100 Loại Kế Sách Thu Phục Cẩu Thái Tử

Chương 7: Chương 7: Trừng trị Bích Liên




Edit + Beta: Tris

Nhóm sư phó nghe tiếng mà đứng lên.

Thẩm Lạc Lạc nói: “Hôm nay ta tới là muốn làm thức ăn của Cẩm Thịnh chúng ta cho thái tử điện hạ.”

Sư phó hướng Thẩm Lạc Lạc hành lễ: “Gặp qua thái tử phi, tiểu nhân gọi là Ngô Sơn, là đầu bếp của phủ thái tử. Chúng tiểu nhân đều đã chuẩn bị tốt đồ ăn tối nay cho điện hạ, vậy...”

“Không sao.” Thẩm Lạc Lạc nhìn ra hắn khó xử, liền nói: “Ngô Sơn sư phó, những đồ ăn này đều đưa đến chỗ ta là được rồi.”

Ngô Sơn cảm thấy không ổn lắm nhưng Thẩm Lạc Lạc đã nói thế thì ông chỉ có thể nghe theo.

“Muội xào đi.” Thẩm Lạc Lạc đưa mắt ra hiệu cho Cẩm Tâm, sau đó liền nhắm đến mỹ thực bên cạnh sư phó.

Chỗ này nếm một miếng, chỗ kia nếm một miếng.

“Tốt tốt! Ăn ngon ăn ngon! Thịt rán giòn giòn mà không béo, ăn ngon ăn ngon!”

“Cảm tạ thái tử phi!”

“Cái này ăn cũng ngon! Món này gọi là gì? Ăn quá ngon, ngày mai ta cũng muốn!”

“Tạ thái tử phi thưởng thức.”

“A! Cái này là mì sợi hảo kính đạo.”

Xem ra hôm nay Thẩm Lạc Lạc có lộc ăn rồi, trong chốc lát bụng liền phồng lên, căng đến mức Thẩm Lạc Lạc khẽ hừ hừ.

“Cẩm Tâm Cẩm Tâm, đừng làm vội, bồi ta đi nhà xí đã.” Thẩm Lạc Lạc sốt ruột lôi kéo Cẩm Tâm đang bày đồ ăn lên bàn chạy ra khỏi bếp.

Lúc quay lại, vừa vặn nghe được những thị nữ kia vội vàng chạy qua nói thái tử điện hạ đã trở lại.

“Ai gia ——!” Vừa vào cửa, Thẩm Lạc Lạc đã bị người đứng đối diện, đâm cho lảo đảo.

Một từ Bích Liên cũng không nói, lập tức vòng qua Thẩm Lạc Lạc, vội vội vàng vàng chạy đi.

Nàng quay đầu, hướng về phía bóng dáng Bích Liên rời đi hô to: “Lại là tên họ Bích nhà ngươi!”

Cẩm Tâm giống như là sói hộ chủ, thấy có người mạo phạm Thẩm Lạc Lạc lập tức 'nhe răng'.

“Ngươi là tỳ nữ ở đâu! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Thẩm Lạc Lạc xoa xoa bả vai: “Bỏ đi, người đã đi xa rồi. Mau trang trí lại đi, thái tử đã trở lại; ta phải nhanh chóng qua đó, chết sớm đầu thai sớm.”

Sợ chính mình qua đi không thì xấu hổ nên Thẩm Lạc Lạc quyết định bưng thêm một đĩa điểm tâm, định qua đó bồi cẩu thái tử ăn cơm.

Nàng bưng đồ ăn qua đi từng bước một, thật cẩn thận tới phòng ăn.

Lúc đi vào, Bích Liên đang hầu hạ Mục Liên Sanh rửa tay.

Nhìn thấy Thẩm Lạc Lạc cầm cặp lồng đứng trước cửa, trong mắt Mục Liên Sanh hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

Hắn dùng ngữ khí xa cách nói: “Chuyện gì?”

