100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 44: Chương 44




“Đinh Mùi...” Đường Dần kéo kéo quần áo của Đinh Mùi.

“Được, nói được là làm được.” Chu Mộ Nhiên hời hợt nhìn Đường Dần. Đường Dần nhất thời thu tay về, dịch sang bên cạnh.

Đinh Mùi không chú ý đến sự kỳ quái của Đường Dần, đưa tay đi lấy tờ giấy trắng trên bàn đưa đến trước mặt Chu Mộ Nhiên, “Đây chính là chứng... Ồ?”

Lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, dòng chữ kia mất màu dần, lúc này chỉ còn dư lại một chữ tiểu cẩu, những chữ khác đã không thấy đâu.

“Chuyện này...” Đinh Mùi kinh ngạc không ngớt.

“Ngài dùng bút ẩn hình?” Đường Dần nhanh chóng nghĩ ra mấu chốt trong đó. Người phát minh ra loại bút này là một thiên tài, mực nước bên trong được pha chế thêm một loại nguyên tố đặc biệt sẽ tan biến theo thời gian và nhiệt độ.

Hiệu quả của cây bút này của Chu Mộ Nhiên vẫn còn đang tiếp tục, một lúc sau chữ đã biến mất, không để lại một chút dấu vết nào cả.

“”Ừm. Lấy từ chỗ của Dư ca.” Chu Mộ Nhiên gật đầu, tiếp tục uống đồ uống lạnh của mình.

“Cao, thực sự là cao. Thế nhưng ngài nói cho chúng tôi, ngài nghi ngờ ả từ khi nào a? Tôi cùng với tiểu Đinh ngày ngày ở bên ngài nhưng vẫn không thấy vấn đề gì. Hơn nữa chúng tôi cũng đã điều tra ả, thân thế thuần khiết, không có vấn đề.”

“A... A a a a a —— ngài hố tôi!” Chu Mộ Nhiên còn chưa mở miệng, Đinh Mùi đã hô to. Miễn phí bồi luyện tam tràng, lại thêm vừa nãy đối phương nói muốn hắn bồi luyện một hồi, cộng lại không phải là bốn trận sao.

Bốn trận xong xuôi, hắn còn có thể sống ra ngoài sao?

Sắc mặt Đinh Mùi tái nhợt, lung lay dao động, giống như muốn ngã xuống đất.

“Được rồi, theo tôi ba trận thì cái đó về cậu?”

“Thành giao.” Đinh Mùi giống như niết bàn sống lại, trong nháy mắt lại có động lực sống tiếp.

Đường Dần khinh bỉ mà nhìn Đinh Mùi: Cầu giữ thể diện một chút!

“Nói tiếp, chỗ làm cho tôi hoài nghi người này chỉ có một cái. Quá hoàn mỹ.”

“Quá hoàn mỹ?”

“Quá hoàn mỹ. Con người không có ai hoàn hảo, các cậu dù sao cũng nên hiểu, ngay cả thánh nhân còn có lúc mắc sai lầm, huống hồ một người bình thường.” Khóe miệng Chu Mộ Nhiên nhếch lên xem thường, “Các cậu thật sự cho là ả là một người hoàn mỹ?”

“Không có khả năng.” Đường Dần cùng Đinh Mùi cùng nhau lắc đầu.

“Tôi tiếp xúc cùng với người nào thì chắc chắn các cậu sẽ tra qua. Thế nhưng trên thực tế các cậu lại không tra ra được bất kỳ dấu vết nào của người này, hoặc là nói, bắt đầu từ khi mười lăm tuổi, ả bỗng nhiên biến thành người khác, trở thành người hoàn mỹ không hề có bất kỳ thiếu sót nào. Bởi vậy nên ả chắc chắn có vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Chu Mộ Nhiên cười lạnh, “Một người từ trước đến giờ chưa bao giờ có quan hệ với một người nam nhân nào tại sao bây giờ lại theo đuổi tôi? Các cậu cảm thấy mị lực của tôi đã nghịch thiên đến mức độ này rồi sao? Tuy rằng tôi quả thực rất soái.”

Đường Dần cùng Đinh Mùi cười mỉa, “Có thể vào mắt xanh của chủ nhân, ngài tự nhiên mị lực vô song, pháp lực vô biên, không gì không đánh được, đánh đâu thắng đó.” Hai người vuốt đuôi ngựa.

