100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 27: Chương 27




“Làm, làm gì áp sát như thế. ” Mặt Chu Mộ Nhiên đỏ lên, miễn cưỡng giả bình tĩnh đẩy đối phương.

“Vậy thì Tiểu Phi mau nói, ta đối với ngươi tốt như vậy, là vì cái gì?” Âm thanh của Khương Thần mang theo một loại ma tính đặc biệt, giống như đang muốn hấp dẫn người rơi xuống âm ti địa ngục vậy,.

“Làm sao ta biết.” Chu Mộ Nhiên mặc dù giả vờ hờ hững thế nhưng trong nội tâm hiển nhiên không bình tĩnh như vậy, “Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo.”

“Nói được lắm. Thế nhưng ngươi có gì để cho ta trộm đây.” Khương Thần không nhịn được cười to.

“Ngươi...” mặt Chu Mộ Nhiên càng ngày càng đỏ, lúc này mới nhận ra những lời này khiến cho đối phương chiếm được tiện nghi.

Hai ám vệ ngoài cửa sổ nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Chủ nhân lại đang đùa giỡn Quan Phi thiếu gia. Từ sau khi thiếu gia dọn đến trong vương phủ này, thực sự mỗi ngày đều diễn ra tiết mục này.

“Khương đại ca ngươi tốt với ta ta đều nhớ, ta sẽ báo đáp ngươi.” Chu Mộ Nhiên nhìn Khương Thần.

“Báo đáp? Ngươi muốn lấy thân báo đáp sao?” Khương Thần cười nhẹ.

“Mặt mũi của ngươi đâu?” Chu Mộ Nhiên nghiến răng nghiến lợi.

“Ha ha ha ha...” Khương Thần ngửa đầu cười to. “Có thể có được thân của Tiểu Phi thì loại mặt mũi này có quan trọng gì đâu.”

“Ta là nam, ta không muốn làm nam sủng!” Chu Mộ Nhiên vội vàng giải thích. Nơi này là cổ đại, không phải là hiện đại, càng không là tinh tế được hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Đối phương thân là Vương gia, y chỉ là một tên họa sĩ, lấy thân báo đáp chẳng phải là ý muốn mình làm nam sủng?

Khương Thần hừ một tiếng, “Ngươi không cần tưởng bở.”

Chu Mộ Nhiên sững sờ, mặt hơi trắng bệch.

Nguyên lai mình hiểu lầm sao, thực sự là vô cùng lúng túng a!

“Cho rằng ta yêu mến ngươi?” Khương Thần nhìn Chu Mộ Nhiên vẻ mặt đau khổ gật đầu, cười khẩy nói, “Ta đúng là thực sự yêu mến ngươi. Thế nhưng điều đó có quan hệ gì tới ngươi.”

“Tại sao lại không có quan hệ gì tới ta!” Chu Mộ Nhiên bật thốt lên. Đây là lý luận gì.

“Nếu như ngươi phối hợp thì chúng ta liền làm một đôi phu thê ân ái, nếu như ngươi không phối hợp vậy thì ngươi…”

“Sao lại...”

“Nhẫn nhịn cho bản vương!” mặt Khương Thần trầm xuống, không khí xung quanh giống như lạnh xuống.

Chu Mộ Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh. Đây chính là đặc quyền giai cấp sao? Thực sự là cường quyền không biết xấu hổ mà!

Bản thân cư nhiên có hảo cảm với một người như thế, đúng là mù!

“Làm sao? Sinh khí?” khuôn mặt lạnh băng của Khương Thần đột nhiên nở nụ cười, khẽ hôn một cái lên gò má của Chu Mộ Nhiên, “Chỉ cho ngươi đạp lên chân tâm của ta, không cho ta hung hăng? Ta từng nói muốn cho ngươi làm nam sủng sao!”

Chu Mộ Nhiên bối rối, cảm giác trên mặt ấm áp, theo bản năng chùi một hồi.

