100 Ngày Giả Vờ Yêu

Chương 7: Chương 7




Thư ký Trương mặc bộ đồ công sở màu đỏ khiêu gợi, ưỡn ẹo chiếc eo nhỏ đi vào phòng Tổng giám đốc.

Cố Viêm đang xem tài liệu thì ngẩng đầu lên nhìn thư ký Trương, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt thanh tâm quả dục, giống như là chưa từng thấy thư ký Trương người ngạo mạn trên “con đường sự nghiệp” của mình cùng với một chiếc váy cực ngắn.

Thư ký Trương giơ tay lên vén một ít tóc dài qua bên tai rồi bắt đầu báo cáo: “Cố tổng, liên quan đến cửa hàng hoa mới khai trương ở khu Nam, cô Ôn nói rằng gần đây cửa hàng của cô rất bận nên sẽ không nhận đơn đặt hàng lần này, anh xem chuyện này…”

Cố Viêm khẽ cau mày, hơi bực mình nói: “Thư ký Trương, chút chuyện nhỏ này mà còn không xử lý được sao, đều phải nhờ tôi quyết định sao? Cửa hàng bán hoa ở Thâm Thành nhiều như vậy, Ôn Thiển không nhận thì phải cần tôi đi tìm cửa hàng bán hoa khác giúp cô sao?”

Thư ký Trương sợ nên vội vàng nói: “Cố tổng, ý của tôi không phải như thế, tôi sẽ nhanh chóng tìm cửa hàng khác.”

Có lẽ là do trực giác của phụ nữ, thư ký Trương cảm thấy gần đây Cố Viêm cực kỳ quan tâm đến ôn thiển. Mua nhà cho cô, lại đặt hàng cho cửa hàng cô ấy nên cô ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Vốn cô ta dự định lại đây để cố ý nói cho Cố Viêm biết, người phụ nữ không biết trời cao đất rộng kia từ chối đơn đặt hàng của anh, tạo cho anh cảm giác chán ghét Ôn Thiển.

Dù sao đàn ông đều không thích phụ nữ không tuân theo suy nghĩ của mình. Ôn Thiển đã hai lần từ chối Cố Viêm, đàn ông cũng có sĩ diện của họ. Phỏng chừng rất nhanh thôi sẽ không kiên nhẫn được nữa.

Lúc này Cố Viêm đang rất bực mình nhưng anh lại phát tiết sự tức giận này lên người cô ta, trách cô ta làm việc không tốt, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến của anh.

Từ Hạo Kiệt đến tìm cố viêm thì nhìn thấy thư ký Trương hoang mang ra khỏi phòng Tổng giám đốc. Anh cực kỳ nghi hoặc mở cửa đi vào, hỏi Cố Viêm: “Thư ký Trương bị sao vậy?”

Cố Viêm nói thẳng: “Có thể là muốn đổi việc, chuyện nhỏ mà cũng làm không xong.”

Từ Hạo Kiệt thuận miệng nhắc đến: “Tớ thấy dạo gần đây thư ký Trương rất kỳ lạ, cậu thấy không? Gần đây cô ấy mặc quần áo rất cay mắt, cách ăn mặc không hề phù hợp chút nào.”

Cố Viêm như không hề để ý đến: “Thật sao? Tớ không biết.”

Từ Hạo Kiệt có chút không biết nói gì, anh nói: “Tớ đang cực kỳ hoài nghi rằng trong mắt cậu có bao giờ có loại sinh vật tên là phụ nữ này không?”

Từ Hạo Kiệt đặt tài liệu trước mặt Cố Viêm, nói: “Những thứ này tớ đều xem thử rồi, không có vấn đề gì, cậu ký tên đi.”

Cố Viêm cầm lấy tài liệu, tỉ mỉ nhìn xem.

Từ Hạo Kiệt mắng: “Ccậu rất đề phòng tớ, còn phải kiểm tra lại, sợ tớ lừa cậu à?”

