“Hi vọng ngày mai, các vị ái khanh có thể giao ra tấu chương có thể làm cho trẫm thỏa mãn.”
Chu Mộ Nhiên để Đậu Xanh điều tra, cái điển cố ở trên thế giới này không có. Lại nói ở đây, làm thế nào để ngộ ra thì vẫn phải xem bản thân của những vị đại thần này.
Nếu như lý giải không được, thì người ngu ngốc như vậy cũng không phải rường cột nước nhà
Sau khi Chu Mộ Nhiên nói xong liền súy ống tay áo mà đi.
Kỳ thực y bây giờ mới chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, còn chưa tới tuổi thân chính, sang năm sẽ có một hồi tranh cướp lớn, xem bản lĩnh của ai cao.
Nếu như y tiếp tục ngơ ngơ ngác ngác sợ rằng cười sẽ là Thái hậu cùng Thái sư, khóc chính là lê dân bách tính sau khi quốc gia bị phá hủy.
Sau khi Chu Mộ Nhiên rời khỏi Cần Chính điện liền đi thẳng đến Ngự thư phòng, Thái phó mỗi ngày đều ở nơi này chờ y, chỉ là y xưa nay vẫn chưa từng đến, đến cũng chỉ là lừa gạt vài câu rồi bỏ khóa.
Từ hôm nay trở đi, nên cố gắng học tập.
Quả nhiên, Chu Mộ Nhiên đến Ngự thư phòng làm cho Quách Thái phó sợ hết hồn, lo lắng nhìn một lát mới chịu quỳ xuống hành lễ.
Chu Mộ Nhiên liền vội vàng tiến lên đem Quách Thái phó đang nửa quỳ nâng dậy, “Quách Thái phó là lão sư của trẫm. Thiên địa quân sư, tuy rằng quân ở trước sư, nhưng trẫm một không lập công, hai không thụ đức, kính xin Thái phó không nên quỳ xuống.”
“Bệ hạ…” Lão thái phó sững sờ, thực sự không hiểu tiểu hoàng đế làm sao.
“Kể từ hôm nay, trẫm muốn nỗ lực học tập, Thái phó cũng phải nghiêm khắc một ít mới được.”
“Vâng. Lão thần tuân chỉ.” Trên mặt lão thái phó rốt cục lộ ra ý cười, thống khoái mà đáp một tiếng.
Thế nhưng nói tóm lại, tiểu hoàng đế này tuy rằng không yêu học tập, cũng không có hứng thú gì với chính sự thế nhưng nhân phẩm cũng khá. Chí ít thành thật bản phận, chưa bao giờ ngược đãi cung nhân, cũng không có tật xấu gì, là người có thể rèn được.
Ròng rã đến giữa trưa, Chu Mộ Nhiên đều nỗ lực đọc sách. Y vốn là người trưởng thành, lại trải qua nhiều thế giới như vậy, trí nhớ cùng tính nhẫn nại đều mạnh hơn nguyên thân nhiều, đàng hoàng ngồi ở chỗ đó nghe Thái phó giảng thư.
Buổi trưa còn chưa tới, cái bụng của Chu Mộ Nhiên đã vang lên ùng ục.
Thức dậy sớm, ăn lại thanh đạm, trước kia nguyên chủ vốn nhỏ tuổi, tiêu hóa nhanh, lúc này đã đói bụng đến nỗi bụng dán vào lưng.
Quách Thái phó nghe được tiếng vang đó, không nhịn được nở nụ cười.
Da mặt của Chu Mộ Nhiên dày cực kì, ngoại trừ có chút ngượng ngùng khi ở trước mặt người yêu ra thì sẽ không có gì làm cho y cảm thấy xấu hổ.
Vẫn là thái giám bên cạnh nghe được động tĩnh vội vàng lại đây, “Bệ hạ, nô tài trước tiên lấy điểm tâm lót dạ cho ngài?”
“Chuyện này…” Chu Mộ Nhiên nhìn Thái phó.
Còn chưa tan học, y ăn đồ ăn ở trong lớp thực sự không lễ phép, dù cho học sinh chỉ một mình y.
