Đủ thì đủ rồi, nhưng……
Cô, cô cô cô còn chưa chuẩn bị xong mà!!
“Lục Hi”. Hơi thở của Thẩm Dĩnh trở nên hỗn loạn, rời tầm mắt khỏi anh: “Em chỉ bị sốt cao thôi, không phải bị bệnh nguy kịch gì cả, anh không cần vì thế mà……”
“Không liên quan đến việc em bị ốm.”
“Nhưng……”
“Không nhưng nhị gì hết.” Gương mặt người đàn ông phủ một lớp hồng, mặc dù giọng nói hơi suy yếu, nhưng ánh mắt lại vô cùng gấp gáp, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nó khó nói đến thế, phải làm “công tác chuẩn bị” tinh thần nửa ngày trời mới hỏi: “Em cứ nói thẳng có muốn ở bên tôi hay không.”
Mặc dù đầu óc Thẩm Dĩnh đang lờ mờ nhưng đương nhiên cũng không đến mức ngốc nghếch, sững người vài giây rồi lắc đầu.
“Không được.”
“……”
“……”
Căn phòng lạnh toát, không khí như kết thành băng.
Thẩm Dĩnh nói xong mới phát hiện ra dường như mình từ chối hơi dứt khoát quá, mạnh dạn liếc mắt nhìn biểu cảm người đàn ông, quả nhiên là “đen” như bao công.
Cô hiểu tính tình của Lục Hi, người đàn ông này mà tỏ tình cũng giống như đang kề dao lên cổ, có thể khiến anh chủ động mở miệng nói lời tỏ tình đúng là khó y như bắc thang lên trời.
Trong lúc cô đang nghĩ xem làm thế nào để mở lời, người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh gáy thổi qua người, giây tiếp theo đèn ở trong phòng “Tạch” một tiếng tắt đi.
Cả căn phòng lại chìm vào bóng tối chỉ còn ánh trăng leo lắt chiếu rọi nơi khung cửa sổ.
Gió khẽ thổi mang theo những ngượng ngùng, ngột ngạt.
Thẩm Dĩnh thở dài, thế này cũng được, ít nhất không nhìn thấy mặt nhau thì sẽ không mất tự nhiên, quan hệ hiện tại của bọn họ hơi gì đó hơi kỳ lạ.
Lục Hi tắt đèn xong quay người đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh, tiếng nước tí tách tí tách kêu, lúc anh bước ra ngoài trên đầu còn nhìn thấy khăn lông.
Có lẽ là anh vừa tắm xong nhỉ.
Cũng tới giờ nghỉ ngơi rồi.
Thẩm Dĩnh nhìn anh nằm ở giường bệnh đơn bên cạnh, anh nằm quay lưng lại với cô chỉ để lại một bóng lưng đen kịt, dù thế nhưng cô vẫn tưởng tượng được sắc mặt anh không tốt đến nhường nào.
Không biết vì sao Thẩm Dĩnh lại cảm thấy anh hơi đáng yêu, thực sự đáng yêu.
Thử hỏi xem có bao nhiêu người đàn ông tỏ tình thất bại xong, tắt đèn đi ngủ? Anh cũng tính là độc nhất vô nhị đi.
Nghĩ thế, cô lại thấy không nỡ, tự mình cổ vũ mình lên tiếng gọi tên anh: “Lục Hi?”
Trả lời cô là tiếng phòng im lặng, mát lạnh.
Cô cắn môi, nhịn cười: “Anh ngủ chưa?”
Thực ra trong lòng cô rõ mười mươi, bây giờ đừng nói là đã ngủ rồi, có lẽ đến con tim cũng không thể bình tĩnh nổi, người vô cùng giữ thể diện như anh chắc chắn đang rất giận dữ.
“Chưa ngủ!”
Phòng bệnh im lặng bỗng vang lên tiếng trả lời hơi thô lỗ của người đàn ông, chỉ nghe giọng điệu thôi cũng biết được anh không hề vui.
Thẩm Dĩnh không hề sợ, chỉ là hơi buồn cười nhưng cô cũng không dám cười ra tiếng mà chỉnh lại giọng nói cho thanh thoát: “Cảm ơn anh đã chăm sóc em cả ngày hôm nay.”
Lời nói này mặc dù có vẻ như đang vỗ về nhưng không thể phủ nhận được tấm lòng của cô.
Dù sao đi nữa anh cũng đã nhượng bộ rất nhiều, mặc dù cô chưa thể buông bỏ chuyện năm xưa, nhưng cô cũng cảm động bởi thái độ và hành động của anh.
“Đằng nào em cũng không định ở bên anh, khách khí như thế làm gì.”
