Lúc Lục Hi vào phòng bệnh, Thẩm Dĩnh vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại, nhưng có thể nhìn ra thân thể cô cực kỳ không thoải mái, mặc dù trong vô thức, mày cũng nhíu chặt lại.
Trên cổ cô đeo một vật cố định, là sợ cô cử động lung tung ảnh hưởng tới đầu, vết thương trên trán đã được xử lý cẩn thận, băng gạc trắng quấn phía trên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay nhìn càng thêm yếu ớt.
Trên mu bàn tay phải gắn kim cố định, là để tiện truyền dịch cho cô mấy ngày nay, bị kẹp trắng cố định, nước thuốc tiêu viêm vàng nhạt truyền vào cơ thể, thấy vậy trong lòng Lục Hi căng thẳng.
Anh không ở quá lâu trong phòng bệnh, hỏi một chút y tá trông giữ bên cạnh: “Cô ấy cần bao lâu mới có thể tỉnh lại?”
Y tá vội trả lời: “Cái này cũng không chắc được, nhưng với tình huống hiện tại mà nói, bệnh nhân vô cùng yếu ớt, cần ba bốn giờ, nhưng thời gian càng lâu càng tốt, có thể nghỉ ngơi khôi phục chức năng thân thể một chút.”
Lục Hi nhìn thật sâu bóng dáng nhỏ bé đó, nửa ngày mới dời ánh mắt, nhẹ giọng dặn dò: “Cô ở đây trông, có vấn đề gì thì tìm La Quyết Trình tới, kêu anh ta liên lạc với tôi.”
“Dạ, anh Lục.”
Để lại một câu như vậy, Lục Hi bèn xoay người rời khỏi phòng bệnh, đôi chân dài bước đi mang theo khí thế sắc bén vào thang máy, cả đường đi thẳng xuống bãi giữ xe tầng hầm, kéo mở cửa xe ngồi vào ghế lái, không chút do dự khởi động xe, chiếc Bentley đen như mũi tên lập tức phóng ra ngoài.
Tám giờ tối, Lục Hi lái xe đến cửa câu lạc bộ Hồng Đỉnh.
Đã lâu không nhìn thấy bóng dáng của vị thiếu gia này, bảo vệ ở cửa sững sốt một chút mới phản ứng lại, vội tiến lên đích thân mở cửa cho anh: “Anh Lục, anh đến rồi.”
Lục Hi không nhiều lợi, đưa chìa khóa trong tay cho đối phương, rồi cả người tràn đầy hơi thở lạnh lẽo đi vào trong, nhân viên phục vụ theo bên cạnh cảm giác chỉ chút nữa thôi là bị hơi thở đáng sợ đó đông cứng.
Quá đáng sợ rồi.
Mặc dù trước đây từng gặp Lục Hi vài lần, mặc dù người này không giỏi nói chuyện thường lạnh mặt, nhưng trước giờ chưa từng tức giận thế này, cho dù không nói lời nào cũng có thể khiến người ta hoảng loạn bước chân không vững.
Đi thang máy đến tầng văn phòng của Bùi Dục, nhân viên phục vụ lập tức hiểu quy cũ dừng lại bước chân, ấn lên cửa thang máy lần nữa, chỉ để lại một mình Lục Hi ở tầng này.
Lúc này, Bùi Dục đang ngồi trên ghế trong văn phòng hút xì gà, trên người mặc tây trang hoa văn màu đỏ đô, đôi chân thon dài thẳng tắp gác trên bàn làm việc, vô cùng táo bạo nhìn hai tên co ro trên mặt đất, đột nhiên nghe thấy tiếng vang ở cửa truyền tới, phản xạ có điều kiện ngồi nghiêm chỉnh lại, đôi chân ngoan ngoãn buông xuống, tay kẹp xì gà phất phất với vệ sĩ canh giữ ở cửa: “Mau mở cửa, nhanh chút nhanh chút!”
Với tính tình táo bạo của anh Lục Hi, nếu lúc này trễ nãi một chút, e là anh sẽ lập tức phá cửa mà anh ta tìm nhà điêu khắc gỗ người Pháp thiết kế.
Vệ sĩ lập tức xoay người mở cửa, một sức mạnh to lớn đẩy cửa ra từ bên ngoài, nếu không phải người vệ sĩ cũng xem như khỏe mạnh, tránh đi khá nhanh, e là một giây sau sẽ đập tới trên mặt anh ta.
Bùi Dục đáp một tiếng đứng dậy, nhìn bóng dáng lạnh lẽo xuất hiện ở cửa, đặt xì gà trong miệng xuống gạt tàn pha lê bên cạnh: “Anh Lục Hi, anh tới...” rồi
Chữ ‘rồi’ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy người đàn ông đã kho người kéo tên đàn ông dưới mặt đất lên, sức lực rất lớn, tên đàn ông không đầy mét bảy lăm, trực tiếp bị lôi lên, chân không chạm đất.
