Sau khi thử xong váy cưới, Thẩm Dĩnh và Lục Hi cảm thấy thời gian vừa đúng, nên tiện đường lái xe đến trường học đón Thẩm Tiếu tan học, xe vừa dừng xong, rõ ràng có thể ngồi trên xe chờ, phần lớn phụ huynh cũng đều ở trên xe, người này lại muốn xuống xe, đứng đằng sau vạch chờ của phụ huynh trong trường, sợ người khác không biết ba của Thẩm Tiếu đến đón rồi.
Thẩm Dĩnh đi theo bên cạnh anh, vừa cảm thấy người này có chút ngây thơ lại vừa có chút cảm động, dù sao trước đây bất đắc dĩ tách ra lâu như vậy, anh cũng sợ đứa nhỏ ở trong trường bị bạn học khác xem thường, bị chê cười không có ba.
Thẩm Tiếu xếp hàng đi ra cổng trường con mắt vừa nhìn thấy Lục Hi đứng đối diện, đứa nhỏ rất hưng phấn, phịch một tiếng đã chạy đến nắm lấy tay hai người, giòn tan gọi: "Ba mẹ!"
Lục Hi một tay bế thằng bé, dọa Thẩm Dĩnh đứng một bên mở miệng: "Đã lớn như vậy rồi còn bế, anh thả nó xuống!"
"Không sao, cũng không nặng, lại nói lớn thế nào cũng là con anh." Người này không có cảm thấy chút thẹn thùng nào, lại còn rất kiêu ngạo.
Thẩm Dĩnh đành phải thôi, thuận theo anh vậy.
Nhìn hai cha con lên xe, Thẩm Dĩnh ngồi vào vị trí phụ lái, nhìn thấy sắc trời còn sớm, Lục Hi nghiên đầu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, đột nhiên đề nghị: "Lát nữa có muốn đến thăm ba mẹ em không? Sau khi xuất hiện vẫn là em đi, anh còn chưa chính thức đến thăm."
Thẩm Dĩnh không ngờ anh còn có thể nhớ đến Thẩm Tri Lịch, có chút bất ngờ: "Anh muốn đi?"
Kỳ thật sau khi anh và Thẩm Tri Lịch chung đụng, luôn có chút ngại ngùng, có thể đều là đàn ông, lại không biết thể hiện thế nào, một người là một nửa của cô, một người là cha cô, trên lập trường nhiều ít gì cũng có chút kiêng dè.
Cho nên anh chủ động nói ra, Thẩm Dĩnh vẫn rất vui vẻ.
"Đi thôi, đúng lúc mang Tiếu Tiếu đi theo." Nói xong, anh nhìn con trai ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu: "Có nhớ ông bà ngoại không."
Thẩm Tiếu đang chơi rubik trong tay, mặc dù không ngẩng đầu lên nhưng miệng lại rất nhanh: "Nhớ, con muốn ăn sủi cảo bà ngoại gói cho con."
Thẩm Dĩnh nghe xong nhin không được muốn cười, lấy điện thoại ra tìm số Đào Ly Hinh: "Vậy con tự mình gọi điện thoại cho bà ngoài đi."
Cười cười nói nói một đường, bốn mươi phút sau, xe dừng ở dưới lầu chung cư Hồng Uyển, Thẩm Dĩnh dắt con trai chuẩn bị đi vào cửa, người này lại bỗng nhiên mở cốp sau xe, lúc cô đang khó hiểu thì đột nhiên thấy anh xách mấy hộp thuốc bổ đi ra.
"..." Cô sững sờ một chút, buông tay con trai ra đi qua, sừng hươu, tổ yến, đông trùng hạ thảo tốt nhất vân vân, cô nhìn mà trợn mắt há mồm: "Anh chuẩn bị mấy thứ này từ lúc nào vậy?"
Lục Hi không trả lời, mà đưa một hộp nhẹ nhất bên trong cho cô: "Giúp anh cầm một cái."
Nói xong, anh trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ong, lại nhìn mấy hộp thuốc bổ trên đất kia, Thẩm Dĩnh dở khóc dở cười, cái gì mà cầm giúp anh một cái, chỉ là muốn đổi chủ đề không trả lời đi.
Nhớ đến vừa rồi trên xe anh giống như "lơ đãng" hỏi thăm, kỳ thật đã sớm chuẩn bị tốt.
"Rắm thối." Cô cười hé miệng nói xấu một câu, trong lòng lại ngọt không chịu được.
Ba người một đường lên lầu, Thẩm Tiếu đi trước nhất, vừa mới đến tầng bốn, chưa đợi gõ cửa Đào Ly Hinh đã đẩy cửa từ bên trong ra, nhìn cháu ngoại lớn, trên mặt vui vẻ: "Ai u, nhanh cho bà ngoại xem là ai đến đây nào?"
Thẩm Tiếu nhảy vào trong nhà, giọng rất to kêu hai tiếng: "Ông ngoại, bà ngoài, con đến rồi!"
Giọng rất lớn, giống như sợ người khác không biết thằng nhóc đi gặp ông bà ngoại vậy.
Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn theo Lục Hi cũng vào nhà: "Ba, mẹ."
Đào Ly Hinh nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay hai người, vội vàng nhận lấy bỏ cạnh tường: "Đến thì cứ đến, sao về nhà lại phải mang đồ về chứ, xem mẹ và cha con là người ngoài sao."
Thẩm Dĩnh lập tức tranh công thay Lục Hi: "Không phải con mua, anh ấy tự mình chuẩn bị."