Khương Thần cũng không thèm để ý, chỉ là hơi hơi đứng xa chút, mở miệng nói, “Tiểu Phi a Tiểu Phi, ngươi dám nói ngươi thực sự không có cảm giác với ta?”

“...”

Cả người Chu Mộ Nhiên đều chìm trong những lời này của Khương Thần. Có cảm giác với Khương Thần? Có cảm giác với Khương Thần? Có vẻ như... Y thực sự có cảm giác với Khương Thần, bằng không làm sao lại phát hiện ra được hắn đối xử với mình đặc biệt.

Sự phát hiện này làm cho cả người Chu Mộ Nhiên rơi vào trong bất an.

Tuy rằng y không có ý muốn thủ tiết, nhưng cũng không nghĩ phản bội Cố Văn Hi nhanh như vậy. Dù sao đối với y mà nói, Cố Văn Hi giống như mới ngày hôm qua.

“Vị cô nương này, những cô nương khác đều ở trong sân tụ hội đó, ta dẫn ngài đi qua được chứ?”

Mấy phút trước, Trần Xích mời Khương Thần đi nơi khác, chỉ để lại Chu Mộ Nhiên một mình ở đây ngẩn người. Lúc này trong vườn hoa nhỏ các cô nương đang bắt đầu tụ hội, đương nhiên sẽ có hầu gái lại đây dẫn nàng.

Chỉ là y căn bản không phải là tiểu thư, lại không lớn lên ở kinh thành, những tiểu thư này một người y cũng không nhận thức, đi không phải sẽ lòi sao.

Thứ duy nhất mà y có thể tán gẫu cùng với những tiểu thư này, đại khái chỉ có thêu. Thế nhưng y là tuyển thủ cấp chuyên nghiệp, đi so với tiểu thư nhà người ta,có lẽ thắng cũng không thấy vẻ vang gì đi?

Thế nhưng cuối cùng Chu Mộ Nhiên cũng vẫn đi, dù sao ở nơi này cũng chỉ có một mình y rất tẻ nhạt.

Trên đường quả thật nhìn thấy rất nhiều tiểu thư, đại bộ phận đều là mười lăm, mười sáu tuổi, đại cũng không có người nào vượt qua mười bảy mười tám.

Những người khác đều có người quen biết, ngồi cùng một chỗ tán gẫu, Chu Mộ Nhiên lại thực sự không biết bất kỳ người nào cả, thế nhưng những kỳ hoa dị thảo ở nơi này lại hấp dẫn ánh mắt của Chu Mộ Nhiên.

Rất nhiều hoa đều đã tuyệt diệt ở trong thời đại của y, chỉ có thể nhìn thấy trong những cuốn sách.

Trên bàn có giấy và bút lông mà Trần gia đã chuẩn bị từ trước để cho những tiểu thư này có thể vẽ tranh làm thơ. Thế nhưng lại không ai dám động đầu tiên, quá mức khoe khoang bản thân trái lại không tốt.

Chu Mộ Nhiên vốn không phải là nữ tử, càng không hiểu những quy tắc này, nhìn đến giấy bút đúng là gãi đúng chỗ ngứa, nhấc bút liền vẽ, định vẽ lại tất cả những loài hoa này để sau này thưởng thức.

Cử động của Chu Mộ Nhiên dẫn tới sự chú ý của không biết bao nhiêu người, có người cười y không hiểu quy củ, cũng có người bĩu môi ám chỉ y chỉ thích làm náo động, dò hỏi lẫn nhau một hồi, dĩ nhiên không ai nhận thức nữ tử này.

“Quan phi?” Y Liên mang theo biểu muội cũng ở bên trong đám này, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nhất thời trong lòng cả kinh.

Tuy rằng chỉ nhìn đến gò má, thế nhưng đường viền ngũ quan của người này quá giống Quan Phi.

Kỳ thực Trần Xích thân thiết với Quan Phi còn hơn Y Liên nhiều lần, chỉ là Trần Xích ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới huynh đệ của mình sẽ mặc nữ phục, mà Y Liên đã sớm hoài nghi Quan Phi chính là tiểu thư nhà Tác gia, là một người nữ giả nam trang.

