100 Cách Cưng Vợ

Chương 387: Chương 387: Uống say đều gọi tên cô




Bé con nghĩ một lúc, không mất nhiều thời gian, thằng bé lắc đầu: “Không muốn, con muốn ở cùng với mẹ.”

Mặc dù miệng nói không muốn, nhưng thật ra, trong lòng thằng bé vẫn khá mất mát. Thẩm Dĩnh có thể nhìn ra được, giống như cô đang ép thằng bé phải đưa ra lựa chọn.

Đây vốn dĩ không phải là chuyện mà một đứa nhóc như thằng bé phải suy nghĩ, nhưng bây giờ lại không thể không suy nghĩ.

“Canh gà đến rồi đây!” Thím Lâm đặt bát canh gà trước mặt cô, màu sắc hấp dẫn thị giác, mùi thơm kích thích khướu giác, chỉ nhìn thôi mà Thẩm Dĩnh đã cảm thấy bụng sôi ùng ục.

Cô lấy thìa múc một muỗng canh đưa lên miệng thôi, sau đó chuyển sang cho Thẩm Tiếu: “Con có muốn nếm thử không?”

“Buổi trưa con uống rồi, mẹ mau ăn đi!” Bé con nhổm dậy khỏi người cô, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không làm phiền cô thưởng thức bát canh.

Thẩm Dĩnh vừa uống canh, vừa nghĩ về những lời ban nãy của thằng bé, thất thần đến mức ngay cả Lục Hi đi xuống lúc nào cũng không biết.

Trưa nay, anh cũng chưa ăn cơm, cho nên thím Lâm cũng múc cho anh một bát canh, anh cầm lấy bát, chiếc thìa đập vào thành bát phát ra âm thanh rõ ràng, lúc này Thẩm Dĩnh mới bình thường trở lại.

Đối diện với đôi mắt hẹp dài, anh nhẹ giọng lên tiếng: “Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”

Thẩm Dĩnh cúi thấp đầu xuống, cả gương mặt như sắp vùi vào bát: “Không có gì.”

“Mùi vị thế nào?”

“Rất ngon.”

“Vậy thì ăn nhiều lên, tránh lúc nữa đói, trong nhà không có gì bỏ vào miệng.”

Thẩm Tiếu nghe thấy lời này, lập tức tố cáo với mẹ: “Đúng vậy, mẹ phải ăn nhiều vào, chỗ chú không có đồ ăn vặt đâu, chú không cho phép con ăn.”

Nếu như trước đây, Thẩm Dĩnh chỉ nói những lời khống chế thằng bé không cho thằng bé ăn, thì sau khi đến nhà Lục Hi, ngay đến cả ăn thằng bé cũng không thể ăn. Nhưng thằng bé luôn yêu thích đồ ăn vặt, cho nên vẫn nghĩ về nó.

Lục Hi làm như vậy hoàn toàn xuất phát từ cái bóng tâm lý bỏ ăn lần trước. Anh rất sợ thằng bé lại vì vấn đề khác mà bị bệnh, hơn nữa đồ ăn vặt không hề có dinh dưỡng, không được ăn là không ăn.

“Không phải là mua hoa quả cho con rồi sao, hoa quả ngon hơn đồ ăn vặt nhiều.”

Thẩm Tiếu bĩu môi: “Con muốn ăn bánh rán ngọt socola, còn có bánh pudding dâu cơ.”

“Ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt cho con.” Thẩm Dĩnh hiếm khi cùng chung quan điểm với Lục Hi, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng miệng lại nhịn không được cằn nhằn: “Trong nhà có đồ ăn vặt, thì con còn muốn ở đây nữa không?”

Thẩm Tiếu nghịch ngón tay: “Nếu mẹ cho con ăn đồ ăn vặt, con có thể đi với mẹ.”

Thẩm Dĩnh: “…”

Lục Hi: “…”

Được rồi, anh còn chưa kịp vui vẻ được một giây, đã bị thằng bé dội cho một gáo nước lạnh rồi.

Vì đồ ăn vặt mà không cần đến ba mình nữa, con trai, con được lắm.

Đột nhiên Thẩm Dĩnh cảm thấy khi nãy chính mình còn ghen tị vì chuyện này, quả thật là chuyện cười mà, hóa ra lại dễ dàng xoay chuyển tình thế như vậy…

Cô ho khan nói: “Có thể ăn đồ ăn vặt, nhưng bây giờ không thể, đợi hai ngày nữa, mẹ sẽ mua cho con.”

“Thật sao ạ?” Đôi mắt Thẩm Tiếu lập tức phát sáng, người không biết còn tưởng rằng thằng bé đã giành được món bảo bối nào rất lợi hại.

Thẩm Dĩnh gật đầu: “Thật, ăn quá nhiều đồ ngọt, con sẽ bị rụng hết răng, hơn nữa còn bị sâu răng, con có muốn răng mình bị rụng hết, lại còn đen xì không?”

Nghe vậy, Thẩm Tiếu sợ hãi lắc đầu: “Không muốn.”

“Vậy thì nghe lời mẹ.”

“Con nghe lời mẹ.” Thẩm Tiếu bĩu bĩu môi, mặc dù hơi không vui, nhưng cũng không tùy hứng yêu cầu thứ gì nữa.