Anh đã từng thấy Ôn Thiển đưa tài liệu cho Cố Viêm, Cố Viêm không cần nhìn liền nhanh chóng ký tên ngay.

Cố Viêm giải thích: “Không phải là đề phòng, mà do thường ngày cậu quá sơ suất nên tớ không thể không kiểm tra lại. Lần trước là do ai viết thêm một chữ số, nếu như tớ không phát hiện thì lần đó đã bị thua lỗ lớn.”

Từ Hạo Kiệt nói: “Tớ sai có một lần nhưng bị cậu nói đến tận hai tháng, thật là thù dai. Ôn Thiển ở cạnh cậu lâu như vậy, tớ không tin cô ấy chưa từng làm sai.”

Cố Viêm xem tài liệu xong, lấy bút máy ra mạnh mẽ ký tên của mình xuống rồi đóng tập tài liệu lại. Anh nhìn Từ Hạo Kiệt nói: “Đúng thật là cô ấy chưa bao giờ làm sai.”

Ưu điểm của Ôn Thiển không nhiều nhưng đặc biệt nhất chính là tỉ mỉ.

Ba năm trước, khi công ty rời vào vấn đề liên quan đến chất lượng quần áo, xưởng may này là do bạn học cũ của Cố Viêm mở. Vì nể tình là bạn học cũ nên có gửi một ít đơn đặt hàng sang. Đoạn thời gian đó mẹ của Ôn Thiển bị xe đụng bị thương ở eo nên cô xin nghỉ về nhà ba tuần. Bởi vì xưởng này không có Ôn Thiển đi khảo sát, kết quả không lâu sau đã xảy ra vấn đề.

Có thể nói, từ lúc công ty được thành lập đến nay mọi việc lớn nhỏ đều do Ôn Thiển quản lý, không hề để xảy ra một chút sai lầm nào. Chỉ có duy nhất một lần là do Cố Viêm sơ suất, nếu như anh dựa theo quy định Ôn Thiển đưa ra để khảo sát quy tắc gia công của nhà xưởng một cách chi tiết, chứ không phải vì tín nhiệm bạn học mà kiểm tra thiếu sót mấy hạng mục, phát hiện ra nhà xưởng có vấn đề thì công ty sẽ không rơi vào vấn đề về chất lượng.

Tuy rằng bây giờ thời trang Thiển Thiển đã đứng đầu thị trường thời trang trong nước nhưng vẫn có không ít người luôn lấy vấn đề chất lượng năm đó ra để công kích công ty.

“Ôn Thiển tốt như vậy, sao cậu lại dễ dàng để cô ấy đi như thế, cậu phải giữ cô ấy ở lại đây mới là điều đúng đắn chứ!” Từ Hạo Kiệt không chịu được việc Cố Viêm luôn lấy anh so sánh với Ôn Thiển. Dù gì từ bé đến giờ Từ Hạo Kiệt đều là học sinh giỏi của trường, lại còn đi du học trường đại học danh giá ở Mỹ, ưu tú hơn Ôn Thiển nhiều.

Được rồi, anh cũng thừa nhận Ôn Thiển làm việc rất đáng tin cậy, bản thân anh vẫn không bằng cô.

Cố Viêm yên lặng, xoay ghế lại, nhìn ra phía ngoài cửa kính ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Anh cũng không muốn để Ôn Thiển đi, chỉ là không hiểu tại sao lúc đó não lại phản ứng nhanh cho cô đi một cách dễ dàng như vậy.

*

Lúc cửa hàng hoa mới vừa khai trương, có hoạt động ưu đãi nên người lại đây mua hoa rất nhiều. Một tuần sau đó hoạt động này kết thúc thì chuyện làm ăn cũng theo đó mà đi luôn. Dù sao cửa hàng thuê ở trung tâm thương mại cBD đắt giá này nên giá hàng bán cũng không thể thấp được.

