100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 63: Chương 63




Đổi một thân quần áo sạch sẽ, Chu Mộ Nhiên đi theo nam nhân tự xưng là Triệu Vô này ra khỏi lều vải

Chu Mộ Nhiên phát hiện mặc kệ ở thời không nào thì cũng đều là thế giới xem mặt. Từ khi đối phương nhìn thấy dung mạo của y, tuy rằng không táy máy tay chân, thế nhưng lại rõ ràng thân cận hơn rất nhiều, hơn nữa trong lời nói còn có tư vị lấy lòng.

Đáng tiếc Chu Mộ Nhiên không thể nói chuyện, bằng không đã lôi kéo cánh tay của đối phương hỏi thăm rõ ràng về thế giới này.

“Điện hạ, người mang đến.” Triệu Vô bẩm báo một tiếng rồi mang Chu Mộ Nhiên tiến vào.

“Quả nhiên, để ta nhìn dây xích của em một chút.” Nam nhân cầm đầu kia đang cúi đầu viết cái gì, không nhìn Chu Mộ Nhiên. Ngược lại cô gái từ đầu đã ngồi ở bên người hắn kia lại lộ ra biểu tình kinh ngạc, con mắt trợn lên tròn xoe, chén trà trong tay rơi trên mặt đất vỡ tan.

“Ngươi cẩn thận một chút, đồ chúng ta mang theo trên đường vốn không nhiều.” Nam nhân nhàn nhạt nói một câu.

“Đại ca! Đại ca!” An Chủ Nhi đẩy đẩy cánh tay của nam nhân, “Mau nhìn.”

Một tờ giấy đang yên đang lành bị một cái đẩy này làm hỏng. Nam nhân cau mày ngẩng đầu lên.

“Không phải nói đừng đưa nữ nhân cho ta sao?” Nam nhân cau mày, không nhịn được mở miệng.

“Điện, Điện hạ!” Triệu Vô lắp ba lắp bắp mở miệng.”Đây là người vừa mới nhặt kia...”

“Người nào?”

“Ai nha, chính là hài tử vừa nãy bị bắt đó! Thật đáng yêu!” An Chủ Nhi đã ngồi không yên, đứng dậy nhào tới bên người Chu Mộ Nhiên, một đôi tay ngọc vuốt ve Chu Mộ Nhiên từ trên xuống dưới, lộ ra dáng vẻ háo sắc.

Chu Mộ Nhiên bật cười, không nhịn được lui về phía sau một bước.

Này nữ tử ngược lại rất có thú, rõ ràng khí chất rất tốt, biểu tình cũng không hèn mọn, thế nhưng lại trông sắc tình như thế

“Hóa ra là nữ hài sao?”

“Đại ca anh có thể không chỉ nhìn mặt có được không a, đây rõ ràng là một mỹ nam tử tuấn tú. Đáng tiếc quá gầy, hảo hảo dưỡng dưỡng nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành.” An Chủ Nhi quay đầu lại cho nam nhân một ánh mắt khinh bỉ.”Đồ ăn đâu? Nhanh chuẩn bị tốt.”

Triệu Vô đáp một tiếng đi ra ngoài.

Người kia đứng lên, chậm rãi đi tới bên người Chu Mộ Nhiên, đưa tay về phía y

Chu Mộ Nhiên theo bản năng lùi về sau một bước, lại bị nam nhân cầm dây xích trên cổ.”Cái này, là ai đeo vào cho em?”

Chu Mộ Nhiên lắc đầu một cái.

“Đại ca, mau lấy cái này xuống cho hắn đi!”

“Không dễ xử lí.” Nam nhân lắc đầu một cái, khẽ nhíu mày.

“Làm sao?”

“Đây là phong ấn, ta không có biện pháp diệt trừ.” Nam nhân thở dài, “Xem ra em còn phức tạp hơn tưởng tượng của ta.”

Chu Mộ Nhiên vô tội nhìn đối phương.

Y đến bây giờ vẫn còn không rõ đây rốt cục là một thế giới như thế nào.

