Thẩm Dĩnh và Mã Thiên Xích cuối cùng quyết định ở một nhà hàng tây cao cấp, có chế độ hội viên nên không có loại người không liên quan. Hoàn cảnh như vậy là yêu cầu của Mã Thiên Xích.
Bảy giờ buổi tối, Thẩm Dĩnh dẫn theo bé con vào phòng bao đã đặt từ trước. Phục vụ lập tức bưng lên hai cốc nước chanh. Thẩm Tiếu gần đây không muốn uống nước, muốn uống nước hoa quả. Thẩm Dĩnh cũng chỉ nghe theo cậu bé.
"Mẹ ơi, chú bao giờ mới đến vậy?" Đợi chưa đến năm phút thì bé con đã không nhịn được bắt đầu thúc giục.
Thật sự quá lâu không gặp rồi, Lục Hi cũng không có ở bên. Con bình thường không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn rất muốn có người chơi cùng.
Thẩm Dĩnh xoa cái đầu nhỏ, rồi nhấc tay xem thời gian: "Rất nhanh thôi."
Mã Thiên Xích là người từ trước đến này không bao giờ đến muộn. Hôm nay do cô cố ý đến sớm hơn một chút, vì không muốn đến quá đột ngột.
Khoảng hơn mười phút, cửa phòng bao lại được mở ra từ bên ngoài một lần nữa. Nghe thấy tiếng nhìn qua, thấy một dáng người cao ráo xuất hiện ở cửa.
Anh ta mặt một bộ tây trang, phối với cà vạt màu rượu tối màu, chân đi một đôi giày da thủ công màu đen thuần túy. Cả người nhìn có vẻ vừa nhanh nhẹn vừa gọn gàng, phong cách hơn người.
Một khoảng thời gian không gặp rồi, người này vẫn phong độ như cũ.
"Đến rồi à." Thẩm Dĩnh đứng dậy chào hỏi. Còn chưa kịp đợi cô nói xong nửa câu sau thì Thẩm Tiếu đã lao ra.
"Chú!" Nhóc thân mật lao vào lòng của người đàn ông, hai cánh tay nhỏ nhắn bụ bẫm ôm chặt lấy eo của anh.
Mã Thiên Xích cũng cưng chiều ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của bé: "Cháu cao hơn rồi."
Thẩm Tiếu ngẩng đầu nhìn, chớp đôi mắt sáng long lanh ấy. Cả khuôn mặt đầy phấn khởi nhìn anh, giọng nói hồn nhiên như làm nũng lại như xấu hổ vang lớn: "Chú ơi, cháu nhớ chú lắm..."
"Chú cũng nhớ cháu." Mã Thiên Xích thoải mái trở lời cậu bé, anh ta thật sự nhớ nhóc rồi.
Thẩm Dĩnh nhìn hành động không chút xa lạ của hai người, trong lòng thầm thả lỏng. Trên đường đến đây cô còn lo lắng, lâu như vậy không gặp rồi lại mới nhận Lục Hi, không biết con sẽ có chút ngại ngùng với anh không. Bây giờ thấy vậy, là cô nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Tiếu không dễ dàng gì mới gặp anh, cả trái tim như treo trên người anh. Lúc ăn cơm cũng muốn ngồi cạnh anh, Mã Thiên Xích tự nhiên sẽ không từ chối. Thực ra từ nhỏ đến lớn thằng bé đều sán anh, lúc trước không thể hiện rõ nhưng bây giờ chú ý là phát hiện ra rồi.
"Xem thực đơn muốn ăn gì." Anh vươn tay cởi cúc tay áo rồi tự minh đưa thực đơn cho cô.
Thẩm Dĩnh thuận tay cầm lấy. Cô biết sở thích của anh nên gọi một phần bít tết, lại gọi thêm hai phần sườn cừu nướng một lớn một nhỏ. Đồ ăn của cô và Thẩm Tiếu thì những món ăn kèm khác đã được phối sẵn rồi, không cần phải mất công.
Sau khi phục vụ cầm thực đơn rời khỏi phòng bao, không khí trong phòng thoải mái hẳn.
"Gần đây cuộc sống của em thế nào?" Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt. Cánh tay anh hơi cong lại, khuỷu tay chống trên bàn, tuyến cơ bắp ở vai đột nhiên xuất hiện tràn ngập hương vị nam tính.
Thẩm Dĩnh nhìn thẳng anh. Thật ra từ lúc cô gặp khó khăn rồi thuộc hạ của anh xuất hiện, cô đã biết. Những gì mà cô trải qua trong những ngày qua anh đều đã biết.
Anh hỏi như vậy chỉ là muốn nói. Anh mặc dù biết tất cả cũng sẽ bảo vệ cô, nhưng anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống bình thường của cô.
"Cuộc sống của em vẫn tốt." Thẩm Dĩnh hiểu, cũng hời hợt miêu tả lại.
Mã Thiên Xích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt. Từ lúc bước vào cửa thì anh đã nhìn ra, cô gầy đi rồi, hơn nữa còn gầy đi rất nhiều. Cô vừa phải chăm con, vừa mở cửa tiệm, trong lòng còn tưởng niệm người đàn ông đang chữa bệnh kia. Cơ thể chắc chắn chịu không nổi.
