“Điều này rất bình thường.” Thẩm Dĩnh lại một lần nữa cho cô ấy sự khẳng định: “Nếu như em vừa tỉnh lại thì có thể hoàn toàn thích ứng được, đó mới là không bình thường, cho nên em không cần phải rối rắm trong cảm xúc của mình, nếu như em không vui vẻ, thậm chí không biết tại sao mà cứ muốn trốn tránh, em có thể ở trước mặt của anh ấy mà biểu hiện ra, chứ không phải cảm thấy mấy cảm xúc này không thể lộ ra, giấu chặt trong lòng của mình, như thế sẽ quá nặng nề.”
Lời của cô khiến dòng suy nghĩ của Đường Uyển rơi vào một không gian hoàn toàn mới, không có nhiều áp lực, cũng không có loại cảm thấy khẩn trương và lo lắng đó nữa.
Thẩm Dĩnh dùng phương thức như thế này là để nói cho cô biết, mặc kệ tâm trạng như thế nào đều là đúng, cô hoàn toàn có thể biểu đạt ra, chứ không phải cố chấp khống chế bản thân.
“Chị Thẩm Dĩnh, em có thể biểu hiện ra không?”
“Đương nhiên.” Thẩm Dĩnh dứt khoát gật đầu: “Cái khác chị không bảo đảm, nhưng đối với chuyện của em, sức nhẫn nại của Mã Thiên Xích tuyệt đối sẽ đạt vô cùng.
Người đàn ông đó sợ nhất chắc chính là Đường Uyển phớt lờ anh, cách xử lý lạnh lùng này thật sự rất dễ tổn thương tình cảm, thời gian lâu dần vết rạn nứt giữa hai người không những sẽ không vì những nhượng bộ này mà hao mòn, ngược lại sẽ trở thành khoảng cách không thể vượt qua.
Chỉ có điều nói mấy điều này với Mã Thiên Xích, ngược lại không bằng nói với Đường Uyển, ít nhất cô ấy bây giờ còn có thể nghe vào, sẽ không hơi một tí là mất lý trí.
“Mẹ em nói, anh ấy luôn chăm sóc em.” Nói xong câu này, Đường Uyển nằm trên giường mí mắt hạ xuống.
Thẩm Dĩnh lập tức nói: “Đúng, anh ấy mỗi lần đến bệnh viện gần như đều sẽ không ngủ, chỉ ngồi bên cạnh giường nhìn em suốt, chị nghe anh Quyết Trình nói, bởi vì chuyện của em mà anh ấy còn rơi nước mắt mấy lần.”
Thật ra La Quyết Trình trước giờ đều không có nói gì với cô cả, nhưng có một lần tình cờ cô ở trên hành lang nhìn thấy anh từ phòng bệnh đi ra, viền mắt của anh cực kỳ đỏ, vừa nhìn là biết đã khóc.
Nhưng đàn ông đều cần mặt mũi, Thẩm Dĩnh làm như không nhìn thấy, sau khi chào hỏi thì rời khỏi, nhưng trong lòng cô lại thấy cực kỳ bất ngờ, thậm chí là kinh ngạc, một người đàn ông nếu như không phải cực kỳ để tâm thì làm sao có thể vì một cô gái mà rơi nước mắt.
“Anh ấy không phải người bình thường, khi còn trẻ đã chịu nhiều khổ sở, cũng chịu rất nhiều tội, thậm chí còn từng sống trong chợ đen, người và chuyện có thể khiến anh rơi lệ, cho đến nay trừ em ra thì không còn trường hợp thứ hai nữa.
Không chỉ có Thẩm Dĩnh bất ngờ, Đường Uyển cũng cực kỳ kinh ngạc, trước đây khi ở bên Mã Thiên Xích, đừng nói là khóc, người đó ngay cả cảm xúc cũng hiếm khi lộ ra, cả người đều rất lạnh lùng, gần như thất tình lục dục của con người đối với anh mà nói đều không phải thứ gì liên quan cả.
Mà hiện nay Thẩm Dĩnh nói anh đã khóc, bởi vì mình mà khóc, Đường Uyển ngay cả hình ảnh đó cũng không tưởng tượng ra được.
Thật sự khó chịu đến tận xương tủy, cho nên mới ở bên cạnh giường cô mà rơi nước mắt.
Chỉ là trong những giọt nước mắt này có bao nhiêu là vì áy náy, bao nhiêu là vì tình yêu, cô không biết.
Dường như nhìn ra sự không tự tin và nghi ngờ của cô ấy, Thẩm Dĩnh khẽ thở dài, nói: “Thật ra em không cần lo lắng nhất chính là tình cảm của anh ấy đối với em, Uyển Uyển, chị rất hiểu tính cách của Mã Thiên Xích, nếu như không phải thích em, chỉ là em vì anh ấy mà bị thương cảm thấy áy náy, anh ấy sẽ không đích thân làm nhiều thứ như vậy, chỉ cần dùng vật chất đền bù là đủ rồi.”
Trái tim của Đường Uyển khẽ dao động vì câu nói này, thứ cô vốn dĩ cực kỳ kiên trì lại vào khoảnh khắc này mà nảy sinh dao động rất lớn.
