100 Ngày Giả Vờ Yêu

Chương 1: Chương 1




Ánh nắng tươi sáng chiếu sáng khắp khu đô thị mới cấp một Thâm Thành, phấn chấn phồn thịnh giống như công ty thời trang Thiển Thiển đang phát triển một cách không ngừng.

“Thiển Thiển” là nhãn hiệu thời trang được ưa chuộng nhất trong mấy năm gần đây. Công ty nằm ở tầng tốt nhất của toà nhà dành cho văn phòng ở Thâm Thành. Toà nhà Tân Thiên Thành có một trăm mười tầng, thời trang Thiển Thiển nằm từ tầng tám mươi sáu đến tầng tám mươi tám. Phòng hội nghị tầng tám mươi tám, vào lúc này đang có một cuộc trao đổi với đối tác nước ngoài.

“Thời trang Thiển Thiển là nhãn hiệu do tôi cùng với bạn tôi cùng nhau sáng lập, lúc còn học đại học chúng tôi đã lựa chọn con đường gây dựng sự nghiệp. Mới đầu thời trang Thiển Thiển chỉ được một số ít người biết đến với shop quần áo tự thiết kế online. Sau này phát triển và có được thiết kế, mua bán, sản xuất, marketing cùng với một xưởng quần áo cho riêng mình. Qua sáu năm ngắn ngủi ấy, thời trang Thiển Thiển từ một shop online trở thành thương hiệu sở hữu hai nghìn cửa hàng trong cả nước, đồng thời con số này vẫn còn đang tiếp tục tăng lên…”

Đứng trên bục trình bày và giải thích số liệu của công ty là một người phụ nữ có vóc dáng không cao. Cô mặc một bộ chính trang thời thượng màu trắng, tóc cột đuôi ngựa đơn giản, lúc phát biểu rất mạnh mẽ, đầy kinh nghiệm và hết sức thuyết phục.

Người phụ nữ ấy tên là Ôn Thiển, là Phó tổng quản lý kiêm Thiết kế trưởng của thời trang Thiển Thiển.

Mỗi khi cô nói xong một đoạn sẽ dừng lại một chút, vẫn giữ nụ cười để cho phiên dịch có thể nói lại một cách chuẩn xác cho đoàn đội nước ngoài.

“Trải qua khảo sát thị trường, số lượng tiêu thụ của thời trang Thiển Thiển đứng đầu ngành thời trang trong nước trong ba năm liên tục, chứng tỏ người trẻ tuổi lúc bấy giờ rất yêu thích với quần áo của Thiển Thiển… Mặt khác, chúng tôi đã khảo sát thị trường nước ngoài cho thấy ngôi sao nổi tiếng trong nước của chúng tôi Lương Tuấn rất đam mê quần áo của thương hiệu Thiển Thiển. Anh ấy đã từng mặc rất nhiều trang phục của Thiển Thiển đến Âu Mỹ hoạt động, đã gây nên không ít bàn tán sôi nổi. Thời trang Thiển Thiển không có khai thác thị trường ngoài nước nhưng lại có không ít các bạn trẻ ở Âu Mỹ bày tỏ niềm yêu thích đối với thương hiệu này trên FB. Nhưng khổ nỗi chúng tôi không có đường dây tiêu thụ ở tại địa phương, nếu họ muốn đặt mua quần áo thì phí vận chuyển quốc tế quá cao và ngang giá không cao…Sau khi công ty cân nhắc qua nhiều phương diện thì chúng tôi quyết định đưa thời trang Thiển Thiển ra thị trường ngoài nước. Công ty của các bạn có rất nhiều kênh phân phối ở nước ngoài, nếu như có thể hợp tác với các bạn thì sự phát triển ở nước ngoài của thời trang Thiển Thiển như hổ mọc thêm cánh.”

Thuyết trình xong, Ôn Thiển nhìn Tổng giám đốc Cố Viêm ngồi bên cạnh, hai người ăn ý nhìn nhau cười.

Những người da trắng trong công ty nước ngoài đang thì thầm thương lượng với nhau. Ôn Thiển có thể nói một ít tiếng Anh nhưng đối phương lại nói chuyện rất nhỏ, cô nghe không rõ ràng nên không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ đợi quyết định của bọn họ.

Cuối cùng, một người phụ trách công ty bọn họ dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Sau khi đoàn đội chúng tôi thương thảo xong, chúng tôi quyết định đồng ý hợp tác với thời trang Thiển Thiển của các bạn.”

Tiếp theo, hai bên bắt đầu trao đổi các điều lệ hợp tác. Quá trình bàn bạc rất vui vẻ, Cố Viêm cùng với người đại diện công ty nước ngoài bắt tay nhau, không hẹn mà cùng nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Cố Viêm và Ôn Thiển tự mình đưa đoàn người nước ngoài ra khỏi cửa lớn công ty, bỗng nhiên một người nào đó trêu ghẹo: “Anh Cố và cô Mạnh là tình nhân phải không?”