Mã Thiên Xích thu lại ánh mắt, cũng che đi phần đau lòng sắp tràn ra: "Vậy là tốt rồi."
"Chú ơi, vậy chú có sống tốt không?" Ở bên cạnh, Thẩm Tiếu không hiểu không khí vi diệu giữa người lớn. Cậu bé chỉ đơn thuần muốn quan tâm anh.
Trái tim Mã Thiên Xích cũng trở nên dịu dàng vì giọng nói non nớt của cậu bé: "Chú sống rất tốt, chỉ là lúc nhớ cháu có hơi cô đơn."
Bé con nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết: "Vậy chú thường xuyên đến thăm cháu. Cháu sẽ đợi chú!"
Trong lòng Mã Thiên Xích ấm áp vô cùng, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên: "Ừ, chú lần này sẽ ở đây một thời gian mới đi. Đợi đến cuối tuần chú sẽ dẫn cháu đi chơi."
"Tốt quá ạ!"
Bít tết rất nhanh đã được mang lên. Một bữa cơm trong tiếng nói lao xao không ngừng của một lớn một nhỏ đối diện thì càng hiện ra vẻ ấm áp. Chỉ là giao lưu giữa người lớn đã ít hơn trước đây rất nhiều.
Sau khi thanh toán, Thẩm Tiếu theo giám đốc nhà hàng đến khu vực trẻ em chọn một món quà lưu niệm. Thẩm Dĩnh và Mã Thiên Xích sóng vai đứng trước cửa thang máy.
Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn qua. Câu nói ngập ngừng bên khóe miệng cuối cùng cũng thốt thành lời: "Em gầy đi rồi."
Thẩm Dĩnh khẽ giật mình, nhìn bóng dáng của mình trên cửa thang máy. Cô lại không để ý nói: "Gầy đi cũng tốt. Người nhìn cũng có tinh thần hơn."
Nghe thấy cô nói vậy, Mã Thiên Xích im lặng cau mày. Giọng nói trầm thấp hỏi lại cô: "Em thấy mình bây giờ nhìn có tinh thần sao?"
Thẩm Dĩnh không nói gì, biểu cảm của cô có hơi không tự nhiên. Dáng vẻ bây giờ của cô chắc ai nhìn thấy cũng sẽ khó chịu đi.
Không khí có chút kỳ lạ. May mà được một lúc thì Thẩm Tiếu quay về rồi, ba người xuống thẳng tầng hầm lấy xe. Mã Thiên Xích tự mình lái xe đưa hai người về Ngự Cảnh Viên. Trước khi xuống xe, Thẩm Tiếu đã ngủ say rồi.
Thẩm Dĩnh gọi thím Lâm đến ôm thằng bé vào nhà, còn mình thì chưa đi.
Mã Thiên Xích hơi ngạc nhiên nhìn qua, ánh mắt anh nhìn qua khuôn mặt hơi lo lắng của cô: "Em sao vậy?"
"Anh lần này trở về sẽ ở đây một thời gian sao?"
"Ừ." Anh gật đầu, cũng không muốn giấu nữa.
Thẩm Dĩnh cắn răng, hơi do dự hỏi: "Anh...có phải đã biết chuyện của Lục Hi rồi không?"
"Ừ."
Sự thật là, anh không chỉ không biết mà còn gặp mặt Lục Hi. Nhưng những chuyện anh đồng ý với người đàn ông đó, tạm thời không thể nói cho cô biết.
"Mã Thiên Xích." Cô nở một nụ cười đau khổ, tiếng gió thổi giống như vụn cát thưa thưa bị thổi bay: "Em hình như lại gây phiền toái cho anh rồi."
Bao nhiều lần tan tan hợp hợp, mỗi lần đều có anh bên cạnh. Anh giúp đỡ cô nhiều như vậy, cô rất cảm kích. Nhưng đồng thời, cô cũng biết tình cảm của người đàn ông này với mình. Điều này với anh chẳng phải là một loại dày vò hay sao.
Vì thích cô, nên cho dù cô ở bên Lục Hi, anh vẫn bằng lòng bảo vệ cô trong lúc người đó không ở đây. Không có người nào có thể làm đến mức này, cô nợ anh thực sự quá nhiều rồi.
"Không chỉ vì em mà còn vì đứa bé nữa. Nếu như em muốn nói những điều này, vậy thì vào nhà đi." Người đàn ông vươn tay lấy một bao thuốc từ trong ngăn kéo xe. Lúc thuận tay muốn châm điếu thuốc thì lại băn khăn cô. Cuối cùng anh lại vứt điếu thuốc sang một bên.
Anh không muốn nghe lời cảm ơn từ miệng của cô, nghe nhiều rồi cũng trở nên xa lạ.
Thẩm Dĩnh không nói gì, nói cho đúng phải là không biết nói gì mới tốt.
Cửa xe hạ xuống, khí lạnh trong xe tan đi. Ngược lại hơi ấm và nhiệt độ từ ngoài cửa sổ xe ùa vào. Gió đêm cũng luồn vào, không khí như ngưng đọng cũng rạn nứt một đường.
"Anh gần đầy vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề." Mã Thiên Xích quay đầu nhìn ngoài cửa xe, anh dừng một lúc mới nói tiếp: "Rốt cuộc từ lúc nào anh bắt đầu để ý đến em?"