100 Cách Cưng Vợ

Chương 593: Chương 593: Uyển uyển nhà tôi có thể tỉnh lại không?




Mà điều anh ta cần làm đó là để trước khi người đàn ông kia bùng phát thì phải đưa ra một phương án phù hợp, nhưng nói thì dễ, mà việc điều trị cho Đường Uyển so với trong tưởng tượng càng khó hơn nhiều.

Phần não của cô tổn thương rất nghiêm trọng, có rất nhiều chấn thương đến dây thần kinh, mà nếu trị liệu theo cách thông thường thì nó đã thuộc về loại không thể đảo ngược được, nhưng để có thể làm cho cô tỉnh lại, thì khoa thần kinh và những chuyên gia của khoa thần kinh cũng vẫn luôn nỗ lực rất nhiều.

Việc này đối với bọn họ mà nói không chỉ đơn giản là một người bệnh thông thường, mà là giống như một thử thách vượt quá mức quy định của học thuật.

Nhưng La Quyết Trình cũng từng nói rằng, tuy là thách thức, nhưng thách thức lần này không cho phép thất bại, cho dù có một chỗ nào không rõ ràng, hay tỉ lệ thành công thấp nhất là 70%, thì anh ta cũng sẽ không cho phép thực hiện.

Là một công việc cần phải có thời gian và một tinh thần mạnh mẽ để cân nhắc, cho nên La Quyết Trình nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định trước tiên tìm Mã Thiên Xích, nói cho anh một phương án dự phòng, cũng nói cho anh biết tình hình những ngày qua của Đường Uyển, để cho anh nắm chắc.

La Quyết Trình mặc áo khoác trắng đi qua phòng bệnh, trên đường đi, có vô số y tá bác sĩ nhìn thấy anh ta đều chào hỏi vô cùng cung kính, ngoại trừ Điền Tang Tang.

Một năm nay cô ta có đột phá rất lớn, hiện giờ đã thành trưởng khoa, trọng trách trên vai cũng nặng hơn, công việc cũng nhiều hơn, thời gian lại càng ít hơn, nhưng điều làm cô ta tức giận đó là La Quyết Trình đem toàn bộ thời gian của mình đều cho công việc, thậm chí lần trước lúc hai người cùng nhau ăn cơm đã là một tháng trước rồi.

Điền Tang Tang rất tức giận, nhìn người đàn ông nào đó đã ngoài 30 mà tức không thể đánh được.

La Quyết Trình nhìn cô không chớp mắt đi qua người mình, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi bỏ đi, đợi giai đoạn này qua đi thì anh ta sẽ cố mà dỗ dành.

La Quyết Trình đi đến trước cửa phòng bệnh VIP, ở trên cửa có một chiếc kính thủy tinh nho nhỏ có thể nhìn thấy được tình hình bên trong, thiết kế như vậy chủ yếu là để tiện cho việc y tá buổi tối đi kiểm tra, có thể trong thời gian ngắn mà quan sát được tình hình của bệnh nhân.

Thế mà, khi anh ta nhìn vào bên trong, lại nhất thời dừng bước.

Từ chiếc kính trên cửa có thể nhìn thấy được vị trí chỗ đuôi giường, chỉ nhìn thấy Mã Thiên Xích đang quay lưng về phía cửa, thân thể khẽ cúi về phía trước, hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ không đeo dụng cụ của cô gái trên giường, cẩn thận nắm lòng bàn tay của cô.

Tuy nhìn không được cảm xúc trên gương mặt của người đàn ông, nhưng nhìn bóng lưng cao lớn ấy lúc này đã cởi bỏ toàn bộ sự bén nhọn và khí thế, làm cho cả người lộ ra vẻ chán nản, vô lực.

La Quyết Trình hơi bất ngờ, trong ấn tượng của anh ta, người đàn ông tên Mã Thiên Xích này là một người rất cường ngạnh, cho dù lúc cùng Lục Hi đối địch với nhau, hay là Thẩm Dĩnh xảy ra chuyện, lúc anh ta giúp đỡ, thì giống như sống ở ngoài bầy đàn, nhưng lại kiên cường đến đáng sợ.

Nếu như nói Lục Hi là một người mà La Quyết Trình cho rằng mạnh mẽ nhất thì Mã Thiên Xích cũng là một kẻ tuyệt đối không kém cỏi.

Chỉ là hiện giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn thấy bả vai đưa lưng về phía mình đó gần như sụp đổ, không biết sao, anh ta có chút chua xót.

Giống như một người có đầy đủ về mặt vật chất, nhưng về mặt tình cảm lại không thuận lợi, Lục Hi là một ví dụ, trải qua bao nhiêu phong ba mới có thể đi cùng với Thẩm Dĩnh đến ngày hôm nay, người ở trước mắt này cũng vậy, thật không dễ dàng mà thoát ra được từ chỗ của Thẩm Dĩnh, mà giờ vì Đường Uyển lại thành như vậy.

Nghĩ đến đây, La Quyết Trình ít nhiều cũng cảm thấy tình cảm của mình có nhiều may mắn, tuy gây sự với Điền Tang Tang rất nhiều, nhưng lại không trải qua sự sinh ly tử biệt, chung quy vẫn rất may mắn rồi.

Hình ảnh trước mắt quá đẹp đẽ, La Quyết Trình không nỡ phá vỡ, đặc biệt là nghĩ đến điều chuẩn bị nói thì cất bước càng thêm khó hơn.

Lúc anh ta đang do dự, thì trên bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái.