Trang phục không khác gì với trang phục hiện đại, thế nhưng vừa Điện hạ, lại còn phong ấn, thực sự làm y không hiểu nổi. Điện hạ còn có thể lý giải là do giống với một vài nước vẫn giữ chế độ quân chủ ở hiện đại, thế nhưng phong ấn lại là cái gì?

“Vậy ít nhất, làm đứt cái dây xích này đi.” An Chủ Nhi hình như là một nữ tử đa sầu đa cảm, nghe nam nhân nói không thể diệt trừ phong ấn kia, ánh mắt nhìn Chu Mộ Nhiên nhất thời tràn đầy yêu thương.

Làm đứt đoạn dây xích dư thừa ngược lại rất đơn giản, nam nhân đưa tay, bẻ gãy đoạn xích trên cổ Chu Mộ Nhiên, chỉ để lại cái đai sắt kia vẫn ở chắc trên cổ y.

Trừ đi dây xích, cuối cùng cũng coi như thoải mái hơn một chút, Chu Mộ Nhiên gật đầu với đối phương, ngỏ ý cảm ơn.

Sắc mặt của nam nhân hơn giãn ra.

“Em có biết viết chữ hay không? Như vậy ta có thể dễ tìm ra chỗ đột phá trên phong ấn của ngươiem hơn.”

Chu Mộ Nhiên lại lần nữa lắc đầu.

“Cái này đơn giản, ta dạy cho em.” An Chủ Nhi xung phong nhận việc nhỏ này. Đang nói, Triệu Vô liền mang theo mấy người chuyển cơm nước đi vào.

Nam nhân cùng An Chủ Nhi hiển nhiên không ăn, Triệu Vô nhanh chóng dọn bàn, để cơm nước xuống rồi lại lui ra.

“Ăn đi.” Nam nhân ngồi xuống trước tiên, An Chủ Nhi lôi kéo Chu Mộ Nhiên cũng ngồi ở trước bàn.

Chu Mộ Nhiên liếc mắt nhìn, cơm nước trên bàn không tính là phong phú, chỉ có bốn món ăn, thế nhưng rau thịt đủ cả

“Ăn cơm đi.” An Chủ Nhi đưa cho Chu Mộ Nhiên một cái bánh bao, “Trên đường đi tương đối dễ mang bánh bao, cho nên muốn ăn những đồ ăn khác thì phải chờ chúng ta đến thành thị kế tiếp.”

Chu Mộ Nhiên gật đầu biểu thị bản thân không kén ăn.

Nhưng rất nhanh hai huynh muội liền phát hiện Chu Mộ Nhiên không ổn. Bánh màn thầu ở trong miệng nhai nửa ngày, mới khó khăn nuốt xuống.

“Em đừng ăn.” An Chủ Nhi không nhịn được mà đè xuống tay Chu Mộ Nhiên, “Ta bảo người chuẩn bị cho em chút canh.”

An Chủ Nhi xoay người ra ngoài, lưu lại Chu Mộ Nhiên cùng nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ.

“Phong ấn này của em, có từ lúc nào?”

Chu Mộ Nhiên giơ một ngón tay.

“Một tuổi?” Nam nhân thăm dò hỏi.

Chu Mộ Nhiên do dự một chút gật đầu. Bởi vì ở nghe nam hài trợ giúp y ở Triệu viên nói, y từ nhỏ đã mang theo cái đai sắt này, ở trong phòng chứa củi kia cũng được mười năm.

Nam nhân rõ ràng ý của y. Đại khái là một tuổi. Đây chính là nói, hầu như là vừa mới sinh ra liền bị phong ấn.

Đến cùng là người như thế nào mới bị phong ấn.

Nam nhân cúi đầu trầm tư.

Phong ấn, không hề là cầm lấy bút vẽ vài cái, cũng không là tùy tiện đánh cái đai sắt liền có thể đạt đến hiệu quả này. Mời người đến phong ấn không chỉ yêu cầu tài lực rất lớn mà còn cần một bối cảnh vô cùng cường hãn.