Lời này của anh đúng là khiến người khác phải nghẹn họng, Thẩm Dĩnh cũng thuận theo ý anh, nói: “Anh nói cũng đúng.”
Lục Hi: “???”
Con nhóc này, em vừa mới nói cái gì? Thái độ cũng khoa trương quá đấy nhỉ, cũng biết “giả heo ăn hổ” đấy nhỉ!
Người đàn ông càng nghĩ càng ức, càng nghĩ càng tủi thân, nửa phút đồng hồ trôi qua, anh bỗng ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường.
Thẩm Dĩnh đang nhìn lén bị phát hiện, hoảng loạn chuyển tầm mắt đi, kéo chăn trùm kín đầu giả vờ như mình đang không tồn tại.
Hình ảnh này hơi buồn cười.
Lục Hi đứng dậy đi tới bên giường, anh thậm chí còn nhìn ra cô đang co người lại.
Cô vốn là người có thân hình gầy yếu, khung xương cũng bé, lúc này lại bị chăn trắng che kín người khiến cô đã nhỏ bé lại càng nhỏ bé.
Lục Hi hơi phiền não vì cô đã không chấp nhận mình lại còn nói mấy lời kích thích, nhưng lúc nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của cô, anh vô thức thả lỏng, ôn hoà hơn.
Cô không chỉ là người đầu tiên từ chối lời tỏ tình của anh, mà còn là người anh yêu nhất, là mẹ của con anh.
Nghĩ đến đây, Lục Hi chợt thấy mình không cần phải gấp gáp làm gì, đằng nào cũng nấu gạo thành cơm rồi, cô độc thân, anh cũng độc thân, sợ quái gì?
“Không chấp nhận anh cũng được.” Anh nói: “Anh còn chưa nghiêm túc theo đuổi phụ nữ đâu, vừa hay lại có cơ hội.”
Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói khàn khàn đầy mị lực khiến hô hấp cô gấp gáp, gương mặt cũng nóng rực lên, ý anh nói là sẽ theo đuổi cô sao?
“Những lời vừa nói với em đều là thật, anh biết em vẫn chưa buông bỏ được, nhưng anh sẽ che lấp đi những hồi ức không tốt đẹp ấy, mặc dù anh biết anh vẫn chưa làm được, nhưng anh sẽ cố hết sức.”
Anh chầm chậm nói từng câu từng chữ bên tai cô, mang theo ma lực như khiến người khác muốn tiếp tục nghe.
Nhưng nói xong anh lại không lên tiếng nữa, lúc Thẩm Dĩnh đang đợi, đợi tới lúc không nhịn được nữa mà kéo chăn xuống, đỉnh đầu bỗng được bàn tay phủ lên.
Cách một màn chăn, anh chỉ nhẹ nhàng xoa cô hai cái, Thẩm Dĩnh vô cùng quen thuộc động tác này, cô cũng xoa đầu Thẩm Tiếu như thế không biết bao nhiêu lần.
Tâm trạng muốn yêu chiều, yêu thương mà không nhịn được muốn được lại gần ấy, cô đều hiểu.
Cử chỉ này khiến tim Thẩm Dĩnh đập nhanh hơn bao giờ hết, không thể khống chế bản thân.
Đối diện với một Lục Hi như thế, đừng nói là cô mà bất kì người phụ nữ nào cũng không chống đỡ nổi, những gì cô có thể làm là không lên tiếng, im lặng nghe ngóng là được.
“Trận ốm lần này của em khiến anh hiểu rõ trái tim mình, anh không thể buông tay em, cũng không thể buông Tiếu Tiếu, ép em đối với anh mà nói còn khó chịu hơn ép bản thân, không làm khó em được thì anh đành nhượng bộ, vì anh tin, tin em vẫn còn yêu anh.”
Nói những chữ cuối này hô hấp anh hơi gấp gáp, giọng nói hơi run run, Thẩm Dĩnh đưa tay bịt miệng mình, khoé mắt đã ươn ướt từ lúc nào.
Anh đáng ghét thế đấy, lúc nào cũng “cây ngay không sợ chết đứng” nói ra những câu đến cô cũng không tài nào tiếp nhận nổi.
Rốt cuộc cũng đã từng yêu, anh chưa bao giờ giống Mã Thiên Xích, về mặt tình cảm anh tin chắc chắn cô chính là người mà anh cần, và cô cũng thế.
Thẩm Dĩnh cố nhịn những chua xót đang nghẹn ứ ở cổ họng, cố kiềm chế, nhưng giây sau, Lục Hi đã nói một câu khiến nước mắt cô cứ thế chảy dài…..
“Anh sẽ không để em giống như năm năm trước, giống như ngày hôm nay, anh sẽ giành những điều tốt đẹp nhất cho hai mẹ con, ngủ ngon, người phụ nữ của anh.”