Cố Viêm hỏi: “Lời này của bạn là có ý gì?”

Người ngoại quốc dùng tiếng Trung không sành sỏi giải thích: “Anh là người có quyết định cao nhất trong công ty, công ty của các bạn lại gọi là “Thiển Thiển”. Vừa khéo cô Ôn đây cũng tên là Thiển, không khó để nhìn ra anh Cố xem cô Ôn là người quan trọng nhất.”

Cố Viêm cười: “Cô Ôn quả thật là người quan trọng nhất của tôi.”

Ôn Thiển vẫn mang một nụ cười đầy chuyên nghiệp, nghe được Cố Viêm nói mình là người quan trọng nhất của anh thì trong lòng không chút gợn sóng.

Cô thật sự là người quan trọng nhất của Cố Viêm, nhưng nó không hề liên quan đến tình yêu.

Mạnh (孟 – Mèng); Ôn (温– Wēn). Hai từ này có phát âm gần giống nhau nên người nước ngoài phát âm sai, thành ra là gọi nhầm họ của Ôn Thiển.

*

Mấy ngày sau, thời trang Thiển Thiển ký kết hợp đồng hợp tác với thương nghiệp nước ngoài, chính thức vươn ra thị trường ngoài nước. Vì chuẩn bị cho việc khai thác thị trường ngoài nước, tất cả mọi người trong công ty đã tốn hết nửa năm cho việc trù bị. Tổng giám đốc Cố Viêm vì muốn cảm ơn các nhân viên đã hao tổn sức lực với thị trường nước ngoài nên đã tổ chức tiệc chúc mừng trong khách sạn xa hoa nhất Thâm Thành.

Trước khi tiệc rượu bắt đầu, theo lệ thì Cố Viêm lên sân khấu phát biểu mấy câu, cảm ơn các nhân viên đã vất vả và vân vân.

Ôn Thiển mặc một bộ váy đỏ, là người có dáng vẻ diễm lệ nhất buổi tiệc, cô cầm một ly rượu sâm banh nhìn Cố Viêm đang phát biểu trên sân khấu.

Cố Viêm mặc một bộ âu phục của nhãn hiệu nổi tiếng cùng với đôi giày da, thường ngày có đi tập thể hình nên dáng người rất tốt. Quãng thời gian trước, Ôn Thiển và Cố Viêm có đến bể bơi ở khách sạn để bơi lội, anh mặc chiếc quần bơi bốn góc để lộ ra tám múi bụng đầy khiêu gợi.

Vào giờ phút này, anh vẫn đẹp trai trưởng thành như vậy.

Cùng với anh của bảy năm trước nghèo rớt mồng tơi, như là hai người khác nhau.

Năm nay Ôn Thiển hai mươi lăm tuổi, cô đã quen biết Cố Viêm được bảy năm rồi. Bảy năm trước, cô từ thị trấn nhỏ lên thành phố để học, cô không theo kịp cách ăn mặc của người thành phố nên bị người người cười chê. Ôn Thiển đi phỏng vấn Hội học sinh, trước khi phỏng vấn thì nghe được anh chị khoá trên tán gẫu nói muốn chiêu mộ những cô đàn em xinh đẹp. Mới đầu Ôn Thiển tưởng là nói đùa nhưng không ngờ đến lúc phỏng vấn, đối với người xinh đẹp thì họ nói chuyện rất dịu dàng, còn đối với những người bình thường hoặc xấu xí thì lạnh lẽo vô cùng.

Đàn anh cứng nhắc hỏi: “Tại sao bạn lại muốn vào hội học sinh?”

Người phỏng vấn trước ôn thiển là một cô gái xinh đẹp, mắt to da trắng, chân cũng cực kỳ dài. Vừa nãy người đàn anh này phỏng vấn bạn đó thì rất sôi nổi, rất sinh động, còn đến lượt Ôn Thiển thì trưng ra gương mặt như một kẻ đã chết.

Ôn Thiển trả lời rất bình thường, gần giống như người phía trước trả lời. Ví dụ như là có thể rèn luyện thêm năng lực cho bản thân, học được nhiều thứ hơn.

Đàn anh tuỳ ý hỏi một vấn đề: “Giả như bạn đang trong giờ học một khoá học quan trọng nhưng vừa lúc Hội học sinh có một chuyện rất quan trọng cần bạn phải xử lý thì bạn sẽ lựa chọn thế nào?”

“Em lựa chọn tiếp tục lên lớp.”

