu suy nghĩ đến đây, cả người của Tịch Giai Giai gần như không ổn, nếu như không phải thân thể bị trói trên ghế, thì cô nhất định sẽ điên cuồng chạy đi.
Nhưng lại không thể.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Trạch đi tới gần mình, sau đó đưa đầu chiếc kìm sắt vào gần sát bắp chân của cô.
Anh ta không hoàn toàn để dính sát vào, mà là chừa lại một khe hở nho nhỏ, nhưng giữa khe hở này dù không dính sát vào nhưng cũng cảm giác rất nóng do nhiệt tỏa ra.
Cơ thể không thể nhúc nhích được, nhưng bản năng muốn sống sót trong nguy hiểm làm cô ngả người về sau, điều này làm cho cái ghế ngã ra sau.
Cũng may cô ngẩng đầu, không thì phần sau đầu đã đập xuống đất.
Một tiếng “rầm”, Lý Trạch nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô, anh ta không ngừng cười một cách điên cuồng.
Lúc này, anh ta móc điện thoại ở trong túi ra, đưa điện thoại cho một tên đứng gần đó.
Tên nhận điện thoại giống như nhận một củ khoai nóng hổi, anh ta lắp bắp hỏi: “Đưa cho em làm gì?”
Lý Trạch hừ một tiếng, vừa nói, anh ta vừa vung chiếc kìm sắt lên làm cho người ta kinh hãi: “Đưa cho cậu chứ làm gì nữa, trong đầu cậu chứa toàn nước à? Quay video cho tôi, không được quay thấy mặt tôi, quay lại cảnh này và khuôn mặt của cô ta.”
“Nhưng, nhưng làm như vậy, nhà họ Chiêm sẽ không…”
“Không chết người được, đừng nhiều lời!” Nói xong, Lý Trạch vứt chiếc điện thoại trong tay qua cho người đàn ông.
Chuyện đã đến nước này, không thể không quay lại, người đàn ông chỉ có thể cắn răng, mở chỗ quay video ra, ra hiệu cho Lý Trạch, anh ta sẵn sàng quay rồi.
Đôi mắt của Lý Trạch lập tức bùng lên sự phấn khích và hưng phấn vô tận, nhìn Tịch Giai Giai ngã trên mặt đất, giống như một con sói bị đói nhìn miếng thịt ngon.
Anh ta muốn hung hăng xé nát cô, muốn giày vò miếng thịt mà đã thèm thuồng từ lâu này rồi.
Tâm lí của Tịch Giai Giai dù có mạnh mẽ đến đâu, thì sao mà gặp nguy không loạn được, sống hai mươi năm cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này, nhìn đầu chiếc kìm sắt tuy đã phai đỏ, không đỏ rực như vừa rồi, nhưng cô biết, nhiệt độ của nó vẫn đang rất cao.
Cô mơ hồ đoán trước một lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên trong lòng vừa sợ hãi vừa hốt hoảng.
“Thả tôi ra đi, anh có thể có tất cả mọi thứ anh muốn…” Cô vẫn còn một tia hy vọng, không tiếc công sức mà thuyết phục Lý Trạch, cho dù anh ta đang điên cuồng.
Nhưng đối phương căn bản không nghe lời cô, không lập tức hành động, không phải do dự, mà là đang muốn thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của cô.
Tịch Giai Giai lắc đầu, sự sợ hãi tột độ gần như làm cô ngừng thở, “Mọi thứ vẫn chưa muộn, chỉ cần anh thả tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh, hơn nữa sẽ cho anh nhiều tiền hơn đối phương, anh không cần tiền sao?”
“Tôi đương nhiên cần.” Lý Trạch gật đầu, độ cong nơi khóe miệng làm cho người ta vô cùng hoảng sợ: “Nhưng tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội để phát tiết như thế này, nhìn xem làn da này, thật trắng…”
Vừa nói, Lý Trạch cúi xuống và hung hăng sờ vào ngực cô, Tịch Giai Giai lập tức im bặt, giống như một con rắn độc đang bò lên trên người mình, cô cứng đờ, thở cũng không dám thở mạnh.
Lý Trạch không dừng ở đó mà còn kéo áo khoác của cô xuống, vén chiếc áo phông trắng lên, lộ ra vòng eo thon gọn trắng ngần.
Người đàn ông đang quay video nhìn đến đây thì không khỏi lại gần một chút, anh ta không biến thái như Lý Trạch, nhìn thấy thân thể đẹp dễ như vậy, so với hủy diệt thì anh ta càng muốn xâm chiếm hơn…
Chỉ là anh ta không dám chọc giận Lý Trạch, mà nhân cơ hội này mà sờ mó một chút thôi.
Hành động như vậy so với việc để Tịch Giai Giai chết đi còn hơn, cô thà để Lý Trạch hành hạ còn hơn lạ bị những người này giở trò lưu manh đùa bỡn.
Cô nghiến chặt răng, tuyệt đối không để cho bản thân phát ra một tiếng nào, không tiếp tục cầu xin tha thứ, cũng không bởi vì sợ hãi mà thuyết phục anh ta nữa, như không hài lòng với thái độ không chịu khuất phục của cô, nụ cười trên khuôn mặt của Lý Trạch càng vặn vẹo hơn.
“Nói chuyện đi, sao không nói nữa!”
Trả lời anh ta là sự im lặng của Tịch Giai Giai.
Cũng trong nháy mắt, Lý Trạch ấn chiếc kìm sắt còn nóng vào phía eo trái của cô.