Hết ngày cuối tuần, sáng
thứ hai đi làm, biết tin Steven chụp ảnh cho tạp chí, quả nhiên phản ứng của
mọi người đều chấn động đúng như những gì Lisa dự đoán. Vẻ mặt của các đồng
nghiệp khiến cô vô cùng thỏa mãn, cảm giác rất tuyệt.
Thư Đình nhìn cô ấy với
ánh mắt ngưỡng mộ: “Lisa, không ngờ cậu lại quen Steven. Mình đã đọc bài phỏng
vấn anh ta trên tạp chí, trong ảnh anh ta trẻ trung tuấn tú, phong lưu…”.
Lisa cười và nói: “Tối
qua bọn mình còn cùng ăn tối”.
“Trông anh ta thế nào?”.
“Giống như cậu nó phóng
khoáng! Có điều mình thấy người khác cuốn hút hơn”.
“Người khác?”.
“Bạn của Steven”.
“Lạ thật, vì sao trước
đây cậu không nói?”.
“Mình không cần có chuyện
gì cũng phải nói ra”. Lisa lườm cô ta.
Thư Đình bị dội nước lạnh
nhưng vẫn muốn buôn chuyện, phấn khích hỏi tiếp: “Vậy còn Tiêu Ức Sơn thì sao?
Có phải bên ngoài anh ta đẹp trai hơn trên ti vi không?”.
Nhắc đến chuyện này Lisa
càng thao thao bất tuyệt. Họ đang chuyện trò sôi nổi thì Thuần Khiết bước vào.
Thư Đình lập tức gọi cô: “Thuần Khiết, chắc chắn là cậu không thể tin được Lisa
lại…”.
Lisa tranh nói trước:
“Thuần Khiết biết lâu rồi, hôm qua cô ấy đi cùng mình”.
“Cái gì?”.
“Mình gọi cô ấy giúp”.
Thư Đình bức xúc hét lên:
“Lisa, cậu không thèm gọi mình đến giúp”.
Thuần Khiết vỗ vai Thư
Đình rồi mỉm cười với Lisa: “Nghe thấy rồi chứ, lần sau có chuyện thì tìm cô
ấy”.
Lisa về bàn làm việc của
mình, đưa mắt nhìn Thuần Khiết: “Trang bìa của cậu xong chưa?”.
“Khách hàng nói lại có
thêm vài ý tưởng mới…”.
“Lặp đi lặp lại là đặc
điểm chung của họ, người nào ở đây cũng đều bị họ hành…”.
Thuần Khiết cười gượng,
đặt túi xách xuống, sau đó bật máy tính rồi cởi áo khoác. Vừa đăng nhập MSN,
màn hình ngay lập tức hiện lên cửa sổ chat: “Buôn tí”.
Cô nhìn nick rồi lại
ngẩng đầu nhìn Lisa, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”.
“Nói ở đây nhé”. Lisa
không ngẩng đầu mà tiếp tục gõ: “Hôm qua không có cơ hội hỏi cậu. Cậu và Tiêu
Ức Sơnlà thanh mai trúc mã?”.
“Không phải. Bọn mình học
cùng nhau một năm”. Thuần Khiết trả lời.
“Sao cậu chưa nói bao
giờ?”.
“Anh ta là ngôi sao lớn.
Mình là nhân viên quèn, có gì đáng nói chứ”.
“Anh ta hẹn cậu cùng ăn
cơm…”.
“Đó là vì anh ta giản dị,
dễ gần”.
“Trước đây hai người đã
từng xảy ra chuyện gì chưa?”.
“Hôm qua cậu cũng nghe
thấy rồi. Trong mắt anh ta mình là một đứa béo mập với kiểu đầu dưa hấu”.
“Thế thì chắc chắn là cậu
đã từng thích anh ta, đúng không?”.
“…”.
“Bị mình nói trúng rồi
nhé? Ha ha ha ha…”.
“…”.
“Mình đúng là ghen tị với
cậu chết đi được, có ảnh hồi đi học của bọn cậu không, cho mình xem với”.