“Vừa vặn lão thần cũng có chút đói bụng, bài học hôm nay liền đến đây, chẳng biết lão thần có thể ăn chùa của bệ hạ một chút đồ ăn không.”
“Lão sư mở miệng, học trò tự nhiên dâng.” Chu Mộ Nhiên thật cao hứng, vội vã mở miệng.
Lão sư nể tình như thế, xem ra ấn tượng đối với y cũng khá.
Tiểu thái giám xoay người đi ra ngoài, thầy trò hai người thừa dịp học thêm một chút.
“Lão sư, trẫm có một chuyện muốn thương lượng với ngài.”, Chu Mộ Nhiên đơn giản liền gọi lão sư, dù sao so với cái danh hiệu Thái phó này thì lão sư càng thêm thân mật.
Vị này chính là đại nho chân chính, từng ra không ít chủ ý xuất sắc, thế nhưng từ trước đến giờ nguyên thân vẫn luôn thân tiểu nhân xa hiền tài, cũng chưa từng chọn dùng. Sau đó đại binh của địch quốc áp sát, nguyên thân mới hối hận không thôi.
“Bệ hạ mời nói.”
“Những sách thánh hiền như tứ thư ngũ kinh này trẫm đá sớm học được, trẫm muốn học nhiều một chút chính sự.” Chu Mộ Nhiên nhỏ giọng mở miệng.
Tuy rằng xung quanh còn có tiểu thái giám thế nhưng những người đó đều là đứng xa xa hầu hạ, không sánh được với vị vừa nãy.
“Ý của bệ hạ là…” Lão thái phó là người thông minh, nhìn Chu Mộ Nhiên liền hiểu, “Bệ hạ là vì chuyện ngày mai?”
Ánh mắt Chu Mộ Nhiên sáng lên, cười gật đầu.
Lão thái phó này quả nhiên là người rõ ràng.
Cái từ ngày mai này không phải là chỉ ngày, mà là chỉ sang năm. Sang năm, tự nhiên chính là thời điểm Chu Mộ Nhiên nhiếp chính, việc này có thể lớn có thể nhỏ.
Hoặc là chính mình chống đỡ, trở thành một minh quân. Hoặc là buông xuôi bỏ mặc, tùy cho Thái hậu cùng Thái sư nắm giữ triều chính, cuối cùng đem quốc gia hủy diệt.
Chu Mộ Nhiên có mục đích mà đến, đương nhiên phải lựa chọn cái sau.
“Bệ hạ có lòng này, lão thần tự nhiên hết sức giúp đỡ, đây là bổn phận của lão thần, cũng là mong đợi của tiên đế.” Quách Thái phó sờ sờ chòm râu, “Thế nhưng những tứ thư ngũ kinh thi từ ca phú này.”
“Tứ thư ngũ kinh trẫm có thể đợi sau khi tan lớp chậm rãi ôn tập, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lão sư. Còn thi từ ca phú a, cái kia chỉ là đồ vật hun đúc tình cảm mà thôi, có thì là thêm gấm thêm hoa, không có cũng sẽ không có người đến cười trẫm. Chắc chắn sẽ không có thần tử dám ra đề mục để trẫm làm thơ.”
“Hun đúc tình cảm? Lời này có chút ý tứ.” Quách Thái phó vuốt râu cười nói, “Nếu như thế, trước hết thử xem. Nếu như bệ hạ không theo kịp bài tập của lão thần…”
“Lão sư yên tâm.”
“Bệ hạ, điểm tâm đưa tới.” Tiểu thái giám cầm theo hộp cơm vội vã đưa tới.
Chu Mộ Nhiên đã sớm đói bụng muốn chết, thức ăn đựng trong hộp là hai mặn hai ngọt, đủ mùi đủ vị.
“Bệ hạ ăn trước lót dạ, lập tức sẽ đến giờ dùng thiện.”
“Ừ.” Lúc Chu Mộ Nhiên gật đầu thì nửa cái bánh bao nhân thịt đã rơi vào miệng
Đừng nói Quách Thái phó, ngay cả thiếp thân đại thái giám cũng chưa từng thấy cảnh này.