Đàn anh nghe được đáp án như thế thì cực kỳ không hài lòng, hơn nữa lúc nãy có không ít bạn học sinh mới đều nói là sẽ lấy Hội học sinh làm đầu, sẽ cho qua khoá học quan trọng, điều đó cho thấy Hội học sinh mới là trọng yếu.

Đàn anh nói nhưng không hề có cảm xúc gì, “Mời bạn trở về.”

Những người phỏng vấn trước đều sẽ được hỏi vài vấn đề, lần này đến lượt Ôn Thiển thì chỉ mới có hai vấn đề là đã cho cô trở về. Động đến lòng tự tôn của Ôn Thiển, cô cắn môi rồi nói: “Em có thể giải thích tại sao em lựa chọn lên lớp.”

Một cơ hội nhỏ nhoi nhưng đàn anh lại không cho: “Không cần thiết.”

“Bạn nói đi!” Phía cuối phòng học có một bạn nam cao gầy, đẹp trai. Từ lúc bắt đầu anh không nói chuyện, yên tĩnh đến mức người khác quên đi sự tồn tại của anh.

“Hội trưởng!” Đàn anh quay đầu lại nhìn bạn nam muốn nói rồi lại thôi.

Bạn nam nói: “Nghe một chút cũng không sao.”

“Vậy em xin giải thích… Đầu tiên là, ba mẹ em vất vả nuôi em ăn học nên em không thể trốn tiết; Thứ hai, Hội học sinh là đầu tàu, trốn tiết sẽ không phù hợp với nội quy nhà trường, chúng ta không nên làm sai trong khi chúng ta lại biết rõ; Thứ ba, Hội học sinh là một tập thể, mọi người nên hỗ trợ lẫn nhau và thông cảm cho đối phương, cũng không nên phụ thuộc vào một người. Nếu như em không thể xử lý được việc quan trọng ấy thì có thể tìm một bạn khác không có giờ học để xử lý thay.”

Ôn Thiển phân tích mạch lạc, làm cho đàn anh không còn lời nào để nói.

“Em vẫn cho rằng Hội học sinh là một tổ chức có những người tài, có thể vào được Hội học sinh là một vinh hạnh. Nhìn thấy các đàn anh đàn chị dựa vào nhan sắc để phân biệt đối xử làm cho em cảm thấy cực kỳ nghẹt thở, không thể nào chấp nhận được. Nếu như nhan sắc là ngưỡng cửa để bước vào thì xin lỗi em không có.” Ôn Thiển không kiêu ngạo, không tự ti nói xong liền rời khỏi phòng phỏng vấn, để lại những khuôn mặt ngạc nhiên của các đàn anh đàn chị và các bạn học sinh đang chờ đợi phỏng vấn.

Mấy ngày sau, Hội trưởng Hội học sinh tự mình đến lớp của Ôn Thiển để tìm cô, mời cô làm thư ký cho Hội trưởng.

Hội trưởng Hội học sinh này chính là Cố Viêm.

Ôn Thiển làm thư ký cho Cố Viêm, dần dần cũng biết được một vài chuyện của anh. Cố Viêm là một học sinh giỏi, thi đậu vào trường đại học tuyến đầu là chuyện cực chắc chắn. Nhưng lúc thi đại học lại không tốt nên chỉ có thể vào được trường ở tuyến hai. Nhà nghèo, không có tiền học trường tư thục nên không thể làm gì khác hơn là vào trường tuyến hai.

Cuộc sống thời đi học của Cố Viêm rất bận, vừa đi học vừa đi làm công, vừa phải chú ý Hội học sinh. Đôi khi Ôn Thiển sợ anh quá vất vả nên chủ động giúp anh xử lý chuyện ở Hội học sinh. Bất tri bất giác, tình nghĩa sâu đậm giữa hai người đã được thành lập.

Cố Viêm học ngành quản lý, lúc năm thứ tư đại học muốn tìm một công việc để thực tập. Nhưng bởi vì là trường tuyến hai nên không được các xí nghiệp xem trọng, những chức vị tốt đều muốn tìm đến học sinh của trường tuyến một. Xem như Cố Viêm có năng lực hơn học sinh trường tuyến một, nhưng những đơn vị này lại không cân nhắc yếu tố này. Dù sao để một học sinh trường danh giá làm quản lý người ở dưới sẽ nghe theo hơn.

Sau đó, Cố Viêm bắt đầu có ý tưởng muốn xây dựng sự nghiệp. Chuyên ngành học của Ôn Thiển là thiết kế thời trang, kiến thức chuyên ngành vững chắc nên anh mời cô cùng gây dựng sự nghiệp.

Lúc bắt đầu, hình thức xây dựng sự nghiệp của bọn họ là như thế này: Bọn họ mở một shop quần áo tự thiết kế online, Ôn Thiển phụ trách việc thết kế quần áo, đánh bản thảo. Còn Cố Viêm thì phụ trách việc tiêu thụ trên internet. Quần áo đều là do Ôn Thiển thiết kế nên vì thế shop online có tên là Thiển Thiển.