“Vậy thì ả tiếp cận ngài có mục đích gì?”

“Ba năm cao trung hoàn mĩ như vậy, nhất định ả có mục đích không thể cho ai biết.”

“A. Có vẻ như có đạo lý.” Đinh Mùi thì thầm tự nói.

“Phí lời, đại nhân nói nhất định là có đạo lý.” Đường Dần là fan hâm mộ số 1 đáng tin của Chu Mộ Nhiên.”Vậy ngài nói, đó là mục đích gì?”

“Mục đích đương nhiên liền là... Ả đã tham gia vào một tổ chức nào đó, mưu đồ cái gì. Còn cụ thể, thì phải dựa vào các cậu.”

“Mưu đồ...” Túc Liễu Nguyên ngồi ở trong thư phòng nhìn hai vị người hầu trưởng, “Sẽ là gì chứ?”

“Điện hạ!” Dư Thần quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy xuống trán. “Thuộc hạ không dám tiết lộ bất kỳ tin tức gì về vị đại nhân kia.”

Ba người trong thư phòng bây giờ đang nghe âm thanh mấy người Chu Mộ Nhiên tán gẫu lúc ở trong xe.

Chu Mộ Nhiên nói như vậy, liền rõ ràng Lưu Dong có vấn đề, hơn nữa còn có vấn đề rất lớn. Y sở dĩ cùng đối phương giả vờ giả vịt chính là để thăm dò đối phương có mục đích gì.

Cái tên Tống Hi Nhan này không chỉ đại biểu cho hôn thê của Túc Liễu Nguyên mà hắn còn là nhân viên cơ giáp hàng đầu mà Túc Liễu Nguyên mới lôi kéo.

Chỉ nhìn số tiền như nước chảy rót vào trong phòng làm việc kia, mấy người bọn hắn đã hiểu được địa vị của vị này trong lòng chủ nhân là như thế nào. Đây không chỉ là sủng ái mà còn có tín nhiệm.

Sáu người hầu trưởng, ba người ở lại Xích Diệp cung, ba người cùng với Túc Liễu Nguyên đi đến biên cảnh. Nếu như thân phận của Tống Hi Nhan bị lộ ra thì nhất định là một trong ba người bọn hắn, mà người biết rõ ràng nhất chính là Dư Thần.

Do đó Dư Thần mới trực tiếp quỳ xuống, hầu như có cảm giác lưỡi đao đang kề bên cạnh cổ.

“Đứng lên đi, ta biết.” Túc Liễu Nguyên nhàn nhạt mở miệng.”Nếu như hoài nghi cậu thì tôi đã không cho phép cậu ở nơi này mở miệng. Thế nhưng...”

Dư Thần quỳ trên mặt đất cúi đầu nghe.

“Tuổi của y như vậy mà y đã cảm giác có cái gì không đúng, các cậu huấn luyện nhiều năm như vậy cư nhiên vẫn không phát hiện ra, còn cần ta nhiều lời sao?”

“Thuộc hạ thất trách, sẽ gia tăng cường độ tra xét.”

“Nâng đến 3S.”

“Vâng.” Hiện nay cơ mật tối cao toàn đế quốc là 5S, từ khi chủ nhân nói nâng mức độ lên thành 3S, cao hơn mức độ A trước kia rất nhiều, làm cho mồ hôi trên đầu Dư Thần càng ngày càng nhiều.

“Điện hạ ngài yên tâm đi, vị đại nhân kia thông minh như vậy chắc chắn sẽ không sao đâu.” Mỹ Tử hé miệng cười, nâng dậy Dư Thần, giúp hắn giải vây. “Ngay cả chúng tôi còn không ngờ đến ngài ấy sẽ dùng bút ẩn hình để dẫn xà xuất động đâu.”

“Người nhỏ mà ma mãnh.” Túc Liễu Nguyên cũng không nhịn được nở nụ cười. “Đi dặn dò nhà bếp làm thêm mấy món mà y thích, buổi tối ta cùng hắn luyện một chút.”

Cùng lúc đó, Lưu Dong hưng phấn dị thường trở lại chỗ bí mật, trong tay có phần bản vẽ này làm cho tay của ả luôn run run, vào trong nhà mà tim còn đập thình thịch như sắp nhảy ra.

