Tịch Giai Giai nghe giọng điệu của anh có chút tủi thân, nhìn xung quanh giống như ăn trộm, thận trọng kéo tay anh: “Anh đừng tức giận, đây không phải là đang trong giai đoạn đặc biệt sao…”
Nói xong, cô lập tức buông tay ra, sợ bị người khác nhìn thấy.
Bùi Dục biết đây là giai đoạn đặc biệt của cô, nhưng biết thì biết, cái này vẫn không thể làm giảm bớt sự khó chịu trong lòng của anh, anh cúi đầu nhìn xuống bàn tay trống không của mình, có chút ngẩn ngơ.
“Lúc nãy em kéo tay anh?”
“….” Tịch Giai Giai thở dài, dùng lực gật đầu: “Ừm!”
“Ồ.” Người đàn ông xoa hai tay, nghiêng cổ nói: “Anh không cảm nhận được, cứ nghĩ là ảo giác.”
Tịch Giai Giai biết anh cố ý đùa mình, đôi mắt mở to nhìn vườn hoa nhỏ phía sau, lại liếc nhìn căng tin đang sáng đèn ở bên phía đối diện, đôi mắt đen láy đảo quay một vòng, có chú ý.
“Bùi Dục, đi qua đây với em.” Cô nói xong quay người đi về phía vườn hoa bên cạnh.
Bùi Dục nhìn về phía căng tin: “Em không đi ăn cơm sao?”
“Ăn chứ.” Tịch Giai Giai tiếp tục vẫy tay với anh: “Em qua đến kia ăn.”
Bùi Dục không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì, nhìn hành vi của cô giống như một tên trộm, trong lòng không vui nhưng trong mắt lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Chả trách mọi người đều nói phải tìm một người bạn gái đáng yêu, trước đây Bùi Dục không quan tâm, dù sao đáng yêu đứng trước gợi cảm không có một chút giá trị nào, bây giờ anh đã hiểu.
Người phụ nữ gợi cảm sẽ chỉ khiến bạn muốn ngủ với cô ấy, nhìn nhiều hơn một chút cứ như vậy mà xảy ra, nhưng một cô gái đáng yêu không giống như vậy, sẽ khiến bạn càng nhìn càng giống như bị hạ giáng đầu(*).
Bùi Dục vẫn đi theo sau cô, cuối cùng dừng lại trước một trước bàn đá và ghế đá màu xám giống như bị bỏ hoang ở trong góc của vườn hoa nhỏ.
Hoa văn trên chiếc bàn kia có cảm giác giống như một bàn cờ.
Anh ung dung nhìn cô gái nhỏ từ trong túi lấy ra một tờ giấy trải lên trên: “Ngồi xuống đi.”
Mí mắt Bùi Dục giật giật: “Em ăn cơm ở đây?”
“Đúng vậy.” So với thái độ của anh, rõ ràng Tịch Giai Giai vô cùng tự nhiên, ngồi xuống, sau đó mở hộp cơm giữ nhiệt màu đen ra: “Anh ăn cơm rồi, có muốn ăn thêm một chút không?”
Bùi Dục vốn không có khẩu vị, nhưng nghe thấy cô hỏi như vậy vẫn nể mặt gật đầu: “Ăn một chút cũng được.”
Thân hình cao hơn 1m8, đáng thương ngồi trên ghế đá, Bùi Dục thề, đây là chiếc ghế lạnh nhất mà anh đã từng ngồi trong hơn 30 năm qua.
Cùng cô ăn xong bữa cơm này, về sẽ không bị tiêu chảy chứ?
Vừa mở nắp ra mùi thơm của thức ăn bay lên, đừng nhìn chiếc hộp cơm giữ nhiệt không to, tổng cộng có 4 tầng, tầng thứ nhất là tôm bóc vỏ xào, tầng thứ hai là thịt hầm măng khô, tầng thứ ba là cá rô phi hấp, cuối cùng là canh vịt nấu thành bơ.
Mặc dù đặt trong một hộp đựng cơm, không trình bày trang trí quá hoa mỹ, nhưng món ăn vẫn khiến người khác thèm ăn, không cần hỏi cũng biết là do đầu bếp hàng đầu Hồng Đỉnh làm.
Chỉ là….Tịch Giai Giai liếc nhìn đôi đũa trong tay, sao lại chỉ có một đôi?
Cô chớp chớp mắt, có chút khó xử: “Không có đũa rồi, hay là em đi đến nhà ăn lấy một đôi khác? Anh dùng cái này đi.”
“Quá phiền phức rồi.” Bùi Dục chống hai tay lên bàn, đưa cổ về phía trước: “Em đút cho anh đi, dù sao anh cũng không ăn nhiều.”
“….”
Tịch Giai Giai lại một lần nữa bị vẻ mặt của anh thuyết phục, một người đàn ông đã hơn 30 tuổi, sao có thể bình tĩnh nói ra những lời cợt nhả như vậy chứ?
Anh không xấu hổ sao?
Chắc là không phải đâu, dù sao cậu Bùi đi đến đâu cũng là dáng vẻ thiên hạ này là của tôi, một câu nói cợt nhả như vậy được xem là gì.
