Từ khi Tịch Hướng Vinh đến thành phố J đến nay đã gần một tháng, không chỉ cô mà tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng.
Nửa tháng qua, mặc dù ngày nào Tịch Giai Giai cũng gặp Bùi Dục sau giờ học, nhưng nói chung tần suất gặp mặt của hai người không cao, dù có thể gặp nhau cũng chỉ có thể gặp trong chốc lát rồi chia tay.
Bây giờ Tịch Hướng Vinh đã có thể về nhà nghỉ ngơi, cuối cùng cô cũng có một chút không gian riêng.
Lúc Tịch Giai Giai quay lại bệnh viện để thu dọn đồ đạc, Đường Lệ Quyên đột nhiên gọi điện thoại tới: "Giai Giai à, bây giờ con đang quay lại phòng bệnh sao?"
“Con ở đây rồi, vẫn còn đồ chưa thu dọn xong.” Lúc nói chuyện, Tịch Giai Giai đồng thời bỏ cốc nước đặt trên bàn vào túi xách mang theo.
"Con mở ngăn kéo ra, có một tấm thẻ ngân hàng dưới cuốn sách bên trong."
“Thẻ ngân hàng ạ?” Tịch Giai Giai hơi nhíu mày, theo lời Đường Lệ Quyên nói tìm thấy một thẻ ngân hàng màu xanh lam dưới một cuốn sổ nhỏ: “Đây là...”
"Đây là số tiền mấy ngày nay mẹ và ba con gom góp được. Bên trong không nhiều không ít mà tổng cộng là hai trăm mười triệu. Mẹ biết số tiền này không đủ để trả tiền chữa bệnh cho cậu Bùi, nhưng bây giờ chỉ có thể gom được số tiền này. Sau này ba con và mẹ sẽ cố hết sức bù đắp phần còn lại càng sớm càng tốt. ” Đường Lệ Quyên cố ý nói với cô.
Bà ta biết nếu nói thẳng trước mặt, Tịch Giai Giai nhất định sẽ thuyết phục lại bọn họ, sẽ là mấy lời muộn một chút cũng không vội.
Nhưng với tư cách là ba mẹ của cô, Đường Lệ Quyên và Tịch Hướng Vinh không muốn khiến cô liên lụy vì mối quan hệ của họ, cũng không phải ra mặt gánh vác trước mặt người khác.
Dù sao cũng là hai mẹ con, Đường Lệ Quyên nghĩ trong lòng gì, Tịch Giai Giai đều rất rõ ràng, hai mắt đỏ bừng: "Mẹ, thật sự không cần lo lắng như vậy, ba vừa mới xuất viện, lúc sinh hoạt ăn uống đều cần tiền, mẹ làm như vậy..."
"Không sao đâu! Mẹ với ba con qua loa thế nào cũng được, hơn nữa mẹ cũng sẽ không làm khổ ông ấy nữa. Trong lòng mẹ đã có tính toán, con nên đưa tiền đó cho cậu Bùi, ngàn vạn lần đừng chậm trễ nữa biết không?" Lệ Quyên lựa lời khuyên nhủ, sợ rằng cô sẽ không làm theo những gì bà ta nói.
Tịch Giai Giai đành phải đồng ý: "Con biết rồi, hai ngày nữa con sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Bùi...anh Bùi."
Cô nhất thời không để ý, suýt chút nữa đã thốt ra cái tên Bùi Dục.
Cũng may là đã kịp thời dừng lại, nếu không thì không biết Đường Lệ Quyên sẽ nghĩ lung tung như thế nào.
"Một mình con ở bên ngoài phải chăm sóc chính mình. Sau khi mẹ và ba con rời đi, con ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt vài ngày. Đừng vội đi làm."
"Con biết rồi thưa mẹ."
Sau khi cúp điện thoại, Tịch Giai Giai ngồi xuống mép giường bệnh, nhìn xuống thẻ ngân hàng trong tay, lòng cảm thấy không nói nên lời.
Điều mà cô không nghĩ tới nhất chính là cuộc sống gia đình gặp phải vấn đề túng thiếu tiền bạc, nhưng bản thân cô vẫn còn đang đi học nên vẫn cần tiền.
Cô muốn kiếm tiền, nhưng cô chỉ có thể làm những công việc lặt vặt, thậm chí còn hơn thế nữa. Cô không thể kiếm được công việc cao quý, thứ cô ấy có thể giải quyết chỉ là cái ăn, cái mặc và còn phải tiết kiệm số tiền lẻ lặt vặt đó.
Số tiền ít ỏi mà cô dành dụm trước lúc mắc bệnh căn bản chỉ như muối bỏ biển.
Bây giờ, Đường Lệ Quyên rất nóng lòng muốn trả lại tiền như thế, cô biết vì sao thì lại càng không thể chịu đựng được.
Thực sự rất muốn nói với bố mẹ rằng Bùi Dục là bạn trai của cô, không có mối quan hệ phức tạp, cũng không phải vì tiền bạc hay bất cứ yếu tố bên ngoài nào mà chỉ đơn giản là thích nhau nên mới ở bên nhau.