Ăn xong, Thẩm Dĩnh hơi bối rối không biết nên nói chuyện này với Lục Hi như thế nào. Thật ra cũng không biết mở lời ra sao, nếu tình huống giống như trước đây, cô nhất định nói đi là đi.

Nhưng bây giờ, thằng bé vẫn muốn ở lại đây, thằng bé cũng đã hạ mình rồi, nếu như cô còn muốn ép, chẳng phải chứng minh cô giống một người ác hay sao.

Thẩm Dĩnh nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn là tranh thủ lúc thằng bé lên tầng lấy đồ, gọi Lục Hi đến phòng khách: “Lúc nữa, em sẽ mang theo Tiếu Tiếu về.”

“Về đâu?”

“Nhà của Du Du hoặc là của ba mẹ em.”

Lục Hi cau mày, cũng may cô không nói trở về nhà của Mã Thiên Xích, nếu không anh có thể sẽ đè cô trên giường, không cho đi đâu cả.

“Không phải nói là con muốn ở lại đây hay sao, gấp như vậy làm gì?”

Thẩm Dĩnh cắn môi, hơi bối rối: “Ra ngoài lâu như vậy, cũng đến lúc nên về rồi. Không thể mãi ở nhà anh được, Tiếu Tiếu chỉ là ham chơi, đợi mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”

“Đây là những lời thằng bé nói với em, hay là em tự mình suy đoán?” Từng câu từng chữ của anh khiến cô không có cách nào trả lời được.

“Đừng dùng cách nghĩ của em áp đặt lên suy nghĩ của con, nếu như không có gì khó xử, cần gì phải làm trái với suy nghĩ của con.”

“Nhưng…”

Vốn dĩ Lục Hi muốn ép cô ở lại, nhưng nghĩ đến những lời cô nói ở bệnh viện, anh nhẫn nại, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, cứ lên tầng nghỉ ngơi trước đi.”

“Em…” Cô còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đã xoay người đi vào nhà vệ sinh tầng một.

Thẩm Dĩnh không còn cách nào, đành nghe theo lời anh đi lên tầng hai. Vốn dĩ cô không muốn nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nghe theo lời anh, có lẽ anh sẽ để mình rời khỏi đây. Nhưng khi cô thật sự đi lên tầng hai, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sửng sốt.

Mọi thứ đập vào mắt không thể nào quen thuộc hơn. Tấm thảm ở hành lang, đèn treo tường, thiết kế trần nhà, còn có cảnh cửa của căn phòng ở giữa, mọi thứ đều không hề thay đổi…

Trong lòng Thẩm Dĩnh bỗng gợn sóng, dưới chân giống như đeo trì nặng mấy nghìn cân, phải tốn sức lắm mới có thể đi đến trước cửa phòng ngủ. Cửa phòng mở ra một khe hở, thím Lâm đang thu dọn đồ bên trong, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn mọi thứ bên trong.

Mọi thứ giống hệt năm năm trước. Ngay đến cả vị trí đặt mỹ phẩm trên bàn trang điểm cũng không thay đổi. Nếu không phải biết cô đã rời nơi này năm năm, người ngoài nhất định sẽ cho rằng cô nhất định đã ở đây rất lâu.

Rèm cửa sổ màu trắng, ga trải giường màu tối và chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, còn có đôi gối thiết kế giống nhau. Đã vô số đêm họ ôm nhau nằm ngủ trong căn phòng này, trên chiếc giường này.

Cô cũng đã rời đi lâu như vậy rồi, nhưng anh vẫn để đôi gối đó trên giường, ý của anh là gì, không cần nói cũng biết.

Khi nhìn thấy những thứ này, Thẩm Dĩnh chỉ còn cách đưa tay lên bịt chặt miệng, cô sợ rằng chính mình sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ, cảnh tượng trước mắt dần dần mờ nhạt đi, nước mắt không kìm được tràn ngập hốc mắt, cô kích động không thể khống chế được bản thân.

Thím Lâm ở bên cạnh nhìn thấy cô như vậy thì vô cùng đau lòng, cũng không để ý đến thân phận khác biệt, bà ta tiến lên phía trước nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Năm đó, cô xảy ra chuyện, sau khi tôi ở đây một thời gian, ngài Lục mới bảo tôi đi. Tôi cũng đã nhìn thấy khoảng thời gian đen tối của ngài ấy, mặc dù tôi nói những lời không thích hợp với cô, nhưng ngài Lục thật sự rất yêu cô. Năm đó khi cô xảy ra chuyện, mỗi ngày ngài ấy đều đi đến bên bờ sông, mỗi lần đi thường là đi cả một ngày trời mới về. Buổi tối trở lại, đều uống say bí tỉ, có mấy lần nói mớ, đều là gọi tên của cô đó, Thẩm Dĩnh.”

Thím Lâm cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn hơi đa sầu đa cảm, kể đến đây, bà ta nhịn không được rơi nước mắt: “Năm đó, rất nhiều người đều khuyên ngài ấy chuyển nhà đến nơi khác, sợ thần kinh ngài ấy xảy ra vấn đề, nhưng ngài ấy vẫn nhất quyết ở lại nơi này. Ngài ấy nói, sợ nếu cô trở về sẽ không tìm được mình, cho nên mọi thứ vẫn giữ nguyên. Ngài ấy nói rằng, khi cô trở về, đồ đạc vẫn có thể dùng được…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.