“Không nghĩ tới bản vẽ này sẽ rơi vào tay ta.”

Nhưng ả không biết rằng sau lưng ả có ba đội nhân mã đang theo sát sau.

Một cái là ẩn hình đại trinh thám Đậu Xanh mà Chu Mộ Nhiên phái tới, một là nhân viên tra xét tinh anh mà Dư Thần phái tới, ngoài ra còn có một đội, xuất phát từ đối thủ cũ của bọn họ.

“Thứ này không thể giao cho Hàn gia, ta phải lưu lại đường lui cho bản thân mình.” Lưu Dong thì thầm tự nói, cười giống như bị thần kinh, “Ta sắp thành công rồi, ta chính là đại sư máy móc vĩ đại nhất, ta chính là minh tinh muôn người chú ý, ta sẽ thay đổi lịch sử, ta muốn làm cho Tống Hi Nhan chết không có chỗ chôn!”

Biểu tình trên mặt Lưu Dong càng ngày càng vặn vẹo, Đậu Xanh ẩn núp ở một bên thấy mà phát run.

“Chuyện này...” Đây là chuyện gì xảy ra!

Lưu Dong mở bản vẽ ra, trong nháy mắt giống như bị sét đánh choáng tại chỗ.

Bản vẽ đã đã biến thành giấy trắng, đừng nói tranh, liền ngay cả một chữ đều không có. Rõ rõ ràng ràng là một tờ giấy trắng!

“Không. Ta sống lại trở về chính là vì báo thù, làm sao có khả năng sẽ phát sinh chuyện như vậy!” Trên mặt Lưu Dong tất cả đều là oán độc. “Sẽ không, sẽ không!”

Sắc mặt của Đậu Xanh ở dạng linh hồn đều biến đổi.

Sống lại. Nó đã nghe được điều mang tính then chốt!

Hai người bọn họ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không biết từ nơi nào nổ ra tiếng súng, âm thanh càng ngày càng gần, tới gần vị trí của bọn họ.

Không lâu lắm liền có một nhóm người mặc xiêm y màu đen, đầu bịt kín chỉ chừa đôi mắt tiến vào.

Nhóm người này mang theo mùi máu tanh nồng nặc, trên thân càng là vết máu loang lổ, từ đó có thể nhận ra được bên ngoài đã trải qua một hồi chém giết thảm hại như thế nào.

“Là Lưu tiểu thư sao?”

“Là tôi, các người là ai?” Lưu Dong lúc này đã tỉnh lại, cảnh giác nhìn nhóm người trước mặt.

“Chúng tôi họ Hàn, nơi này không an toàn, nhanh đi cùng chúng tôi.” Một người đàn ông cầm đầu mở miệng nói.

“Tôi dựa vào cái gì mà phải tin các người?”

“Lẽ nào cô ngay cả gia chủ của mình mà cũng không tin sao?” Nam nhân lạnh lạnh mở miệng, “Thân phận của cô đã bị nhìn thấu, bây giờ có thể bảo vệ cô chỉ có Hoàng gia.”

Lưu Dong còn muốn nói điều gì nhưng đối phương đã dùng một mảnh vải bịt lại mũi của ả, nâng người mang đi.

Đậu Xanh trực giác không tốt, vội vã chạy về.

Những người đến sau có nhân số rất ít, dẫn đầu là một người cường tráng, tay áo bị máu thấm đẫm một bên.

“Chậm một bước!” Nam nhân này đấm tay vào tường.

“Côn lão đại, chúng ta trước tiên lui lại đi, đã kinh động cảnh sát rồi.” Phía sau một người nhỏ giọng mở miệng.

“Rút.” Một nhóm người vô thanh vô tức rút đi.

Khi Chu Mộ Nhiên trở lại Xích Diệp cung liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Chào hỏi với hộ vệ gác ở trước cửa, đối phương cũng không tùy tiện như ngày xưa, sắc mặt nghiêm túc đứng nghiêm chào, Chu Mộ Nhiên chợt cảm thấy vô vị.

“Ai, vội vội vàng vàng bảo tôi trở về như vậy là đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cái này... Chủ nhân trở về!”