Ôn Thiển nghĩ, có phải là do cô quá xúc động nên lúc đó vì muốn ở gần Cố Viêm một chút nên không hề kiêng kỵ đến tiền thuê mặt bằng, chưa từng làm phân tích thị trường mà đã mở cửa hàng bán hoa. Cho nên, chắc chắn sẽ làm ăn thua lỗ.

Trong cửa hàng có hai nhân viên, một người là nhà cắm hoa có kinh nghiệm còn một người là học việc. Lương cơ bản được trích theo phần trăm của từng sản phẩm, nhưng mọi thứ không đi theo như vậy, nói không chừng sau hai tháng họ sẽ không làm nữa.

Vừa nãy Ôn Thiển còn làm một chuyện cực kỳ “ghê gớm” chính là từ chối đơn đặt hàng của thời trang Thiển Thiển, đơn đặt hàng có tổng giá trị là 70,000 NDT. Nếu như cô nhận đơn hàng này thì sẽ đủ để trả tiền thuê, tiền lương và tiền hàng hoá cho tháng này. Có thể là cô không muốn dựa vào đơn hàng bố thí của Cố Viêm đưa để sống qua ngày. Một khi cô tiếp nhận sự bố thí này thì cũng đồng nghĩa với việc cô không có tư cách để yêu anh.

Phải nghĩ cách khác thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu như đến lúc không còn tiền nữa thì sẽ kết thúc nó thôi.

Lúc có thời gian rảnh rỗi, Ôn Thiển thường lên diễn đàn bán hoa giao lưu một chút. Hoặc là học tập tăng trình độ cắm hoa của mình lên, mỗi ngày trôi qua thật nhàn nhã.

Gần đây là thời gian đến kỳ kiểm tra sức khoẻ thường xuyên của Ôn Thiển, cô đã hẹn trước, sau khi đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ thì mấy ngày sau quay lại lấy kết quả. Thế giới này thật nhỏ bé, vào một ngày thứ Năm bình thường thì cũng gặp được Cố Viêm ở trong bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ.

Cố Viêm cầm giấy đăng ký khám sức khoẻ rồi nhìn thấy Ôn Thiển xuất hiện ở khu kiểm tra thì lên tiếng chào hỏi: “Thật trùng hợp.”

Ôn Thiển sợ Cố Viêm hiểu lầm cô cố tình nên nhanh chóng làm sáng tỏ: “Em…em không có theo dõi anh…Em đến để lấy kết quả kiểm tra sức khoẻ.”

Cố Viêm đáp: “Anh chưa từng nghĩ như vậy.”

Ôn Thiển và Cố Viêm là đồng nghiệp đã nhiều năm, vì ở nơi phố lớn không một người quen nên có một số thời điểm muốn làm việc gì đều hỏi ý kiến hoặc tham khảo lựa chọn của đối phương.

Vì thế bọn họ mua các loại bảo hiểm cùng chung một chỗ, tập thể hình cũng cùng một phòng tập, quản lý quỹ tài sản cũng cùng một nơi…

Hằng năm kiểm tra sức khoẻ cũng cùng một bệnh viện, cũng cùng luôn thời gian. Ôn Thiển không thích đến bệnh viện nên mỗi năm đều có Cố Viêm cùng đi kiểm tra sức khoẻ.

Cho nên mới nói Cố Viêm gặp được Ôn Thiển ở đâu thì sẽ không cảm thấy là cô cố tình bày ra. Vòng quay cuộc sống của bọn họ gần như là giống nhau, trừ khi có người rời khỏi thành phố này.

Ôn Thiển đi tìm bác sĩ lấy kết quả sức khoẻ, bác sĩ nói cho cô rằng tuần trước có chụp CT thì phát hiển có bóng mờ trong tử cung. Phải hỏi gia đình gen di truyền và chế độ ăn uống thế nào rồi kiến nghị cô đến phòng phụ khoa kiểm tra một chút.