Vốn dĩ quần áo là một chuyện, chuyện thứ hai là chuyện tiêu thụ hàng hoá, buôn bán và quy mô nhỏ. Sau đó bởi vì trang phục Ôn Thiển thiết kế rất được ưa chuộng nên bắt đầu có một số người đặt hàng để bán ở cửa hàng của mình.

Quần áo đều do một tay Ôn Thiển làm ra nên sản lượng rất thấp, sau đó Cố Viêm cầm bản thiết kế của Ôn Thiển đi tìm công xưởng làm. Số lượng tiêu thụ được cực kỳ nhiều, chỉ trong một năm lợi nhuận mà bọn họ kiếm được lên đến mấy trăm nghìn.

Năm ấy, Cố Viêm cũng tốt nghiệp, dùng số tiền kia để mở một công ty. Ôn Thiển cũng vì thế trở thành một trong những người đứng đầu của công ty.

Kết thúc tiệc rượu, Ôn Thiển uống khá nhiều rượu không thể tự lái xe nên Cố Viêm tự mình đưa cô về nhà. Ôn Thiển có chút mệt mỏi, cô ngồi ở ghế phó lái nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Xe chạy đi, ánh đèn đường thay đổi luân phiên.

“Dường như hôm nay em có chút không vui.” Cố Viêm cầm vô-lăng bằng tay phải, chống cùi trỏ tay trái lên thành cửa sổ xe rồi gác đầu nhìn về phía trước.

“À, trước khi tiệc rượu diễn ra mẹ em có gọi điện cho em.” Ôn Thiển vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không cảm xúc nói.

Cố Viêm cũng biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì, Ôn Thiển đến từ một thị trấn nhỏ lạc hậu. Ở địa phương của cô, hai mươi lăm tuổi không còn là nhỏ nên trong năm nay người nhà đang thúc giục cô kết hôn.

Lúc đi học, Ôn Thiển rất ít khi chưng diện, tính cách lại thẳng thắn không thể lấy lòng người khác nên vẫn luôn không có bạn trai.

Sau này, hai người cùng nhau xây dựng sự nghiệp và kiếm được rất nhiều tiền. Anh nói với Ôn Thiển phải cố gắng ăn diện một chút. Sau đó cô bắt đầu thay đổi chính mình, khiến người ta sáng mắt. Làm việc trong nhiều năm như thế đã tôi luyện tính cách của cô trở nên bình dị gần gũi, đã vậy còn là Phó tổng của một công ty lớn, nhưng cô vẫn chưa có bạn trai.

Cố Viêm khuyên bảo giống như người lớn trong nhà: “Ôn Thiển à, em và anh không giống nhau. Anh đây dự định cả đời này sẽ độc thân. Nhưng em là phụ nữ, chung quy cũng cần phải một người đàn ông để chăm sóc. Em không thể học theo anh đâm đầu vào công việc mà không cân nhắc chuyện chung thân. Bây giờ công ty đã tiến ra thị trường ngoài nước, em cũng nên giảm bớt lượng công việc rồi tìm một người đàn ông đáng tin để hẹn hò.”

Mấy năm trước công ty đã từng gặp nguy hiểm một lần, chất lượng quần áo không vượt qua kiểm tra, bị cho là chất liệu vải có chứa chất gây ung thư. Khi đó có rất nhiều người trả lại hàng, không nhận hàng, tài chính công ty bị đứt đoạn. Mỗi ngày cô đều nghĩ biện phải để giải quyết chuyện này như thế nào, không thể vay tiền ngân hàng được nữa nên cô bán đi căn phòng ở ở Thâm Thành. Bởi vì chưa đến năm năm nên có rất nhiều thuế doanh nghiệp. Cô lừa gạt Cố Viêm là mượn tiền, kỳ thật là cô không còn nhà ở, phải thuê ở một thôn trong thành phố, cách công ty rất xa, mỗi ngày đi làm phải ngồi xe buýt hai giờ đồng hồ.

Ôn Thiển chưa từng tuyệt vọng, bởi vì cô tin tưởng Cố Viêm chắc chắn sẽ vực dậy được công ty.

Công ty thật sự được cải tử hồi sinh, càng lúc càng phát triển với quy mô lớn, lại còn trở thành con dê đầu đàn của ngành.

Nhưng mà, cô lại đặt tình cảm lên sai người.

Cô cho rằng làm bạn từ năm này qua năm khác sẽ đổi lấy được trái tim của một người.

Sau này cô mới biết Cố Viêm là người theo chủ nghĩa độc thân, cả đời này không tính toán đến chuyện yêu đương.

Cô thua một cách triệt để, nhưng lại không muốn buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.