Thẩm Lạc Lạc nhìn hắn chằm chằm, hít sâu một hơi, mặt đầy tươi cười nói: “Hầu hạ ngài dùng bữa.”

Mục Liên Sanh liếc mắt một cái, kiên quyết nói: “Không cần.”

Nói xong, cứ như vậy coi như không thấy Thẩm Lạc Lạc đứng ngoài cửa.

Thẩm Lạc Lạc bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cẩm Tâm.

Bích Liên kia đem chậu nước để về chỗ cũ, xoay người trực tiếp đi tới cửa phòng ăn, dùng tay kéo cửa lại, vẻ mặt tiêu nhân đắc ý nói: “Thái tử phi nương nương, mời trở về đi.”

Nói xong, “Bang” một tiếng khép cửa lại.

Được thôi.

Mục Liên Sanh.

Tên họ Bích này.

Vốn dĩ muốn chạy, nhưng bây giờ nàng lại cố tình không đi đấy!

Thẩm Lạc Lạc cắn cắn răng, sau đó lấy lại tươi cười, nâng tay gõ cửa.

“Ta tự chuẩn bị cơm nhà, đây đều là những món cực kỳ hữu ích với cơ thể. Vì ta không hiểu chuyện nên hôm nay đến đấy để nhận lỗi với ngài.”

“Không cần.” Trong phòng Mục Liên Sanh vẫn dùng âm thanh xa lạ như cũ: “Ăn không nổi, sợ chết.”

Thẩm Lạc Lạc cười cười, gương mặt cứng đờ.

Nàng nhanh chóng động não, nghĩ nghĩ lại tiến lên gõ cửa.

“Nhưng ta...” Thẩm Lạc Lạc dừng một chút, “...nói với phòng bếp rằng hôm nay không cần mang đồ ăn lên cho ngài, nếu ngài không cho ta đi vào, buổi tối sẽ không có cơm ăn.”

Mục Liên Sanh ở bên trong nghe được những lời này, rõ ràng sắc mặt còn lạnh hơn trước.

“Đi mở cửa.” Hắn nhìn lướt qua Bích Liên đứng bên cạnh.

Bích Liên gắt gao nắm chặt hai tay với nhau, biểu tình trên mặt cực kỳ không tình nguyện: “Điện hạ, để nô tỳ đi phòng bếp bảo bọn họ chuẩn bị đồ ăn mới cho ngài.”

Tròng mắt nàng xoay chuyển, nội tâm đều lộ ra bên ngoài: “Thái tử phi nương nương nhiều lần nói năng lỗ mãng với ngài, nô tỳ lo lắng......”

Mục Liên Sanh cũng không khách khí, hắn luôn chán ghét người nói nhiều, lo chuyện bao đồng.

Hắn lạnh mặt: “Người bên cạnh đều điếc?”

Một nha hoàn khác nhanh chóng lon ton chạy ra mở cửa cho Thẩm Lạc Lạc.

Mục Liên Sanh uống một ngụm trà, ngữ khí khôi phục bình thường, “Từ hôm nay trở đi, người không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa.”

Bích Liên vừa nghe xong lời hắn nói, bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc: “Điện hạ......, cầu xin ngài giữ lại nô tỳ!”

Thẩm Lạc Lạc đang bưng mâm vào bỗng nhiên muốn cười.

Như này mới đúng nha.

Khoe khoang à?

Ngươi lại khoe khoang đi!

“Thật là một nha hoàn lợi hại, lời điện hạ nói còn có thể không nghe.” Thẩm Lạc Lạc cười cười, một bên đem mâm đồ ăn đặt lên bàn, một bên ở cạnh nói mát thêm vào.

Cho dù không nhìn tên họ Bích kia thì nàng cũng biết hiện tại nàng ta đang dùng cặp mắt tràn ngập oán hận nhìn mình. Nhật định nàng ta đang hận không thể lột da mình xuống.