Những Nhạc sư kia đều phi thường có cá tính, không hề là tiền tài liền có thể dễ dàng đả động. Hơn nữa loại chuyện phong ấn vừa mất công lại còn ảnh hưởng đế bản thân này các Nhạc sư cũng không thích làm.

An Chủ Nhi tự mình bưng một bát canh trứng đến cho Chu Mộ Nhiên, nấu cháo cần thời gian quá dài, bát canh trứng này vừa nhanh lại còn có dinh dưỡng, rất thích hợp vào lúc này.

Chu Mộ Nhiên gật đầu, không thể chờ được múc một thìa, thổi nguội rồi để vào trong miệng. Canh trứng mềm mềm, nuốt cũng không khó ăn. Nhìn Chu Mộ Nhiên thuận lợi ăn xuống thức ăn, hai huynh muội đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đại ca, mau mau nghĩ biện pháp giải quyết đi, như thế này em rất khó chịu.”

Nam nhân khó được gật gật đầu, lần thứ nhất có cùng ý nghĩ với muội muội

Ban đêm, Chu Mộ Nhiên ngủ chung một lều vải với nam nhân. Tuy rằng nhìn xanh xao vàng vọt, thế nhưng đã nhìn ra là một tuyệt sắc mỹ nhân, thả ra ngoài chung quy vẫn không yên lòng. An Chủ Nhi muốn tự mình mang người mang đi nhưng nam nhân cự tuyệt.

Chu Mộ Nhiên bắt đầu đi cùng mọi người. Ban ngày cùng mọi người đồng thời ngồi xe hoặc cưỡi ngựa, lúc nghỉ ngơi cùng theo An Chủ Nhi học viết chữ, vào buổi tối thì ngủ cùng nam nhân, luyện công trong bóng đêm.

Bắt đầu từ hôm đó, cơm canh của Chu Mộ Nhiên đều dđược chuẩn bị riêng, hoặc là một bát trứng hấp được hấp bằng vỉ hấp, hoặc là một ít cháo, thả chút vụn thịt.

Có đồ ăn, lại có nội công, tuy rằng mỗi ngày đều phải di chuyển thế nhưng Chu Mộ Nhiên không chỉ không tiều tụy mà trái lại lại giống như nhận được một sinh mạng mới, từ từ nở nang một chút.

“Quả nhiên vẫn là có chút thịt mới dễ nhìn, nguyên lai quá gầy, đều có thể nhìn đến xương.” An Chủ Nhi vẫn thích ăn đậu hũ của Chu Mộ Nhiên như trước, thế nhưng cũng không hạ lưu, đối phương cùng lắm là sờ sờ mặt, sờ sờ tay, Chu Mộ Nhiên kém chút thành thói quen.

Cảm tạ An Chủ Nhi tỷ tỷ.

Chu Mộ Nhiên viết trên giấy.

Mấy ngày nay y theo An Chủ Nhi học được không thiếu, nguyên bản y vốn nghe hiểu những câu nói này, tự nhiên học ít mà hiệu quả nhiều. Hiện tại y đã có thể cầm vở giao lưu với mọi người, đối với điều này An Chủ Nhi rất là kiêu ngạo

Chu Mộ Nhiên cũng biết nam nhân kia gọi là Lạc Chủ.

Chủ, ở thế giới này là một loại xưng hô, thân phận là tương tự với danh dưng Vương tử Công chúa ở những thế giới khác. Khác nhau chính là nam tử là chủ, nữ tử thêm chữ nhi.

Mà cái này thế giới, Chu Mộ Nhiên cũng cuối cùng hỏi thăm rõ ràng.

Đây là một thế giới chưa từng xuất hiện ở lịch sử tinh tế. Xã hội phát triển cũng không kém hiện đại, thế nhưng lại là xã hội Vương quyền. Cái này thế giới này có nhiều loại Luyện thể thuật, làm cho mọi người nắm giữ cường hãn vũ lực.