“Mình phải đọc bản thảo”.
“Câu hỏi cuối cùng”.
“?”.
“Cậu và Phong Bính Thần
là thế nào đấy?”.
“Hôm qua mình hỏi khắp
nơi mà không tìm được nhiếp ảnh gia. May mà
có anh ta giúp. Thế nên cậu mới hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi. Rõ ràng anh ta
là ân nhân của cậu. Cậu còn mặt mũi hỏi mình với anh ta là như thế nào?”.
Lisa bị cô nói cho một
trận, không buôn chuyện nữa.
Một lúc sau, Catherine
vào phòng làm việc, nghe tin cũng gọi Lisa vào hỏi.
Mặc dù chị ta cũng tò mò
nhưng không giống với những người khác thích hỏi đến cùng, không muốn để lộ tầm
nhìn của mình. Vì thế không hỏi tỉ mỉ, chỉ hỏi một chút về tiền tạm ứng. Sau
khi biết không vượt quá mức tạm ứng thì khen ngợi cô ấy vài câu.
Lisa quay về phòng làm
việc với tâm trạng vô cùng xúc động. Thấy Thuần Khiết đang vùi đầu đọc bản thảo
liền bước lại gõ vào bàn cô: “Buổi trưa cùng đi ăn cơm nhé. Mình biết gần đây
có một nhà hàng mới mở”.
“Ok”. Thuần Khiết không
ngẩng đầu, buột miệng hỏi một câu: “Chủ biên hài lòng chứ?”.
“Cậu nói xem?”. Lisa mỉm
cười rạng rỡ, không giấu được vẻ đắc ý.
Thuần Khiết cười, không
nói gì.
Lisa quay về trước máy
tính nhưng không có tâm trạng làm việc. Vừa tới giờ ăn trưa, cô ấy lập tức kéo
Thuần Khiết đi ăn. Đến cửa thang máy gặp giám đốc nhân sự dẫn theo một cô gái
xinh đẹp. Ra đại sảnh lại gặp Tô San và Ani.
Bốn người cùng đi ăn
trưa.
Nói đến cô gái vừa mới
gặp, không biết có phải đến ứng tuyển vị trí trợ lí chủ biên không.
Hai tháng trước Catherine
đã sa thải trợ lí của mình. Từ đó đến nay phòng nhân sự vẫn chưa tìm được người
thích hợp. Rất nhiều việc lặt vặt đều đẩy cho phòng biên tập. Vốn dĩ phòng biên
tập đã ít người nên không tránh khỏi những lời ca thán, nóng lòng mong đợi
phòng nhân sự đưa người tới. Vì thế vừa nghe thấy lời Lisa, Tô San lập tức cầu
nguyện cô gái này được Catherine chọn làm trợ lí cho mình.
Sau đó Ani lại hỏi tình
hình phỏng vấn Tiêu Ức Sơn.
Cô ấy là người đề ra chủ
ý này. Bây giờ Tiêu Ức Sơnnổi tiếng như vậy, cô ấy cũng rất đắc chí. Lisa liền
kể một chút về nội dung phỏng vấn cho hết giờ ăn trưa.
Đợi đến khi họ ăn cơm
xong, quay về phòng làm việc thì cô gái kia đã ngồi phía sau bàn làm việc của
trợ lí chủ biên. Tô San tạ ơn trời phật, vào phòng uống nước pha một tách cafe,
nằm trên ghế nhắm mắt thưởng thức.
Cô gái đó có mái tóc xoăn
màu hạt dẻ, da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn giống như búp bê, rất sáng và
đẹp. Cô ta cũng rất hoạt bát, chủ động đến giới thiệu với họ, tự xưng là Ôn Đế,
từ trên xuống dưới toàn hàng hiệu.
Sau khi cô ta đi, Thư
Đình và Lisa bắt đầu suy đoán về những đồ hàng hiệu trên người cô ta.