“Thanh Trúc, mang ra ngoài đánh 10 trượng.” Mục Liên Sanh một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mâm đồ ăn, một bên hạ lệnh cho Thanh Trúc bên cạnh.

“Rõ, điện hạ.”

Thẩm Lạc Lạc ôm đĩa điểm tâm, ngồi xuống ghế, đắc ý phất phất tay về phía Bích Liên.

Hẹn gặp lại, tiểu Bích Liên.

Ánh mắt Bích Liên chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Lạc, tràn ngập hận ý.

Nàng ta càng hận, Thẩm Lạc Lạc lại càng hả giận.

“Món này ăn rất ngon.” Thẩm Lạc Lạc thu hồi tầm mắt, vui vẻ rạo rực nhìn Mục Liên Sanh.

Bích Liên bị xử lý, tâm tình nàng cũng tốt theo.

“Nếm thử đi, thái tử điện hạ ngài mau nếm thử.” Nàng đem đĩa thịt bò đẩy đẩy về phía Mục Liên Sanh.

“Thử độc.” Mục Liên Sanh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đĩa thịt bò hoa tươi, đạm mạc nói.

Một tỳ nữ bên cạnh, lấy ra một đống dụng cụ.

Đầu tiên là dùng đũa bạc gắp đồ ăn ra một cái đĩa nhỏ. Sau đó dùng kéo cắt nhỏ ra rồi dùng ngân châm thử. Chọc xong lại dùng tay phẩy phẩy ngửi mùi, thấy không có gì bất thường rồi dùng đũa kẹp lên nếm nếm.

Sau khi đồ ăn vào miệng, nàng tata lại bắt đầu tự mình thử.

Sau một hồi lâu mới hướng Mục Liên Sanh cung kính hành lễ nói: “Bẩm điện hạ, không có gì bất thường.”

Thẩm Lạc Lạc chấn kinh rồi.

Tốt xấu gì mình cũng là công chúa nhưng ngày thường ăn cơm cũng không có phiền toái như vậy. Rốt cuộc thái tử này giữ mạng đến mức nào chứ.

Trong lúc đó, đôi mắt Mục Liên Sanh vẫn không nhúc nhích, quan sát Thẩm Lạc Lạc. Hắn muốn xem thử đến tột cùng thì trong hồ lô của nàng có gì.

Suốt toàn bộ quá trình đều không hề thấy nàng chột dạ nhưng lại nhìn ra vẻ mặt ghét bỏ của nàng.

“Rất nhiều người muốn ngươi chết?” Thẩm Lạc Lạc không đầu không đuôi hỏi một câu.

Biểu tình Mục Liên Sanh cứng đờ nhưng chỉ trong chớp mắt liền khôi phục tự nhiên: “Đúng, muốn cho bổn vương chết không phải là người đang ngồi trước mặt bổn vương sao?”

Thẩm Lạc Lạc tròng mắt xoay chuyển.

Đúng vậy, tốt nhất là ngươi tự nhiên tử vong đi, như vậy ta có thể bình an về nhà rồi.

Nàng cầm điểm tâm lên hừ hừ hai tiếng: “Sao lại như vậy được, nếu thái tử điện hạ chết đi, không phải ta sẽ biến thành quả phụ sao, nửa đời sau liền bị hủy diệt rồi.”

Đương nhiên Mục Liên Sanh biết những lời này của Thẩm Lạc Lạc là không thật lòng.

Hắn vươn tay dùng đũa kẹp lên một miếng thịt bò, bỏ vào trong miệng.

Thẩm Lạc Lạc chờ mong nhìn phản ứng của Mục Liên Sanh, lại thấy hắn trừng hai mắt, cả khuôn mặt lập tức thay đổi.

“Phi! Nôn ——” hắn xoay đầu, đem miếng thịt trong miệng nhổ ra chậu tỳ nữ bưng tới.

- -----------

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN / NHÓM KÍN FB: TRUYỆN NHÀ TRIS

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.