“Bệ hạ, chuyện này…” Quách Thái phó dở khóc dở cười. Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hoàng đế ăn như hùm như sói như thế, thế nhưng bề ngoài nên có vẫn phải có.
Chu Mộ Nhiên gật đầu, lại một lần nữa trở nên nhã nhặn.
Thế nhưng ăn nhã nhặn mà không phải là ăn chậm. Quách Thái phó cho một khối sủi cảo vào bụng thì bốn cái đĩa trên bàn đã trống rỗng một nửa.
“Lão sư lưu lại cùng ăn cơm trưa đi, trẫm sẽ bảo Ngự thiện phòng làm mấy món sư phó thích ăn.”
“Vậy thì lão thần cảm ơn bệ hạ.”
Vừa học một lúc, cuối cùng cũng coi như là đến thời gian dùng bữa, tuy rằng có hai miếng điểm tâm lót đáy, thế nhưng Chu Mộ Nhiên vẫn không bỏ lỡ giờ cơm.
Buổi chiều lại cùng Thái phó học nửa ngày, thẳng đến giờ cơm tối mới rời đi.
Cơm tối Chu Mộ Nhiên ăn không nhiều lắm, miễn cho tích trữ nhiều thức ăn trong bụng, thế nhưng cái ôn tuyền siêu cấp xa hoa siêu cấp lớn kia lại làm cho mắt Chu Mộ Nhiên sáng bừng lên.
Thân thể của nguyên chủ so với mấy cái thế giới trước cũng tốt hơn nhiều.
Từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, cũng có ngự y mỗi ngày bắt mạch, không hề có một chút vấn đề, toàn thân da dẻ đều cùng tinh xảo như đồ sứ, làm cho mỗi khi tắm Chu Mộ Nhiên đều phải bảo cung nữ đi ra, tự mình sờ soạng nửa ngày.
Đang tự kỷ xoa tẩy thì tấm rèm trân châu đột nhiên phát ra tiếng vang. Chu Mộ Nhiên cũng không ngẩng đầu, tiểu thái giám ra vào hơn phân nửa là đến đưa đồ. Y vừa nổi lên hứng thú để tiểu thái giám cầm chút hoa quả rượu nhạt đến, y tới nơi này mặc dù là hoàn thành nhiệm vụ thế nhưng hưởng thụ cũng không thể bỏ qua.
Có người ở phía sau nhưng cũng chậm chạp không thấy thứ như hoa quả đưa đến.
Chu Mộ Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có một nam nhân vóc người cao gầy, dung mạo xinh đẹp tới cực điểm đứng ở phía sau y.
“Ngươi…” Chu Mộ Nhiên nghĩ lại một chút, người này là Ti lễ giám Tổng đốc Tô Cấm Khê, chưởng quản tất cả các lễ nghi bên trong hoàng thành,”Tô công công?”
“Bái kiến bệ hạ.” Đối phương quần áo phần phật, tư thế quỳ một chân vô cùng ưu mỹ. Hơn nữa dung mạo ngạo nhân kia có thể nói là tuyệt thế.
Chu Mộ Nhiên trong lòng tiếc hận.
Một tuyệt đại mỹ nhân như thế lại là thái giám.
Nếu như lão công nhà y xinh đẹp như vậy…
Phi phi phi, làm sao y có thể nghĩ như vậy, đây chính là thái giám. Nếu là lão công của y thì chẳng phải y không có một chút tính phúc gì sao!
“Tô công công đứng dậy đi, có việc?”
“Chỉ là thỉnh an theo lệ.” Tô Cấm Khê đứng dậy, “Bệ hạ có cần hầu hạ?”
“Ai? Hầu hạ thế nào?” Chu Mộ Nhiên hơi giật mình hỏi ngược lại.
Tô Cấm Khê không chút khách khí rút đi áo khoác, bước xuống nước.
“Ngươi làm sao…” Chu Mộ Nhiên còn chưa phản ứng lại, đối phương đã xin lỗi một tiếng, trực tiếp bắt lấy thứ phía trước Chu Mộ Nhiên. “Ân a… Mau buông tay!”
“Bệ hạ không phải để nô tài hầu hạ sao?” Trong miệng Tô Cấm Khê nói cung cung kính kính thế nhưng tay lại đặc biệt làm càn, ngón tay thon dài tùy ý nhào nặn.