Ánh mắt u ám rơi trên mặt thô kệch xấu xí, vừa nghĩ tới chính là tên nhát gan vừa dọa như vậy đã run rẩy này khiến Thẩm Dĩnh bị thương thành như thế, đốm lửa dâng lên trong lòng ngày càng bùng cháy.
Anh nhếch mép, không rõ ý tứ mở miệng hỏi người đó: “Chính là mày lái xe tông người?”
Tên đàn ông bị nắm lên chỉ cảm thấy người trước mặt này có chút quen thuộc, nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Anh, anh là luật sư Lục, Lục Hi?!”
Bùi Dục nhướn nhướn mày, vừa muốn nói có muốn kêu người bịt mắt hắn lại không, thì đã nghe thấy tên đàn ông tiếp tục nói: “Cứu cứu tôi, luật sư Lục, những người này trói tôi và vợ tôi, nhốt chúng tôi ở đây, anh mau giúp tôi...”
Bùi Dục xem từ giọng nói chấn động này thì, người này sợ là bị dọa điên rồi đi? Cầu xin Lục Hi, hắn ta là sợ mình chết quá trễ sao?!
Rất rõ ràng, tên đàn ông này không biết quan hệ giữa Lục Hi và Thẩm Dĩnh, chỉ cảm thấy làm một luật sư, anh có thể giúp mình.
Lại không nghĩ tới Lục Hi nghe thấy chỉ cười lạnh, nhếch môi trào phúng: “Cứu mày?”
Tên đàn ông ra sức gật đầu, mặt cũng vì quá sợ hãi mà vặn vẹo: “Cứu, cứu tôi... người này uy hiếp nói muốn tôi không thể rời khỏi nơi này...”
Bùi Dục khẽ líu lưỡi, đột nhiên có chút đồng tình với tên đàn ông này, thật sự là não co rút mới có thể nói ra câu như vậy đi, nghĩ nghĩ tình cảnh lát nữa... không nhẫn tâm nhìn thẳng.
Lục Hi trực tiếp cánh tay dùng sức đè người này lên tường bên cạnh, đơn giản chỉ là dùng một tay đã khiến đối phương cảm thấy vô số áp bách: “Anh ta không nói với mày, người mày tông, là vợ tao?”
Câu nói đối với tên đàn ông mà nói, giống như giọng nói của ma quỷ từ địa nguc.
Chỉ thấy người này trợn to mắt, con ngươi như sắp bắn ra ngoài, nếu nói vừa nãy chỉ là run rẩy nhẹ, vậy bây giờ cả người như co rút, lắp ba lắp bắp nói hai chữ cũng không rõ ràng: “Vợ, vợ anh?”
Chỉ là lần này, Lục Hi không cho hắn ta thời gian và cơ hội phản ứng lại, tay kéo cà vạt hắn ta buông lỏng, người đó bèn rơi xuống như rác rưởi, trực tiếp ngã phịch xuống đất.
Tuyệt vọng nhìn người đàn ông đứng trước mặt cởi áo khoác, xắn tay áo, anh khởi động khớp xương, phát ra tiếng ‘răng rắc’, nghe thấy khiến người ta da đầu tê dại.
Năm ngón tay nắm chặt, gân xanh lộ trên trán, sức lực không phải của người phàm, mà là mang theo sức mạnh hủy diệt như sắt thép, hung hăng hướng về đầu hắn ta.
“A!” Tiếng thét thảm thiết vang lên trong phòng, ở đây có người, ngoại trừ người phụ nữ bị bịt miệng bên cạnh, những người khác đều ào áo dời ánh mắt.
Cho dù là vệ sĩ từng trải qua cảnh tượng này vô số lần cũng cảm thấy...tâm hồn khiếp đảm.
Bùi Dục im lặng quay người đi, lại cầm lên xì gà của mình, đặt lên miệng hít một hơi.
A, thật tốt, lúc này nên dựa vào mùi vị tiền bạc để xoa dịu tâm trạng sợ hãi của anh ta.
Thẩm Dĩnh ra tay không chút lưu tình, từng cú đấm kịch liệt, thậm chí khiến người ta có cảm giác như nghe thấy cú đấm đánh vào xương cốt, mà tên đàn ông lúc đầu còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó đã không còn thanh âm nào, chỉ mặt mũi bầm tím nhìn cú đấm do người đàn ông đánh xuống, đau không gọi nổi.
Từ sợ hãi ban đầu, đến sau đó chỉ còn khát vọng giữ mạng.
“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, bỏ qua cho tôi đi...”
“Bỏ qua cho mày?” Lục Hi như nghe thấy chuyện cười, ánh mắt xen lẫn lửa giận đủ để huy diệt toàn bộ căn phòng này: “Lúc mày lái xe kéo cô ấy ra mày có từng nghĩ bỏ qua cho cô ấy?”