Một lần ngẫu nhiên trùng hợp, có người phát hiện âm nhạc rất có áp dụng áp chế đối với những người luyện Luyện thể thuật này, một đám được gọi là những người nghiên cứu âm nhạc vô dụng bắt đầu đi nghiên cứu phương pháp chiến đấu mới.

Sau khi trải qua một hệ thống học tập tu luyện, Nhạc sư được chia ra làm hia loại là Thanh nhạc sư cùng với Khí nhạc sư, từ cấp ba trở xuống có thể ngang bằng thậm chí là hơi thấp hơn những người luyện thể thuật, thế nhưng từ cấp ba trở lên thì giá trị vũ lực sẽ tăng vọt.

Nhạc sư đầu tiên xuất hiện trong lịch sử có thiên phú vô cùng hiếm thấy, không chỉ có thể áp chế Luyện thể thuật, mà còn có tác dụng đối với người thường, được mọi người vô cùng kính nể

Sau đó, cái nghề Nhạc sư này được đẩy lên vị trí vô cùng cao, trở thành một đoàn thể lớn.

Đương nhiên, những nhạc sư bình thường sau khi trải qua hệ thống học tập chỉ có thể áp chế một số Thể thuật sư phổ thông, những Nhạc sư lợi hại chân chính vô cùng ít ỏi, ít có một hai người như vậy, hơn nữa còn là chuyện mấy chục năm trước.

Mấy ngày nay đi cùng Lạc Chủ và An Chủ Nhi, Chu Mộ Nhiên cũng đã gặp Thể thuật giả đối chiến chiến đấu, những Nhạc sư kia tuy rằng không thần kỳ như An Chủ Nhi nói, thế nhưng có thể thấy được rõ ràng khi Nhạc sư tấu nhạc hoặc là ca hát thì hành động của Thể thuật giả rõ ràng chậm lại, biểu tình cũng phi thường thống khổ.

Đối với loại phương thức chiến đấu chưa từng được thấy này, Chu Mộ Nhiên cảm thấy hứng thú vô cùng. Y cảm thấy, âm nhạc giống như có một loại từ trường đặc biệt mới xuất hiện cái loại tình huống này. Đại khái, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.

Đang cúi đầu trò chuyện với An Chủ Nhi, bên kia Triệu Vô đã vui sướng chạy lại, đi ngang qua Chu Mộ Nhiên thì cười hì hì với y, chớp mắt vài cái.

Chu Mộ Nhiên không quá hiểu.

Triệu Vô không biết báo cáo với Lạc Chủ cái gì, đối phương cũng giãn ra lông mày, “Nhổ trại. Xuất phát.”

“Vâng!”

Chu Mộ Nhiên tính toán, đối phương có lẽ là phát hiện ra phương hướng của kẻ địch. Mấy ngày nay mọi người đã không lại đề phòng y, dù sao cũng là người đã từng chịu khổ, hơn nữa ngay cả nói cũng không thể, căn bản không khả năng là gian tế.

Hơn nữa còn do dung mạo của nguyên chủ quấy phá, một nam hài mỹ mạo như thế, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không có khả năng chán ghét y.

Cho nên Chu Mộ Nhiên đã chậm rãi thám thính được những người này muốn đi đến chỗ nào đó, sau đó hội hợp với đại bộ phận quân, rồi bắt đầu phản lại quân của Chính phủ.

Điều này làm cho Chu Mộ Nhiên không khỏi nhớ tới thân thế của mình. Nam hài đưa cơm cho y đã từng nói qua bởi vì gia tộc của mẫu thân tham dự phản loạn cho nên mới bị diệt môn.

Mà thời đại này, y đã biết được thông qua lời kể của An Chủ Nhi, đơn giản là một nơi thắng làm vua thua làm giặc, Đế hậu trước kia bị hại, đệ nhất gia tộc thành phản nghịch.

Chu Mộ Nhiên hoài nghi, hai người này chính là dòng dõi Vương thất năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.