"Cái gì?" Tịch Giai Giai suýt chút nữa không kịp phản ứng.
Đăng lên mạng?
Anh như vậy là chuẩn bị đăng ảnh chụp chung của hai người bọn họ lên mạng?
Cô còn đang suy nghĩ thì bên này Bùi Dục đã dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành tất cả các thao tác, anh đưa điện thoại di động mở mạng xã hội ra, hoạt động đầu tiên hiển thị một phút trước là anh gửi đi.
Bức ảnh chụp vừa rồi mười ngón tay đan vào nhau, dòng trạng thái chỉ có một trái tim màu đỏ.
Không che giấu bất cứ ai, thật sự gửi đi, tất cả mọi người có thể nhìn thấy tấm ảnh kia, trong vòng một phút, Tịch Giai Giai đã thấy bên trong vô số dấu chấm than.
"Ai vậy, người anh em được đấy, im lìm làm nên đại sự’
‘Người chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương trực tiếp công bố rồi sao?’
"Đột nhiên hết FA, tôi cảm giác mình bị phản bội…’
Tịch Giai Giai nhìn những lời chúc phúc xen lẫn trêu chọc này, cả người còn có chút choáng váng: "Anh, anh thật sự gửi đi, cũng không sợ người khác nói gì sao?”
Đừng thấy bình thường Bùi Dục nhìn vô cùng phóng túng không bị trói buộc, nhưng anh không cập nhật quá nhiều thông tin trên trang cá nhân, trước đó cô có hỏi lý do, người này giải thích rằng, không muốn phơi bày quá nhiều đời sống riêng tư, cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Nghĩ lại cũng thấy đúng, một người bận rộn trong cuộc sống hiện thực như vậy, cũng không có ý định đăng thứ gì.
Chỉ là cô không ngờ, anh thật sự sẵn lòng cho tất cả mọi người biết ngay trong ngày đầu tiên bọn họ chính thức xác lập mối quan hệ, ở một mức độ nào đó, cũng khiến cho cô có cảm giác an toàn hơn.
Bùi Dục cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, đang đắc ý nhìn các bình luận đủ loại sợ hãi thán phục, vừa nhìn vừa lắc đầu cảm thán: “Bọn độc thân này chắc chắn đố kỵ muốn chết…’”
"Sao anh biết người khác đang hâm mộ?”
"Bọn họ cứ như vậy, ngoài miệng kêu gào thật ra trong lòng rất khát vọng tình yêu.” Nói xong, Bùi Dục đưa điện thoại bỏ xuống: “Trở về dẫn em đi gặp bọn họ sẽ biết.”
Vừa nghĩ tới việc sau này phải đi gặp bạn bè của anh, Tịch Giai Giai vẫn có chút lo lắng: “Vậy ngộ nhỡ người ta không thích em thì sao?”
"Sẽ không!" Anh không chút suy nghĩ nói: "Sau khi gặp em, đám người kia chắc chắn sẽ càng thêm hâm mộ!”
Loại khen ngợi gián tiếp này khiến khuôn mặt Tịch Giai Giai đỏ bừng, cũng không biết người này lấy sự tự tin ở đâu, liền khẳng định người khác sẽ thích cô.
Nhưng nghe mấy câu này, cô vẫn cảm thấy rất vui, cô có thể cảm nhận được trong lời nói đó có sự chân thành, không phải là vì muốn nịnh nọt hoặc có thể nịnh nọt mới nói, mà là thật sự coi là như vậy.
Cô vẫn luôn không chắc chắn Bùi Dục thích cô ở điểm nào, nhưng từ từ nhìn thấy thấy thái độ của anh đối xử với người khác và thái độ của anh đối xử với cô không giống nhau, có liền tin tưởng vào phần tình cảm này.
Khảo nghiệm gì đó cứ giao cho thời gian đi, về phần hiện tại, cô lựa chọn tin tưởng.
Tâm trạng trầm tĩnh lại, sự mệt mỏi suốt một ngày xông lên đầu, Tịch Giai Giai không mở nổi mắt, Bùi Dục nhận thầy thì thấp giọng hỏi cô: “Buồn ngủ sao?”
"Ừm, có chút."
"Được, tôi ở phòng bên cạnh, buổi tối có chuyện gì cứ gọi tôi.” Nói xong, anh cúi đầu khẽ hôn vào trán cô: “Dù sao em không có lương tâm cũng không phải một lần hai lần, không thể để em bị ấm ức!”
Khuôn mặt Tịch Giai Giai đỏ bừng nhìn sang: "Ai không có lương tâm..."
"Rõ ràng ở chung với bạn trai trong một mái nhà, lại để bạn trai đến phòng bên cạnh ngủ, cái này gọi là có lương tâm sao?” Bùi Dục nhíu mày, mặt mũi tràn đầy uất ức: “Nhưng cũng không sao, sớm muộn gì cũng có ngày em phải trả lại gấp bội.”
Anh cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, giống như sợ cô nghe không hiểu sự ám chỉ bên trong.