Biên tập tạp chí thời
trang nghe thì oai nhưng nếu nói có thể mặc toàn đồ hiệu thì cả phòng chỉ có một
mình chủ biên Catherine. Những người khác lĩnh lương sống qua ngày, thỉnh
thoảng mua chút đồ giảm giá, hàng fake. Bỗng nhiên nhìn thấy cô đồng nghiệp trẻ
tuổi trên người toàn hàng hiệu, khó tránh khỏi có một chút nghi ngờ. Dĩ nhiên
không loại trừ trường hợp gia đình cô ta giàu có.
Thư Đình thuộc phái hành
động, lập tức mở tổ công tác, liên hệ với nhân viên phòng hành chính nhân sự và
nhanh chóng biết được thông tin cô gái này do giám đốc sáng tạo giới thiệu. Bố
cô ta là ông chủ bách hóa Hồng Thịnh.
Sau đó mọi người không
nói gì nữa. Đừng nói giám đốc sáng tạo rất có thế lực trong công ti, chỉ nói
đến bách hóa Hồng Thịnh thôi cũng đủ khiến họ phải ngước nhìn. Huống hồ cô Ôn
Đế này lại trẻ trung, xinh đẹp, sành điệu.
Bình thường khi không có
chuyện gì Thuần Khiết cũng buôn chuyện với mọi người. Hai hôm nay, vì Trác Việt
nên tâm trạng cô không vui. Thêm vào đó lại có một đống bản thảo phải đọc nên
cô không nói gì.
Trên MSN chốc chốc lại có
người tìm cô nói chuyện. Trác Việt cũng online nhưng là busy, mãi mãi là busy.
Anh ta suốt ngày họp hành, công việc thì làm ngập đầu, lúc nào cũng bận rộn. Cô
ngại không muốn làm phiền.
Gần đến giờ về đột nhiên
anh ta lại xuất hiện, hẹn cô cuối tuần cùng đi ăn.
Có lẽ mấy ngày liền cô
không thèm bận tâm đến anh ta khiến anh ta nhận ra điều gì đó. Hoặc là vì lí do
khác, bỗng nhiên anh ta chủ động hẳn lên. Cô nhìn cửa sổ chat trên màn hình,
sững người một lúc nhận lời.
Cô là một người rất biết
nhìn nhận lại bản thân mình. Thiết nghĩ chỉ vì một chuyện vẫn chưa xác định mà
đã nghi ngờ anh ta thì cũng không thỏa đáng. Thay vì tự mình giận dỗi, chi bằng
trực tiếp hỏi cho rõ ràng.
Ngày thứ bảy Trác Việt
vẫn có cuộc họp nên hẹn cô ở quán cafe gần công ti anh ta.
Vì biết tính anh ta nên
Thuần Khiết mang theo laptop đến quán cafe. Trong lúc chờ anh ta thì mở máy
lướt web. Tin tức giải trí hàng đầu của các trang web đều là tin Tiêu Ức Sơn
tái xuất, có vài tấm ảnh của anh ta trước đây. Một chàng trai da trắng, đôi mắt
đẹp như tranh vẽ, dáng vẻ có đôi chút lạnh lùng xa cách. Nhà báo gọi anh ta là
ngôi sao nam duy nhất từ trước tới nay có sự kết hợp hoàn hảo giữa ưu phiền và
cao quý.
Thuần Khiết không biết
tác giả của bài báo này có phải là fan của anh ta hay không nhưng từ tận đáy
lòng cô đồng ý với câu nói đó.
Quả thực vẻ bề ngoài của
Tiêu Ức Sơn đẹp tới mức khiến thần linh phải nổi giận. Cô không kìm được hồi
tưởng lại thời học sinh. Anh chàng lạnh lùng kiêu ngạo với cây đàn guitar trên
lưng, dù chỉ mặc bộ đồng phục màu xanh lam của trường thôi mà cũng thật nổi
bật.
Cô đang ngây người nhìn
tấm ảnh thì bị vỗ nhẹ vào vai. Tiếng cười lanh lảnh của Trác Việt vang lên trên
đầu: “Đang xem gì đấy?”.