“A không a… A, buông tay…” Thủ pháp quen thuộc kia Chu Mộ Nhiên làm sao lại không nhận ra, đã trải nghiệm qua mấy đời.”Khốn nạn!”
Tô Cấm Khê không nương tay một chút nào, mãi đến tận khi trên mặt nước hiện lên một vệt bạch trọc mới buông lỏng tay, chậm rãi giúp Chu Mộ Nhiên rửa sạch.
Thân thể này của Chu Mộ Nhiên vẫn là lần đầu tiên làm như vậy, đã sớm nhuyễn thành một đoàn, bám chặt cánh tay hắn mới không ngã xuống.
“Đến cùng là tuổi trẻ, thật tinh thần.” Tô Cấm Khê khẽ gảy tiểu tử đã bán cương một cái, cười trêu nói.
“A…” Chu Mộ Nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, “Không…”
“Không?” Ánh mắt Tô Cấm Khê tối sầm lại, ngón tay lần thứ hai leo lên.
Lần thứ hai tuy rằng thời gian kiên trì lâu hơn một ít thế nhưng vẫn không tốt hơn chỗ nào, rất nhanh lại tiết ra.
Lần này xong, Chu Mộ Nhiên liên tục lăn lộn chạy đến một bên, chết sống không chịu tới gần Tô Cấm Khê.
“Lại đây.”
“Không!”
“Lại không nghe lời!” Tô Cấm Khê lạnh lùng nở nụ cười một tiếng chậm rãi áp sát.
“Đừng nha… Ta rốt cục là chọc ngươi chỗ nào, ngươi cho ta một cái chết thống khoái.” Tránh thoát không được cánh tay cứng như sắt thép của đối phương, Chu Mộ Nhiên đơn giản dựa vào phía sau, một bộ chết sống theo ngươi.
“Vậy ta liền để ngươi rõ ràng rõ ràng.” Tô Cấm Khê ngắt mặt Chu Mộ Nhiên một cái, “Lúc ta để ngươi đi, ngươi tại sao không đi? Tại sao muốn nói những câu nói kia, có biết sẽ làm cho ngươi hồn phi phách tán hay không?”
“Cái gì? Ý của ngươi là thế giới kia là thật sự?”
Tô Cấm Khê hừ một tiếng.
“Ta nhớ tới khi đó linh hồn lực toàn thân ta đều bị lấy ra, nhưng là khi trở lại kẽ hở thì lại không có bất cứ một vấn đề gì.” Chu Mộ Nhiên chầm chậm nói.
“Kẽ hở gì?” Tô Cấm Khê cau mày hỏi.
“Không, không có gì.” Chu Mộ Nhiên liền vội vàng lắc đầu.”Thế giới kia xảy ra chuyện gì? Đậu Xanh dĩ nhiên không ở đó.”
“Đậu Xanh? Chính là tên tiểu quỷ bên cạnh ngươi?”
Đậu Xanh sau khi nhìn thấy Tô Cấm Khê liền trốn ở sau cây cột xa xa thầm mắng: Ngươi mới tiểu quỷ! Cả nhà ngươi đều! Tiểu quỷ!
“Thế giới kia có người đánh lén, hút ta với ngươi vào trong thế giới kia. Ta chỉ có một phần nhỏ sức mạnh, cho nên mới không thể bảo vệ ngươi. Vốn định chặn lại để ngươi rời đi, tự nhiên có thể chạy trốn, nhưng đáng tiếc ngươi…” Tô Cấm Khê một mặt mài sắt không nên kim.
“Ta… Ta không biết a.” Chu Mộ Nhiên một mặt vô tội.
“Tiểu quỷ không nghe lời thì phải bị phạt.” Tô Cấm Khê hơi nắm chặt tay.
Chu Mộ Nhiên sảng khoái gào một tiếng, run lập cập hút không khí, “Đừng động nữa, đừng động nữa…”
“Sau này còn dám không nghe lời nữa hay không?”
“A a… A a…” Chu Mộ Nhiên đầy đầu trống không, vì vậy không thể trả lời được.