Mặc dù Tịch Giai Giai chưa từng yêu đương, nhưng mắt thấy tai nghe không ít, cái này nếu nghe không hiểu nữa thì đúng thật là đồ đần.
Cô đưa tay tức giận đẩy người đàn ông trước mặt một cái: “Được rồi, anh đi ngủ nhanh đi!”
"Sáng mai tôi đưa em đi bệnh viện xem một chút!”
Tịch Giai Giai hơi ngẩn ra: "Anh đi cùng em làm gì?”
So với sự căng thẳng của cô, anh lại bình tĩnh hơn: “Xem ba của bạn gái tôi đang hồi phục thế nào, nếu không thì để làm gì?”
"Hay là một thời gian nữa hãy đi, nếu như ba em thấy anh, chắc chắn sẽ tra hỏi …”
"Vậy em cứ việc nói thẳng, nói tôi là bạn trai của em, chuyện này dù sao cũng không mất mặt nha?”
Tịch Giai Giai vừa nghĩ tới thì trong lòng đã ‘lộp bộp’ một cái, cô từ nhỏ đến lớn đều chưa từng yêu đương, chứ đừng nói đến việc để người trong nhà biết, cô mới lên đại học năm đầu, tuổi cũng không phải lớn, lúc này kết giao với một đối tượng tuổi tác như Bùi Dục, phản ứng của Tịch Hướng Vinh thế nào cô cũng không dám nghĩ đến…
"Em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý…”
Bùi Dục cho là cô không muốn công khai anh, có chút kinh ngạc: “Loại chuyện này không phải chỉ có hai loại lựa chọn là nói ra hay không, có gì cần phải chuẩn bị tốt?”
"Không phải, em sợ người trong nhà biết..." Cô nói đến một nửa thì dừng lại, bộ dáng giống như đang muốn nói lại thôi.
Bùi Dục: "Biết cái gì?"
Tịch Giai Giai vốn không muốn nói quá rõ, nhưng thấy bộ dạng phải nói ra được điều gì đó của anh, cô đành phải cắn răng nói thật: "Sợ sẽ không chấp nhận được."
Lời này vừa nói xong, Bùi Dục cũng không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa, mà là sửng sốt.
Giống như bây giờ mới nghĩ đến các loại chênh lệch và khoảng cách giữa hai người, một gia đình gia thế hiển hách, một người đàn ông trưởng thành, một nữ sinh đại học trẻ trung xinh đẹp, những cái khác tạm thời không nói, chỉ có hai điểm này cũng đủ để cho người ngoài cảm thấy viển vông.
Anh thấp cúi đầu: "Tôi quên mất, quả thực sẽ gây rắc rối cho em!”
Tịch Giai Giai còn tưởng rằng anh sẽ hung hăng càn quấy một phen, mãi cho đến khi cô đồng ý mới thôi, lại không ngờ rằng người này sẽ nói ra một câu như vậy.
Quen với tác phong mạnh mẽ của anh, bỗng nhiên thay đổi lại khiến Tịch Giai Giai có chút… khó chịu?
Giống như khiến cho anh bị ấm ức, nên trong lòng vô cùng áy náy.
Huống hồ vừa rồi anh chụp ảnh bọn họ cầm tay đăng ra ngoài, về phía cô, cô lại không thể đồng ý, lại khiến Tịch Giai Giai cảm thấy càng mắc nợ nhiều hơn.
Nếu anh hung hăng càn quấy một phen cũng còn tốt, càng thông cảm như vậy lại càng khiến cô thấy khó chịu.
Im lặng một lát, cô không biết nên nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi một câu: "Có phải anh không vui đúng không?”
Bùi Dục cũng không che giấu, sự phấn khích trong mắt đã nhạt đi, trở nên hơi lạnh lùng: “Ừm!”
Trái tim Tịch Giai Giai cảm thấy khó chịu: "Anh có thể nói với em biết, không cần phải thông cảm!”
"Tôi nói thì em có thể đồng ý sao? Hơn nữa em nói cũng không sai, quả thật là tôi cân nhắc không chu đáo!” Nói xong, anh lại sa sút tinh thần bổ sung một câu: "Tôi cũng không muốn vừa mới công bố, chỉ vì sự phản đối của người nhà bạn gái mà phải chia tay.”
Nếu để cho người nhà của cô biết, nhận được không phải sự chúc phúc, vậy anh tình nguyện để đối phương không biết.
Nhìn bộ dáng tự trách của cô gái, Bùi Dục rốt cuộc cũng không đành lòng nói gì, chỉ buông tiếng thở dài: "Tịch Giai Giai, trước kia tôi chưa bao giờ sợ điều gì, nhưng bây giờ tôi rất sợ mất em, nên chính tôi không vui tôi cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ cần em vui vẻ là được!”
"Anh đừng nói như vậy..."
"Vậy tôi nói thế nào?" Anh bỗng nhiên cười cười, có chút buồn vô cớ lại có chút cảm xúc khác mà cô nhìn không hiểu: “Tôi coi như đã thua trong tay em!”