Đào Ly Hinh nhìn về phía Lục Hi: “Dì biết con kiếm nhiều tiên, nhưng cũng không thể cứ tiêu như vậy, thuốc bổ lúc trước con đưa đến còn chưa hết, trong nhà đã có rất nhiều rồi, sau này đến thì đến, không cần mua đồ nữa."
Lục Hi vẫn rất thích tác phong cần kiệm chất phát này của nhà họ Thẩm, đương nhiên cũng sẽ không nói gì, dù sao đi nữa anh nên tận tâm cũng đã tận tâm rồi, những thứ khác cứ nghe là được.
Hai người vào phòng khách, trên bàn đã bày sớm trà ngon cùng với các loại hoa quả, Thẩm Tiếu đang quấn lấy Thẩm Tri Lịch chơi, cả nửa người đều ở trên người Thẩm Tri Lịch, Thẩm Dĩnh nhìn mà kinh hồn bạt vía.
"Tiếu Tiếu, tư thế gì vậy, đừng đè lên ông ngoại."
Thẩm Tri Lịch lại không buông tay, nhìn cháu ngoại vui vẻ không chịu được: "Không sao không sao, lúc này mới nặng được bao nhiêu chứ."
"Ba, thân thể ba khôi phục thế nào rồi?"
"Rất tốt rồi, so với trước khi phẫu thuật cũng không kém bao nhiêu, nhưng mà bây giờ ăn uống thanh đạm hơn nhiều."
Thẩm Dĩnh cũng đến xem qua mấy lần, thấy sắc mặt của ông thật sự tốt hơn nhiều, thì yên tâm.
"Dĩnh Dĩnh, mẹ vừa mới hòa xong bột, nhân bánh cũng đã xong, một cái là thịt dê cà rốt, một cái là thịt cần tây, con đến giúp mẹ đi." Đào Ly Hinh ở trong bếp gọi to cô.
Thẩm Dĩnh vén tay áo lên đi về bên kia: "Được, con đến cán vỏ bánh cho."
Hai người đều bận việc trong bếp, phòng khách chỉ còn lại ba người Thẩm Tiếu, Thẩm Tri Lịch và Lục Hi, trẻ nhỏ không cảm nhận được không khí giữa người lớn với nháu, chú ý rubik ở trong tay.
Lục Hi thì toàn bộ quá trình đều xem TV, cũng không chủ động nói gì với Thẩm Tri Lịch, anh không biết biểu đạt, càng không am hiểu xử lý quan hệ với người lớn, đây cũng liên quan đến lúc còn nhỏ anh rời nhà đi, còn có cha mẹ ly hôn.
Thẩm Tri Lịch chơi với Thẩm Tiếu một lát, vỗ vỗ đầu cậu: "Con vào trong phòng ông ngoại nằm một lúc đi, lát nữa ăn cơm ông gọi con."
Thẩm Tiếu gật gật đầu, lập tức ba bước một nhảy vào phòng.
Không còn con nít ở đó, Thẩm Tri Lịch nhìn người bên cạnh không rên một tiếng, chỉ chỉ chén trà trên bàn: "Uống miếng nước đi, trà xanh bạn tằng cho, xem thử thế nào."
Lục Hi không nói hai lời bưng chén lên nhấp môi: "Không tệ."
Thấy thế, Thẩm Tri Lịch ho một tiếng, cuối cùng bắt đầu vào chủ đề chỉnh: "Tôi nghe nói cậu đang chuẩn bị hôn lễ với Dĩnh Dĩnh?"
"Dạ, nhưng mà còn rất nhiều việc vẫn chưa chuẩn bị xong, bây giờ còn một khoảng thời gian ngắn nữa mới chính thức làm được."
Thẩm Tri Lịch trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Chuyện hai đứa kết hôn, đã thông báo cho bên nhà cậu chưa?"
"Bọn họ đều đồng ý." Trước đó Lục Hi đã lộ ý ra với hai vị nhà họ Lục, hai người già sau chuyện Hoàng Tử Nhu lần trước, còn có những chuyện đã trải qua, đánh gia với Thẩm Dĩnh ngày càng cao, không còn thành kiến như trước, dù sao cũng đã lớn tuổi như vậy, sinh thời cũng hy vọng có thể nhìn thấy Lục Hi hạnh phúc, huyết mạch của nhà họ Lục có thể danh chính ngôn thuận trở về.
"Chuyện này hai đứa tự có kế hoạch, người lớn chúng ta sẽ không tham dự, nhưng mà trước hôn lễ hai nhà vẫn phải gặp mặt, câu cảm thấy thế nào?" Thẩm Tri Lịch càng nghĩ vẫn cảm thấy nên nói chuyện này ra, nên nói tất cả, thái độ của đối phương cũng phải rõ ràng, không thể để cho Thẩm Dĩnh như trước đây, đần độn u mê gả ra ngoài.
Lục Hi thật sự không nghĩ đến chuyện này, ngược lại là Thẩm Tri Lịch nhắc anh: "Trước con cân nhắc quá ít đã quên chuyện này, chỉ cần bác có thể đồng ý, con có thể sắp xếp trong tuần."
Nhận được sự cam đoan của anh, trong lòng Thẩm Tri Lịch cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng: "Vậy được, chuyện này cậu để tâm một chút."
Nói xong, ông đột nhiên đứng dậy, Lục Hi đứng lên theo, ông khoát tay: "Tôi đến tủ rượu lấy bình rượu ngon, buổi tối ăn sủi cảo tôi vào cậu uống một chút."
Nói xong cũng không đợi Lục Hi phản ứng đã xoay người về phía ngăn tủ, Lục Hi nhìn bóng lưng đã nhuốm màu già nua của ông, hơi cúi đầu, đáy mắt không giấu được sự mừng rỡ.