Biểu muội của Y Liên nói nhỏ bên tai ả vài câu, bản thân thì lại chạy đến bên người Mai phu nhân.

“Không nghĩ tới ngươi lại dám xuất hiện ở đây!” Biểu muội của Y Liên – Lục Hà mở miệng.

Chu Mộ Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Hà, khẽ mỉm cười, “Không nghĩ tới dưỡng nữ Tác gia cũng coi trọng công tử Trần gia.”

Một câu này của Chu Mộ Nhiên đã làm cho Lục Hà xác nhận thân phận của y, cũng làm cho người chung quanh thấp giọng cười.

“Rõ ràng là bổn tiểu thư ở nơi này, ngươi dựa vào cái gì nói xấu biểu tỷ ta coi trọng Trần gia công tử?” Lục Hà sững sờ, lập tức cả giận nói.

“Chẳng lẽ cả hai tỉ muội ngươi đều ái một công tử Trần gia sao?” Chu Mộ Nhiên cười nhạt, “Huống hồ, Trần gia công tử có chỗ nào không bằng biểu tỉ ngươi, cư nhiên gọi là nói xấu?”

Lời này vừa nói ra, chúng nữ đều trầm mặt xuống, trợn mắt nhìn Lục Hà, tuy rằng không nói gì, thế nhưng cũng để lại một khoảng trống lớn xung quanh Lục Hà.

Chu Mộ Nhiên còn có chút buồn bực, không biết lời nói của bản thân tại sao lại được nhiều người đồng ý như vậy, y lại không biết vị Y Liên tiểu thư này luôn ra vẻ ta đây, khoe khoang sự xuất chúng của dưỡng phụ cùng với hai ca ca, bản thân cũng tài giỏi hơn những người khác, ở kinh thành bên trong thường được gọi là tài nữ.

Lục Hà cũng coi như nữ tử nhà cao quyền quý, thế nhưng phụ thân của ả lại là con thứ, thời trẻ liền bị phân ra, xưa nay không thể làm gì khác ngoài chuyện đi cùng với biểu tỉ Y Liên. Thế nhưng ả cũng giả vờ coi mình là tài nữ, coi trời bằng vung, lúc này mới dẫn tới mọi người phiền chán, hơi có cơ hội liền lập tức cô lập bọn họ.

“Xảy ra chuyện gì?” Lão phu nhân Trần gia mang theo mấy vị phu nhân tới, nhìn thấy mọi người đều tụ tập thành một đoàn liền không nhịn được hỏi.

“Thưa Trần phu nhân, tiện thiếp có một chuyện không biết có nên nói hay không.” Nhìn thấy người nhà Trần gia tới, Mai phu nhân liền quay sang phía Trần phu nhân nói.

“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đừng ngại.” Trần lão phu nhân thái độ ôn hòa vội vã đưa tay hư nâng.

Bản thân Mai phu nhân đương nhiên không đáng giá nhắc tới, phu quân của nàng Mai Thắng bất quá chỉ là con thứ, lại chỉ có một chức vụ nhàn tản, không chịu khổ nổi. Thế nhưng bên trên Mai Thắng có một huynh trưởng rất có tài học, Mai lão gia tử lại là Sơn Tây bố chính sử, quan to nhị phẩm một phương.

Trần gia mặc dù là quan lớn thế nhưng cũng không dễ dàng đắc tội người, huống hồ nàng nhìn Y Liên không tệ, Mai phu nhân lại là thân muội tử của Tác phu nhân, sau còn muốn kết thân cùng với vị Mai phu nhân này.

Thân phận dưỡng nữ Tác gia này quả thật có thấp một chút, thế nhưng cũng được Tác phu nhân chăm nom từ nhỏ. Đặc biệt là Trần gia hiện tại cần một mối hôn nhân có gia thế thấp, quan chức của Tác gia thấp mà lại có mặt mũi trước mặt hoàng thượng, chính là ứng cử viên phù hợp.