“A?” Chu Mộ Nhiên tại chỗ đứng lại, “Không phải nói còn cần nửa tháng...”

“Cái này... Đại khái là chủ nhân vô cùng nhớ ngài... Trên chiến trường anh dũng giết địch, sớm kết thúc chiến đấu!” Đinh Mùi cũng không dám nói là mấy người bọn hắn đánh tiểu báo cáo, nếu để cho đối phương biết rõ, bọn họ khẳng định là chết không có chỗ chôn.

Chu Mộ Nhiên nguy hiểm nheo mắt lại, “Thật sự?”

Thân thể Đinh Mùi run lên, “Thật sự.”

“Các cậu đi gặp hắn đi, tôi... Tôi trước tiên đi làm bài tập.” Cái gọi là làm bài tập chính là rèn luyện thân thể mỗi ngày.

Đây là chuyện đầu tiên mà Chu Mộ Nhiên làm mỗi khi về nhà, dù sao cũng không có chỗ nào dị thường cả, thế nhưng hôm nay Túc Liễu Nguyên trở về vậy mà y vẫn đi rèn luyện thân thể, thật sự không còn gì để nói.

“Đại, đại nhân!” Đinh Mùi một bên khẩn cấp liên hệ Dư Thần, một bên đuổi theo Chu Mộ Nhiên.

“Không cần đuổi theo.” Dư Thần hồi phục, Đinh Mùi cùng Đường Dần hai mặt nhìn nhau, đi về phía thư phòng.

Trong thư phòng Dư Thần phát xong tin tức, nhìn Túc Liễu Nguyên.

“Chủ nhân.”

“Y là thẹn thùng. Ta tự mình đi, các cậu đều đừng theo.” Dư Thần cùng Mỹ Tử khom người lui ra, khác với Túc Liễu Nguyên, hai người này liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chủ nhân thực sự là... Quá lạc quan.

Sau khi Chu Mộ Nhiên làm một trăm cái hít đất liền thở hồng hộc đứng lên. Mấy ngày nay thể chất của y đã khá hơn nhiều thế nhưng vẫn không thể nào so sánh được với Đường dần cùng Đinh Mùi.

Làm nóng người xong, Chu Mộ Nhiên vào trong cơ giáp. Y lắp ráp cỗ cơ giáp này rất nhỏ vì để thuận tiện dùng ở trong phòng làm việc mà thôi. Đồng thời cái này cũng để quen thuộc thao tác, càng thích hợp chiến đấu đơn độc.

Kế hoạch của Chu Mộ Nhiên là trước tiên làm ra loại cơ giáp nhỏ này, đợi đến kỹ thuật thành thục thì từ từ tăng kích thước. Y nhớ tới trong tiết lịch sử tinh tế, hình thái mới bắt đầu của cơ giáp cũng không lớn, kém xa dáng vẻ mười mấy đến mấy chục mét sau này.

Khi Túc Liễu Nguyên nhập mật mã tiến vào phòng làm việc của Chu Mộ Nhiên, đối phương đang làm huấn luyện khống chế độ kinh hoạt của cơ giáp.

Tiến tới lùi về sau lộn ngược ra sau lật nghiêng. Độ khó càng lúc càng lớn, mồ hôi của Chu Mộ Nhiên cũng càng ngày càng nhiều.

Quả nhiên thể chất còn là kém một chút, loại cơ giáp này khi ở trong chiến đấu thì thể lực là một phần khá quan trọng. Trước kia y dựa vào cơ giáp bắt nạt mấy người Đinh Mùi, kỳ thực y cũng biết, nếu như đôi bên đều là máy móc đối chiến, y khẳng định là sẽ là người ngã xuống đầu tiên.

【 đích đích đích, có kẻ địch công kích. 】

Cảnh báo của cơ giáp vang lên, Chu Mộ Nhiên cảm thấy thân thể cơ giáp xiêu vẹo, lật nghiêng đi ra ngoài, nhìn đến người trước mặt.

Túc Liễu Nguyên.

Khóe miệng Chu Mộ Nhiên mang theo nụ cười tà ác. Kẻ này áp bức y lâu như vậy, y đã sớm nổi giận trong bụng. Nếu đối phương tìm tới cửa, liệu đã có giác ngộ sẽ bị đánh hay chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.