Thuần Khiết ngẩng đầu
cười với anh ta: “Tin tức giải trí”. Nói xong cô gập máy lại.
Trác Việt mặc áo sơ mi
trắng, thắt cà vạt đen. Vừa ngồi xuống đã nới lỏng cà vạt, thở dài than phiền:
“Hôm nay ông già có khách hàng lớn, cứ bắt anh phải đi cùng. Mệt chết đi
được…”.
Thuần Khiết chỉ cười.
Hình như anh ta có vẻ sợ bố.
Lúc ấy phục vụ đưa menu
tới. Mỗi người gọi một suất cơm văn phòng.
Thuần Khiết nói: “Em cố ý
trang điểm”.
Trác Việt cười: “Mắt thâm
quầng cũng đẹp”. Ngừng một lát rồi nói: “Lâu lắm rồi không ăn cơm em nấu…”.
Ẩn ý của câu nói này là
lâu lắm rồi chúng ta không bên nhau.
Thuần Khiết bình thản
nói: “Tài nấu ăn của em không tốt”.
Trác Việt chỉ cười không
nói gì, đưa tay nắm tay cô. Bỗng nhiên Thuần Khiết cảm thấy ngượng ngùng, bất
giác muốn rụt tay lại nhưng không nhúc nhích. Nhân viên mang cơm tới coi như
không nhìn thấy, rõ ràng là đã quá quen thuộc với cảnh tượng này.
Nhân cơ hội ấy Thuần
Khiết rụt tay lại, cầm thìa dĩa và nói: “Đói quá! Buổi sáng em chỉ uống một cốc
sữa”.
Trác Việt cũng cầm thìa
của mình, thở dài bảo: “Anh hơn em một miếng bánh mì”.
Thế là hai người cúi đầu
ăn cơm, vừa ăn vừa nói qua về tình hình gần đây của mình.
Trác Việt làm trong công
ti giày của bố. Trước đây làm hành chính, gần đây chuyển sang bộ phận
marketing, ngày càng phải tiếp khách nhiều hơn. Anh ta là con một, là người
thừa kế sản nghiệp trong tương lai. Vì thế bố anh ta yêu cầu vô cùng nghiêm
khắc.
Ăn cơm xong, Thuần Khiết
chuẩn bị dẫn dắt chủ đề nói chuyện sang chuyện “Người ở công ti, xe ở ngoài”
thì bỗng nhiên có mấy người bước vào cửa. Người đàn ông trung niên đi đầu nhìn
thấy họ, liền gọi: “Trác Việt!”.
Trác Việt vừa quay đầu,
sắc mặt liền biến đổi. Anh ta đứng dậy, miễn cưỡng gọi một tiếng: “Bố”.
Thuần Khiết không hề
chuẩn bị tâm lí, cũng sững người một lúc. Chỉ thấy người đàn ông đang bước lại
khoảng năm mươi tuổi, complet giày da bóng lộn. Khuôn mặt toát lên vẻ uy nghiêm
phong trần, Trác Việt có vài phần giống ông ta.
Ông Trác là người từng
trải, ngắm nghía cô từ đầu tới chân không bỏ sót, sau đó hỏi con trai: “Cô gái
này là bạn con à?”.
Trác Việt gật đầu và nói:
“Cô ấy họ Chân, là bạn con quen hồi còn ở Anh”. Nói rồi quay sang nhìn cô: “Đây
là bố anh”.
Thuần Khiết đứng dậy, mỉm
cười và nói: “Cháu chào bác”.
Ông Trác gật đầu với cô,
mỉm cười rồi liếc nhìn đĩa thức ăn trên bàn: “Hai đứa đã ăn rồi à…”.
“Vâng, bọn con vừa ăn
xong”.
“Vậy hai đứa nói chuyện
tiếp đi, bố còn phải tiếp khách”. Nói rồi quay người định bước đi, bỗng nhiên
lại quay lại dặn dò Trác Việt đừng quên cuộc họp buổi chiều.