Bác sĩ không nói gì thêm, chỉ chuyển cô đến phòng phụ khoa để kiểm tra cho chính xác. Ôn Thiển học về nghệ thuật, đối với y học thì không biết một chữ nên cô không hiểu trên tử cung có bóng mờ là có cái gì. Cô đi ra phòng chờ khám sức khoẻ, lấy di động tìm hiểu một vài vấn đề thì có rất nhiều cư dân mạng nói triệu chứng này có thể là ung thư cổ tử cung.

Cô cầm di động run rẩy một lát, suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại.

Cô mới hai mươi lăm tuổi, chưa từng có bạn trai, thế mà lại bị ung thư cổ tử cung rồi sao?

Giờ phút này cô khá bất lực, không biết phải làm sao bây giờ, cô sẽ chết ư?

Cố Viêm kiểm tra sức khoẻ xong, đi ra lại phòng chờ thì nhìn thấy Ôn Thiển đang đứng trước cửa cầm tờ kết quả với khuôn mặt thẫn thờ, như là linh hồn bị mất đi. Anh đến hỏi: “Em ở đây làm gì?”

Ôn Thiển phục hồi tinh thần, thần sắc tái nhợt, cô lắc đầu một cái: “Không…không có gì đâu.”

Cố Viêm nhận thấy cô không bình thường: “Sao sắc mặt của em lại kém như vậy, bị bệnh sao?”

Ôn thiển càng sợ: “không có…”

Cố Viêm lấy giấy kết quả sức khoẻ trong tay cô, Ôn Thiển vội vã muốn cướp lại: “Trả lại cho em!”

Cố Viêm giơ tờ giấy lên cao để xem, vì không cao nên Ôn Thiển phải nhón chân hoặc là phải nhảy lên nhưng vẫn không hề đụng được đến một góc của tờ giấy. Đây là lần đầu tiên trong đời cô chán ghét chiều cao của chính mình.

Cố Viêm xem kết quả, mỗi thứ đều rất bình thường, cho đến chỗ tử cung thì lại đánh dấu không bình thường.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Viêm bỏ tờ giấy xuống rồi nhìn Ôn Thiển.

Ôn Thiển sợ sệt đáp: “Em…em không biết… bác sĩ nói em đến phòng phụ khoa kiểm tra một chút.”

“Vậy thì đi nhanh lên đi, em đứng đờ ở nơi đây làm gì?” Cố Viêm cầm tay Ôn Thiển rồi sải bước đi đến phòng khám bệnh.

Ôn Thiển mới hai mươi lăm tuổi, chưa từng quan hệ tình dục cũng chưa từng có bạn trai nên việc đi khám phụ khoa làm cô có hơi ngượng ngùng. Đặc biệt là lúc cô phát hiện người khám cho cô là nam thì trái tim muốn tan thành trăm mảnh.

Ôn Thiển hỏi y tá ở quầy: “Có thể đổi bác sĩ nữ cho tôi được không?”

Y tá lễ phép đáp: “Khoa phụ khoa của bệnh viện chúng tôi chỉ có một bác sĩ nữ hiện đang nghỉ bảo sản nên bây giờ chỉ có bác sĩ là nam.”

Cố Viêm thấy Ôn Thiển đi đăng ký khá lâu nên đi lên hỏi cho rõ: “Sao vậy?”

Ôn Thiển ấp úng nói: “Em muốn thay bác sĩ nữ…nhưng nơi này không có.”

Cố Viêm cũng xem như là người nhìn Ôn Thiển lớn lên, chưa từng thấy cô có hành động thân mật với người đàn ông nào. Cái này cần phải kiểm tra nơi kín đáo nhất nên anh có thể hiểu được suy nghĩ của Ôn thiển, anh nói: “Vậy thì đổi bệnh viện khác đi.”

Sau đó, Cố Viêm đi với Ôn Thiển tìm đến hai bệnh viện nhưng hai bệnh viện này cũng không có bác sĩ nữ. Lúc ở bệnh viện thứ hai, Cố Viêm có khuyên Ôn Thiển rằng: “Thật ra bác sĩ nam hay nữ không có gì, chữa hết bệnh là được.”