Nghe nói quan hệ giữa ả và hai huynh trưởng trong nhà vô cùng thân thiết, dung mạo bản thân lại không tồi, Trần lão phu nhân tự nhiên cũng vui vẻ.

“Đã như vậy, tiện thiếp liền ăn ngay nói thật.” Ngữ khí Mai phu nhân trầm trọng, biểu tình lúng túng, “Nữ tử bên kia, chính là người nhà tỉ tỉ ta, cũng chính là thêu nương trong phường thêu Tác gia. Tháng trước cùng người bỏ trốn, lúc này lại không biết trà trộn vào Trần phủ bằng cách nào.”

“Dì, việc này không thể nói.” Y Liên làm dáng ngăn cản, nhưng lời của Mai phu nhân đã ra khỏi miệng.

“A?” Mọi người xung quanh cũng không nhịn được hít vào một hơi.

Dân phong triều đại này cũng tính là mở ra, không hề bức nữ tử quá nhiều, nhưng chuyện bỏ trốn như thế này đúng là lỗi lớn, là tội mà ngay cả từ đường của tổ tông cũng không được phép vào.

Trần lão phu nhân cũng sợ hết hồn, cái này không chỉ làm hỏng danh tiếng Trần phủ nhà nàng có loại người như vậy trà trộn vào mà còn làm hỏng danh tiếng của nhóm khuê nữ.

Thế nhưng trong lòng lại càng xem trọng Y Liên hơn một chút, tiểu nữ tử này còn biết để ý tới mặt mũi của hạ nhân, tâm ngược lại tốt, chỉ sợ là sau này làm chủ mẫu thì tay lại quá mềm.

“Việc này vốn không nên làm phiền lão phu nhân, chỉ là đây rốt cuộc là Trần phủ, tiện thiếp cũng không tiện nói gì, còn thỉnh lão phu nhân trợ giúp một chút.” Câu này của Mai phu nhân có vẻ đè thấp thanh âm, kỳ thực mọi người vểnh tai lên cũng nghe thấy.

Tai của Chu Mộ Nhiên vốn rất thính, tự nhiên nghe được rõ rõ ràng ràng. Thế nhưng chỉ hơi nhíu khóe miệng, cúi đầu tiếp tục vẽ vời, chờ mấy người Y Liên tự động nhảy vào trong hố. Chỉ là y không động được vào Trần lão phu nhân, thế nhưng Khương Thần cũng đã nói qua, lão phu nhân này là Trần lão gia tử tái giá, quan hệ với phụ tử Trần Xích cũng chẳng khác gì nước với lửa, cho nên thản nhiên chờ đối phương xui xẻo.

Nhìn đến Mai phu nhân nói như thế, Trần lão phu nhân gật đầu, “Không nghĩ tới cư nhiên có loại này sự, nhiều nhà giàu, người này là như thế nào tiến vào?”

Phu nhân của quản sự bên cạnh sợ hết hồn, hỏi xung quanh cư nhiên không có người nào biết người này vào bằng cách nào, giống như là lẻn vào, vội vã lại đây hỏi dò thiệp mời của Chu Mộ Nhiên.

Khi Chu Mộ Nhiên tới căn bản là không đi theo con đường thông thường, lúc này tự nhiên cũng không bỏ ra nổi cái gì thiệp mời.

Nhìn Chu Mộ Nhiên không bỏ ra nổi, khóe miệng Y Liên mang theo một nụ cười nhẹ cúi đầu, đưa tay đâm đâm Mai phu nhân. Mai phu nhân vội vàng nói, “Lão phu nhân, người này còn liên lụy đến một vụ án ăn cắp của Tác gia ta, còn thỉnh ngài giao ả cho Y Liên mang về.”

“Hảo hảo, vậy thì dựa vào ngươi.”

Mấy bà mụ tiến lên định lôi kéo Chu Mộ Nhiên, Chu Mộ Nhiên đặt bút ở một bên, ngẩng đầu cười nhạt, “Ai dám đụng đến ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.