Trác Việt gật đầu, thấy
bóng bố biến mất ở chỗ thang máy mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn sắc mặt
Thuần Khiết, không phát hiện thấy cô có gì bất thường, liền hỏi: “Căng thẳng
không?”.
Thuần Khiết cười: “Cũng
bình thường”.
Cô không ngờ lại gặp bố
anh ta, càng không ngờ anh ta giới thiệu mình là bạn quen hồi còn ở Anh. Trong
lòng rõ ràng là không thoải mái nhưng quyết không chịu để lộ ra ngoài. Lòng tự
trọng của cô bị tổn thương, hệ thống tự bảo vệ ngay lập tức khởi động, càng
tươi cười rạng rỡ hơn. Trong tình cảm, cô thuộc phái bảo thủ. Trước khi chưa
xác định được tình cảm của đối phương thì quyết không biểu lộ trước. Điều này
không liên quan đến vẻ rụt kín đáo của con gái. Chỉ là thiếu cảm giác an toàn.
Quả thực không thể coi
đây là một cuộc gặp mặt vui vẻ. Huống hồ buổi chiều Trác Việt còn có cuộc họp,
cô càng không tiện làm mất thời gian của anh ta.
Thuần Khiết mang trong
mình tâm trạng bực tức, đi mấy chuyến xe mới về đến nhà. Vừa vào nhà đã ngửi
thấy mùi lạ. Cô lập tức chau mày, tìm kiếm nơi phát ra mùi lạ đó, đến tận khi
nhìn thấy con chim tương tư mỏ đỏ xinh đẹp kia thì cô mới thở dài ngao ngán.
Cô nuôi thân cũng đủ khó
khăn rồi, thế mà còn phải nuôi thêm một con chim. Cái tay Phong Bính Thần kia
chỉ gây phiền phức cho cô… Cô lại thở dài, cho nó thêm chút thức ăn, nước uống.
Còn mình thì chẳng buồn ăn tối, leo lên giường đi ngủ.
Hôm sau đi làm, lúc mở
hòm thư thì phát hiện có một tài liệu về cách chăm sóc chim tương tư. Người gửi
là Chage. Cô sững người một lúc, gửi tin nhắn cho Phong Bính Thần: “Sao anh
biết hòm thư điện tử của tôi?”.
Anh ta nhanh chóng trả
lời lại: “Tôi có danh thiếp của cô”.
“Tôi không nhớ đã từng
đưa danh thiếp cho anh”.
“Cô đưa cho Quân Hạo, đưa
cho cậu ấy có nghĩa là đưa cho tôi”. Đi kèm theo lời nhắn đó là hình mặt cười.
“…”.
Thuần Khiết càng thấy lạ
hơn. Hòm thư trên danh thiếp của cô chỉ dùng trong công việc. Nhưng lúc này cô
đang mở hòm thư cá nhân. Cô nghĩ một lúc rồi mở hòm thư rác xem đã từng nhận
được thư của anh ta chưa. Nhưng tiếc là không có. Sau đó cô lại dùng địa chỉ
của anh ta để tìm kiếm nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
Cô tự cười chế nhạo,
không hiểu nổi Phong Bính Thần.
Nhìn cách ăn mặc của anh
ta, lời nói, cử chỉ đến những nơi anh ta xuất hiện rồi bạn bè, không có gì là
không chứng tỏ người này xuất thân cao quý. Cô không có khả năng quen với những
người như thế này, tự thấy mình không có sức hút mãnh liệt đến nỗi khiến anh ta
nghiêng ngả.
Vậy thì vì sao anh ta lại
giúp đỡ cô vô tư đến vậy, lại còn tặng cô một con chim tương tư?
Bỗng nhiên nhớ lại sau
bữa tối hôm ấy anh ta nằng nặc đòi đưa cô về nhà. Trên đường đi có một thai phụ
lên xe, một thanh niên trai tráng chiếm chỗ ngồi chễm chệ. Phong Bính Thần nói
đùa một câu, không có não cũng là loại tàn tật. Cô nghe mà cười mãi.