Ôn Thiển vẫn cố chấp, cô chưa từng có bạn trai mà lại phải để lộ nơi kín đáo nhất cho người khác giới thì làm sao cô có thể hiểu được đây. Cô nói: “Vừa nãy bệnh viện kia có bác sĩ phụ khoa nữ, cô ấy đang nghỉ bảo sản. Hay là đợi cô ấy hết bảo sản thì em lại đến kiểm tra?”

Cố Viêm giận dữ: “Ngu ngốc, đợi bác sĩ kia nghỉ bảo sản xong, để bệnh kéo dài thế này thì em cho rằng sẽ cứu được sao?”

Ôn Thiển bị Cố Viêm doạ sợ nên chỉ có thể thoả hiệp, cô nói: “Vậy em đi đăng ký…”

Cố Viêm nghĩ đến việc Ôn Thiển bị bác sĩ nam kiểm tra nơi kín đáo nhất trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, anh đi lên kéo Ôn Thiển lại rồi nói: “Anh lại đi với em đến bệnh viện khác tìm thử xem.”

May mà bệnh viện tiếp theo có bác sĩ nữ, hơn nữa đó là bác sĩ có nhiều kinh nghiệm trong nghề.

Từ trước đến giờ Ôn Thiển là người không bao giờ thích đến bệnh viện một mình, nhất định phải có người đi cùng, còn phải vào trong phòng khám với cô. Cố Viêm là người có quan hệ tốt nhất với Ôn Thiển, trước đây khi cô bị bệnh thì đều do Cố Viêm đưa cô đến bệnh viện, ngồi cùng cô trong phòng khám để xem bác sĩ kiểm tra.

Lần này cũng không ngoại lệ, Cố Viêm vẫn vào phòng khám cùng với Ôn Thiển. Bác sĩ xem Cố Viêm như là bạn trai của cô, bắt đầu hỏi cô một chút sinh hoạt thường ngày của cô.

“Bao lâu thì làm một lần?”

“Không…chưa từng làm.” Có lẽ là do có Cố Viêm bên cạnh nên Ôn Thiển bị hỏi thế, khuôn mặt bắt đầu trở nên đỏ.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Ôn Thiển và Cố Viêm một cái, đôi nam nữ trước mặt không phải tầm tuổi hai mươi nữa mà không ngờ lại bảo thủ như thế, hay là vì có nguyên nhân khác?

“Tự xử bao lâu rồi?”

Ôn Thiển từ quả cà chua đỏ nhạt biến thành đỏ rần.

Cố Viêm ý thức được đây là chuyện riêng tư của Ôn Thiển, anh không nên ở lại chỗ này. Không đợi Ôn Thiển trả lời, anh lấy di động ra giả vờ đang có việc, nói: “Có người tìm anh, anh ra đây nghe điện thoại một chút.”

Rồi cứ như vậy đi ra ngoài.

Ôn Thiển khóc không ra nước mắt, tại sao anh ấy lại không đợi một chút để nghe đáp án của cô, cô thật sự chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Sau khi kiểm tra một chút, Cố Viêm và Ôn Thiển ngồi ở hành lang phòng khám đợi kết quả. Vừa nãy lúc kiểm tra bác sĩ không hề có bất cứ biểu lộ gì nên Ôn Thiển không biết được bệnh của mình có phải là rất nghiêm trọng hay không.

Ôn Thiển có chút tiêu cực, nói: “Vừa nãy em có lên mạng tra thử xem, ung thư cổ tử cung sẽ phải cắt bỏ tử cung…Một người còn trẻ nhưng không có tử cung…nhất định sau này sẽ không ai thèm lấy…”

Cố Viêm nghe thấy cô khóc, trong lòng hơi nóng lên, anh nói: “Em đừng khóc, nếu không ai cưới thì anh sẽ cưới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.