Nhưng không thể.
Cô biết suy nghĩ của Đường Lệ Quyên và Tịch Hướng Vinh bảo thủ và truyền thống như thế nào, vì vậy cô chỉ có thể che giấu chuyện đó.
Buổi chiều hôm đó, Tịch Giai Giai đến ngân hàng, cô có số tài khoản ngân hàng của Bùi Dục, nên chuyển thẳng tiền vào tài khoản.
Chỉ một giây sau khi điện thoại di động báo chuyển tiền thành công, Bùi Dục gọi điện thoại đến.
Cô cầm lên, ghé vào tai, không hề giấu diếm, chủ động nói: "Anh nhận được chưa?"
"Số tiền này là người nhà em nóng lòng muốn trả phải không?"
"Vâng."
"..." Bùi Dục nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng anh hơi không vui, nhưng đó là suy nghĩ của ba mẹ cô, anh không thể nói được gì, ngay cả Tịch Giai Giai cũng không ngăn được.
Im lặng mất vài giây, anh chỉ nói một câu: "Số tiền còn lại cũng đừng vội."
“Em biết anh không vội, nhưng ba mẹ em lại vội.” Tịch Giai Giai cũng hơi bất lực: “Bọn họ không nhận tiền của người khác, nợ tiền của người khác trong lòng cũng không yên tâm.”
Bùi Dục đã thấy nhiều người nợ tiền vẫn yên tâm sống cả đời mà không thèm trả mà chưa từng thấy người nợ tiền nào không yên tâm đến nỗi phải đuổi theo để trả.
Ba mẹ bạn gái là người không ham vật chất không màng thế tục khiến Bùi Dục nhất thời không biết mình nên vui hay nên buồn.
“Chiều nay em có đi học không?” Nghĩ đi nghĩ lại, anh đổi chủ đề.
Tịch Giai Giai: "Em không đi nữa. Chiều nay em muốn nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày nay em hơi mệt."
Bận ở bệnh viện, bận lên lớp, thời gian rảnh rỗi duy nhất cũng dành hết cho Bùi Dục, gần đây mặt cô hơi sưng, mấy lần suýt ngủ gật trong lớp.
"Về chỗ anh đi." Bùi Dục nói xong liếc nhìn về phía trợ lý đứng bên cạnh mình: "Tài xe đến bệnh viện đón Tịch Giai Giai."
"Vâng, cậu Bùi."
Tịch Giai Giai nghe xong cuộc nói chuyện của hai người thì vội vàng nói: "Không cần không cần, em quay trở lại trường học là được rồi."
“Em có thể ngủ thoải mái trên chiếc giường gỗ hư hỏng ở trường không?” Bùi Dục không cho cô chút thời gian nào để có thể từ chối: “Chúng ta đã có mối quan hệ này với nhau, em đừng trốn tránh nữa. Anh sẽ không về đâu. Em ở nhà một mình ngủ một giấc thật ngon.”
Tịch Giai Giai nhỏ giọng phản bác: "Em cũng không nói anh cái gì..."
"Anh biết, sợ em suy nghĩ nhiều."
"Tối nay anh có về không?"
"Có về, anh xong sớm sẽ về tìm em. Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh. Không cần phải lo chuyện cơm tối. Anh bảo đầu bếp quay về làm."
Tịch Giai Giai gật đầu, thân thể cứng nhắc vì những lời nói quan tâm chăm sóc của anh mà chậm rãi thả lỏng: "Em biết rồi."
Tài xế nhanh chóng chạy tới bệnh viện, giúp cô mang theo túi lớn túi nhỏ rồi lái thẳng xe về phía biệt thự của Bùi Dục, trên đường đi, Tịch Giai Giai suýt nữa không mở mắt ra được, nếu không phải còn có người khác ở đó chắc cô sớm đã ngủ mất rồi.
Xe chạy tới cửa biệt thự, Tịch Giai Giai như nhìn thấy hừng đông thắng lợi, nhanh chóng đi tới bấm mật mã mở cửa.
“Tít tít tách——“
Cô bước vào, bảo tài xế để đồ của mình ở cửa rồi lên phòng ngủ chính trên tầng hai.
Lúc trước đã đến nhà Bùi Dục một thời gian rồi nên cô đã rất quen thuộc, sau khi tắm qua loa xong, cô mặc bộ đồ ngủ dự phòng và ngay lập tức leo lên giường.
Quá mệt mỏi, các khớp xương trên người cô như bị đóng đinh, mà dưới thân là chiếc giường mềm mại, đã lâu rồi cô chưa được ngủ.
Giường trong bệnh viện rất nhỏ hẹp, giường ở nhà bác cô lại đặc biệt cứng, bây giờ cơ thể nằm thẳng, cả người giống như nằm trên một đống bông.
Không cần phải có bất kỳ sự chuẩn bị nào, chỉ trong vòng nửa phút nhắm mắt, Tịch Giai Giai đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có điều lúc này, điều cô không ngờ đến là lát nữa mở mắt ra sẽ phải đối mặt với một trận gió tanh mưa máu.