Mắt anh ta có hai màu,
nói giọng London, không giống người bản địa nhưng lại rất thông thuộc các tuyến
đường giao thông. Nghe anh ta nói có cô em gái lấy chồng ở đây. Cô và anh ta
mới quen nên không tiện hỏi, cũng không muốn hỏi công tử như anh ta, so với cô
rõ ràng là người ở hai thế giới. Mặc dù vậy anh ta cũng đi tàu điện ngầm.
Mọi người làm thêm khoảng
nửa tháng cho xong một chuyên đề nên quyết định ra ngoài thư giãn.
Đoàn người đến Hồng Tụ
Phường.
Đây là khu vui chơi nổi
tiếng nhất thành phố Thánh Anh. Rất nhiều người ném tiền vào đó, trong đó không
thiếu các ngôi sao.
Lúc ăn tối Thuần Khiết đã
thấy hơi mệt, ở đó tiếng nhạc ầm ầm khiến cô càng thấy choáng váng. Cô không
quen với mùi khói thuốc, cũng không muốn chen chúc cùng với một đám người lạ.
Vì thế nên ngồi uống chút rượu.
Tính cách của cô khá trầm
tĩnh. Cuộc sống cũng rất bình lặng, theo đúng trình tự. Người khác vất vả thi
đỗ đại học khó tránh khỏi muốn có một mối tình. Cô vẫn chăm chỉ học, coi sách
vở là người thầy, người bạn suốt đời. Thực ra hồi ấy cô cũng không thiếu những
chàng bày tỏ tình cảm với mình. Có điều điểm cháy tình cảm của cô khá cao,
không thể dễ dàng dẫn cháy. Huống hồ từ hồi còn là thiếu nữ, cái hồi mà tình
cảm nam nữ bắt đầu đơm chồi thì cô đã gặp một chàng trai như Tiêu Ức Sơnnên khi
nhìn người khác, lúc nào cũng có cảm giác thiếu chút gì đó. Đến tận khi gần tốt
nghiệp, cô mới dần dần tỉnh ngộ, sau đó Trác Việt liền xuất hiện.
Người ta thường nói tình
yêu chính là gặp được đúng người vào đúng thời điểm. Nhưng cô nghĩ rằng nếu một
người muốn yêu thì giống như bông hoa sắp nở, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Cho dù không đúng người thì cũng không đến mức từ chối, cũng muốn thử xem sao.
Có điều theo như tình
hình trước mắt thì cuộc thử nghiệm của họ không thành công.
Anh ta không muốn thừa
nhận cô trước mặt người nhà. Mặc dù cô cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn cùng
anh ta bước vào cuộc sống hôn nhân. Nhưng là một người phụ nữ thì vẫn không
tránh khỏi cảm thấy bị tổn thương. Huống hồ lòng tự tôn của cô lại rất mãnh liệt.
Cô lại rót cho mình một
cốc rượu rồi uống một hơi. Bên cạnh có một anh chàng đã nhìn cô một lúc khá
lâu, dường như chỉ đợi một ánh mắt của cô là sẽ bước lại gần. Nhưng cô chỉ quan
tâm đến rượu, cảm giác huyệt Thái Dương nhói đau. Cô rất nhớ cái đệm êm ái của
mình nhưng ra về giữa chừng là không lịch sự.
Cô nghi ngờ không biết
liệu mình có mắc chứng bệnh về giao tiếp hay không, thậm chí hẹn hò với bạn
trai cũng coi là một cuộc tiếp khách không cần thiết. Bây giờ ngay cả đi chơi
với đồng nghiệp cũng mệt không muốn ứng phó. Thật đúng là nguy hiểm!
Lisa nhảy tới mức mướt
mải mồ hôi. Lúc quay lại nhìn thấy trên bàn có hai chiếc vỏ chai, liền giơ ngón
cáiThuần Khiết bật màn hình điện thoại, giơ lên trước mặt cô ấy: “Cũng muộn
rồi, nên về rồi chứ”.
Lisa lườm cô bằng đôi mắt
ngà ngà say: “Chí ít cũng xem múa thoát y đã chứ”.