“Nếu như chị cảm thấy hai người không thích hợp, hoặc là em đối anh ấy, hay anh ấy đối với em không phải toàn tâm toàn ý, chị cũng sẽ không nói với em những lời này, chị là người từng trải, khi ở bên Lục Hi cũng đã từng trải qua những khó khăn đau khổ thậm chí là chuyện sống chết, so với hai người còn nhiều hơn, cho nên trong chuyện này chị thấy rất rõ ràng, nếu như em tin chị, không muốn khép mình lại, đối với bản thân cũng không phải chuyện tốt.”
Nếu như đóng cửa trái tim lại, lờ đi toàn bộ vấn đề, bất luận trôi qua bao lâu, chỉ cần nhớ lại đều sẽ cảm thấy bị mắc kẹt, đều sẽ khó chịu.
“Chị năm đó rời xa Lục Hi 5 năm, phủ nhận trái tim, khép lòng mình lại, nhưng trốn tránh 5 năm rồi lại như thế nào chứ, sau khi trở về nhìn thấy người đàn ông đó chẳng phải vẫn không cách nào buông xuống được đó sao?” Thẩm Dĩnh dùng những gì cô đã trải qua từng chút từng chút thuyết phục Đường Uyển: “Thời gian đó sẽ không khiến em trở nên tốt hơn, chỉ là đang mài mòn tình cảm của em, khiến em đối với bất cứ ai cũng đều khép lại cánh cửa trái tim.”
Đường Uyển không nói chuyện, nhưng thật ra trong lòng đã bị cô khuyên nhủ mà đã thay đổi chủ ý, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Thẩm Dĩnh, hỏi một câu có phần hơi bất ngờ: “5 năm đó hai người đã qua lại như thế nào?”
Thẩm Dĩnh hoàn toàn không ngờ cô ấy sẽ hỏi vấn đề này, cho rằng cô ấy để tâm nên vội vàng giải thích: “Cơ hội chị và anh ấy gặp mặt không có nhiều, chỉ là cuối tuần sẽ gặp, qua lại cũng trong giới hạn bạn bè, em không cần lo lắng...”
“Em không phải để ý.” Đường Uyển cũng sợ cô hiểu lầm ý của mình, vội vàng nói: “Em chỉ là cảm thấy người có thể khiến anh ấy nguyện ý ở bên, rất ít rất ít, em có thể cũng không phải ngoại lệ, sau em cũng sẽ có các cô gái khác được anh ấy thích.”
Thẩm Dĩnh nghe thấy lời nói phủ nhận bản thân của cô ấy, trong lúc nhất thời cô lại không biết nên phản bác như thế nào.
Cô cực kỳ cực kỳ chắc chắn Mã Thiên Xích có tình cảm với Đường Uyển, nhưng không đến bước cuối cùng ai cũng nói không được sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đời người đều có thay đổi, chị chỉ có thể nói với em, nếu như em bằng lòng thử đến với anh ấy, kết quả nhất định sẽ rất tốt.”
Đường Uyển nhìn người phụ nữ không tiếc công tiếc sức mà khuyên nhủ mình, trên người cô dường như tỏa ra một vầng ánh sáng, dần dần sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô ấy.
Cô thật ra hoàn toàn không cần nói với Đường Uyển nhiều như vậy, không phải không có ai khuyên cô ấy, bao gồm cả vị viện trưởng La đó cũng đến trước mặt cô nói một vài chuyện, không phải đều là hy vọng cô ấy có thể cho Mã Thiên Xích một cơ hội sao.
Nhưng chỉ có lời nói của Thẩm Dĩnh cô ấy mới nghe lọt, mặc dù đều tranh thủ cho Mã Thiên Xích, nhưng cảm giác mà Thẩm Dĩnh mang đến cho cô ấy lại không giống với những người khác.
Sự khẩn trương và mong đợi trong đáy mắt cô đều khiến Đường Uyển hiểu, ngoài Mã Thiên Xích ra, càng nhiều hơn, cô cũng vì muốn tốt cho mình, muốn Đường Uyển sống tốt, sống hạnh phúc, những thứ bỏ ra mới không uổng phí.
Đường Uyển nở một nụ cười chân thành: “Chị Thẩm Dĩnh, cảm ơn chị.”
Thẩm Dĩnh nghe cô ấy nói ‘cảm ơn’ thì biết trong lòng cô ấy không có phản cảm với những gì cô đã nói, khẽ thở phào an ủi: “Em không cần khách khí với chị, em hôn mê lâu như vậy cũng là vì cứu Tiếu Tiếu, cả nhà chị đều rất cảm kích em.”
Đường Uyển mỉm cười lắc đầu: “Nếu như cho em một cơ hội nữa, em vẫn sẽ làm như vậy.”
Không biết vì muốn bảo vệ đứa trẻ này hay là tình nghĩa với Mã Thiên Xích, cô ấy cảm thấy sau khi quen biết Thẩm Dĩnh, cô ấy càng không hối hận khi đưa ra quyết định.
Thẩm Dĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Uyển: “Em là cô gái tốt, nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, mọi thứ hiện nay đều sẽ qua đi, hy vọng em hãy phấn chấn, cố lên.”