Anh ta sợ hết hồn, quay đầu lại thì phát hiện là một người phụ nữ trung tuổi.

Hơi quen mắt, nghĩ một chút, chính là mẹ của Đường Uyển.

“Chào bác.”

“Ôi, chào cậu chào cậu.” Vương Thu Phương nhìn thấy anh ta đứng trước của phòng bệnh thì hơi tò mò, vừa chuẩn bị đưa tay ra kéo anh ta vào trong thì liếc nhìn thấy Mã Thiên Xích ở bên trong.

Bà ấy sửng sốt, hiểu rõ: “Viện trưởng La, cậu có chuyện gì thì hãy nói trực tiếp với tôi.”

La Quyết Trình đối diện với ánh mắt già nua của mẹ Đường Uyển này, tuy tuổi không nhỏ, kiến thức cũng không tính là nhiều, nhưng người này lại rất minh mẫn.

La Quyết Trình rất khâm phục mẹ Đường, một mình mang hai đứa con, xã hội hiện nay không dễ dàng gì, xuất hiện việc này cũng tự hiểu rõ, tiếp nhận sự giúp đỡ của Mã Thiên Xích, bản thân cũng cố gắng kiên trì mà chăm sóc con gái.

Anh ta gọi bà đến phòng đợi bên cạnh: “Bác à, bác mỗi ngày ở bên cạnh cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, nếu không thì sẽ chịu không nổi.”

Vương Thu Phương khoát khoát tay: “Không sao, tôi tuy già rồi, nhưng sức đề kháng rất tốt.”

Nói xong, bà ấy lại lập tức hỏi về tình hình của Đường Uyển: “Viện trưởng La, tình hình của Uyển Uyển nhà tôi như thế nào rồi?”

Bà biết làm một viện trưởng của một bệnh viện lớn nên bình thường rất bận rộn, hôm nay lại đặc biệt qua đây chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói.

Thế mà La Quyết Trình có thể nói ra với Mã Thiên Xích nhưng lại không thể nói với nào nói với Vương Thu Phương, năng lực chịu đựng của mỗi người khác nhau, Mã Thiên Xích khó khăn hơn nữa cũng là người từng trải qua sự sống chết, nhưng Vương Thu Phương lại không giống, trải qua một cuộc đời bình thường, lúc này nếu như nói ra bệnh tình của Đường Uyển, bà chắc chắn sẽ chịu không nổi.

Nghĩ đến những thứ này, La Quyết Trình nuốt xuống lời định nói, chỉ an ủi bà: “Hiện giờ các chuyên gia đều đang tích cực mà nghiên cứu phương pháp điều trị cho cô ấy, tuy thời gian hơi lâu, nhưng cũng sẽ đảm bảo tỉ lệ phẫu thuật thành công lớn nhất, chỉ cần có không gian điều trị là tốt rồi, bác không cần lo lắng.”

Vương Thu Phương cầm ly nhựa sử dụng một lần, lấy nước ấm đưa cho La Quyết Trình, biểu tình trên mặt không thay đổi, nhưng lời nói lại làm cho anh ta sửng sốt: “Viện trưởng La, cậu nói thật với tôi đi, Uyển Uyển nhà tôi có thể tỉnh dậy nữa không?”

La Quyết Trình không ngờ tới bà ấy sẽ đột nhiên hỏi như vậy, từ trước đến giờ bà ấy đều phối hợp đồng ý với sự điều trị của bác sĩ, bọn họ còn có ý làm tốt công tác tư tưởng cho bà, tất cả mọi người đều cho rằng bà tương đối yên tâm về bệnh tình của Đường Uyển, lại không ngờ bà chỉ đem tất cả nỗi lo lắng giấu ở trong lòng, thật ra sự thật như thế nào, trong lòng bà rõ nhất.

Chỉ là bị hỏi như vậy, La Quyết Trình có chút khó trả lời, nhưng vẫn kiên trì nhấn mạnh với bà: “Bác gái, bác yên tâm, sẽ có cách, nếu như không có cách, cháu nhất định sẽ nói với bác.”

Vương Thu Phương giống như vẫn đang muốn nói gì đó, mở to miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói được một chữ, im lặng trong chốc lát, bà cúi đầu xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Viện trưởng La, nếu như Uyển Uyển nhà chúng tôi thật sự không tỉnh lại được, hy vọng cậu có thể nói thật với tôi, tôi sẽ không từ bỏ việc điều trị, chỉ cần đứa trẻ đó còn một hơi thở, tôi cũng sẽ tiếp tục điều trị, chứ tôi không muốn cứ sống mãi như trong tưởng tượng của mình được.”

La Quyết Trình đã gặp qua rất nhiều thân nhân của bệnh nhân, cảnh tượng làm cho người ta sâu sắc nhất cũng đều đã gặp qua, bọn họ đều van xin bác sĩ nhất định phải điều trị tốt, hoặc là cảnh tượng làm người ta muốn khóc khi người không còn nữa, nhưng người mà nói những lời vô cùng thiết thực như Vương Thu Phương, quả thật không nhiều.

Viền mắt hơi nóng lên, mũi chua xót như bị người ta chèn ép.

Anh ta là bác sĩ, anh ta cần phải giữ vững lý trí của mình, không thể để cho tâm tình của mình ảnh hưởng đến người nhà bệnh nhân.

La Quyết Trình chịu đựng viền mắt đang nóng lên, đưa tay ra khẽ vỗ nhẹ vai của Vương Thu Phương: “Được, cháu đồng ý với bác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.