Tịch Giai Giai chỉ có thể làm theo, còn chưa kịp ăn, đã gắp một miếng tôm bóc vỏ sáng long lanh đưa vào miệng của người đàn ông kia: “Đây, anh ăn thử đi.”
Bùi Dục cũng hiếm khi ngoan ngoãn nghe theo, theo chiếc đũa cắn vào trong miệng, tôm đã được bóc vỏ rất dai, hương vị cũng rất tươi, vẫn ngon như mọi khi.
“Rất ngon, anh ăn nhiều một chút.”
Tịch Giai Giai vừa mới ăn một miếng, món tiếp theo, cô cũng gắp cho Bùi Dục ăn trước sau đó mới ăn, hành động này khiến trong lòng người đàn ông kiêu ngạo kia cân bằng hơn một chút.
Có thể nhớ đến anh đã không tồi rồi, xem như cô vẫn còn có chút lương tâm.
Đột nhiên, ngay cả khi ngồi trong một cái công viên đổ nát ăn cơm cậu Bùi cũng không cảm thấy gì, rất tốt, rất tốt, cảm giác được chăm sóc thực sự rất tốt.
Cứ như vậy, rất nhanh Tịch Giai Giai lướt đến bài đăng mới trên bảng tin.
‘Cùng bạn gái có một bữa ăn dã ngoại lãng mạn khác biệt [mỹ vị]’
Bức ảnh chính là những thứ đang đặt trước mặt bọn họ, nhìn chiếc bàn đá sơ sài, Tịch Giai Giai đột nhiên hốt hoảng: “Bùi Dục, anh đăng cái gì thế!”
“Sao vậy?” Anh không nghiêm túc nói: “Đây là nội dung duy nhất gần đây của anh để thể hiện tình cảm với em.”
Một câu nói, tất cả những lời nói của Tịch Giai Giai đều bị chặn lại, đột nhiên có chút xót xa.
Dường như anh yêu mình quả thực có chút oan ức cho anh, chắc chắn trong một khoảng thời gian dài như vậy, anh chưa từng phải chịu sự tủi thân như thế này?
Nghĩ như vậy, Tịch Giai Giai nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh cảm thấy ở bên cạnh em rất ngột ngạt?”
Bùi Dục cũng không nghĩ nhiều, đang lo lắng không có chỗ nào thể hiện sự đáng thương, tủi thân của mình, lập tức nói: “Đúng vậy, trước đây anh sao có thể bị phớt lờ như vậy chứ.”
Nói xong, hai người đều sững sờ, đặc biệt là Bùi Dục, rõ ràng là cô chủ động hỏi, nhưng nói như vậy giống như đã thay đổi ý nghĩa, giống như mình đang lấy cô ra để so sánh với những người phụ nữ trước kia.
Đúng như dự đoán, đôi đũa đang gắp đồ ăn của Tịch Giai Giai lập tức dừng lại, từ trước đến nay đều biết anh là một người thích phụ nữ đẹp, đi đến đâu cũng theo đuổi phụ nữ, rất không có tính tự chủ, nhưng bây giờ hai người đã ở bên nhau, nghe được những lời như vậy từ trong miệng của anh rất khó có thể không để bụng.
Rõ ràng lúc nãy hỏi cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ nghe thấy những lời anh nói lại cảm thấy rất khó chịu.
Tịch Giai Giai bĩu môi: “Vậy anh đi tìm người mà không khiến anh cảm thấy tủi thân đi.”
“Chà,” Bùi Dục phản ứng rất nhanh, cũng không quan tâm sạch hay không sạch, lập tức ngồi xuống chế ghế bên cạnh cô: “Nói cái gì vậy, ở bên cạnh em rồi anh còn có thể nhìn thấy người khác sao?”
Tịch Giai Giai coi như là anh dẻo miệng, không thèm nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào con tôm đã bóc vỏ trong bát: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
“Không được.” Bùi Dục ăn không nói có ôm lấy eo cô: “Bạn gái của anh đang không được vui, nhất định phải dỗ dành.”
“Ai cần anh dỗ dành….” Nói xong, cô muốn kéo tay của người kia ở trên eo mình ra.
Bùi Dục đã ngồi xuống, nhất định không buông tay, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Được rồi, bảo bối, anh nói sai rồi, anh xin lỗi, em đừng tức giận với anh mà?”
Tịch Giai Giai không có ý định thừa nhận, cứng miệng nói: “Em không tức giận.”
“Được, em rộng lượng không tức giận, là anh không biết nói chuyện.” Bùi Dục rất kiên nhẫn dỗ dành cô gái nhỏ của mình, thực ra không cần cô giận dỗi anh cũng đã chột dạ, những tình sử trước đây anh đều không dám nhắc đến trước mặt cô, lúc nãy nghĩ gì nói đó nên quên mất.
“Trước đây anh chưa gặp em, vì vậy thời thiếu niên cũng có chút điên cuồng, bây giờ anh đã có em rồi sẽ không nghĩ đến người khác nữa, anh đã từng qua lại với những người phụ nữ khác, nhưng anh thề, người mà anh thật sự rung động và yêu từ trước đến giờ chỉ có một mình em.”