Thuần Khiết chỉ biết ngậm
miệng.
Xem xong múa thoát y, mọi
người bắt đầu ra ngoài gọi xe, chỉ có Ôn Đế nói có xe sắp đến đón, phải đợi một
lúc.
Thuần Khiết ra ngoài bắt
taxi, không để ý bất chợt một chiếc Porsche màu đỏ đỗ trước mặt. Cô uống hơi
nhiều nên giật nảy mình, rượu cũng tỉnh hơn nửa, ngẩng đầu nhìn anh chàng ngồi
trên ghế lái, dở khóc dở cười: “Này, không phải anh đi theo tôi chứ?”.
“Muốn nghe lời nói thật
không?”. Phong Bính Thần hỏi lại rồi nghiêng người mở cửa xe cho cô, cười và
nói: “Lên xe, tôi sẽ nói cho cô biết”.
Quả thực lúc này Thuần
Khiết rất cần một chiếc xe. Cô chui vào xe không chút khách khí.
Phong Bính Thần nổ máy,
cười nói: “Thực ra tôi đã để ý cô rất lâu rồi, thấy cô ngà ngà say nên quyết
định đưa cô về, coi như làm việc thiện!”.
“Thôi xin! Tôi rất tỉnh
táo”.
“Vậy sao, tôi thấy bước
chân của cô có chút chệnh choạng”.
“Nếu anh lo lắng cái đó
thì không cần đưa tôi về”.
“Cơ hội được phục vụ
người đẹp tôi không muốn nhường cho tài xế taxi”.
Cách dùng từ của anh ta
khiến Thuần Khiết không biết nói gì, cố tình nghiêm mặt nói: “Ok anh lái xe,
bắt đầu từ bây giờ xin anh đừng nói chuyện với hành khách”.
Phong Bính Thần khẽ cười
một tiếng, nhẹ nhàng phóng xe đi. Thuần Khiết dựa lưng vào chiếc ghế dễ chịu,
thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên lại mở
mắt rồi hét lên: “Dừng xe!”.
Phong Bính Thần sững
người, nhưng vẫn giẫm phanh. May mà đêm khuya không nhiều xe lắm.
Thuần Khiết quay sang
nhìn chiếc xe Chevrolet màu trắng bạc vừa mới phóng qua, dừng lại trước cửa
Hồng Tụ Phường. Ôn Đế mở cửa ngồi lên xe. Cô gần như không dám tin vào mắt
mình. Một lúc sau cô mới bật cười, nhảm nhí, nhảm nhí hết sức!
Hai mươi phút sau, cảm
giác ấy của cô chuyển sang Phong Bính Thần.
Anh không dám tin cô đã
ngủ say.
Cảnh tượng lúc nãy cùng
với dáng vẻ, sắc mặt của cô đều không thoát khỏi mắt anh. Dù là người chậm hiểu
đến đâu thì cũng có thể cảm nhận gì đó không bình thường. Hơn nữa suốt đường đi
cô nhắm mắt không nói gì. Anh vốn tưởng rằng cô sẽ đau đớn tột cùng. Nào ngờ cô
lại chìm vào giấc ngủ. Điều này thật quá li kì!
Anh tắt máy, ghé sát lại
nhìn cô: Hai má đỏ ửng, bờ môi căng đầy như đang chờ đợi một nụ hôn. Đôi lông
mi dày che kín đôi mắt, một khi mở ra sẽ giống như chiếu một tia sáng vào thế
giới hỗn tạp, sáng chói tới mức khiến người ta ngỡ ngàng.
Đôi mắt này khiến anh sau
hai năm vẫn có thể nhớ ra cô ngay lần đầu gặp lại.
Có điều anh không có ý
định để cô qua đêm trên xe.
Anh đưa tay vỗ vào vai
cô, gọi hai tiếng nhưng cô không tỉnh. Anh đành phải lấy túi xách của cô, tìm
thẻ ra vào và chìa khóa, sau đó mở cửa xe, cúi người bế cô ra.
Lúc ấy thì cô lại tỉnh,
mở mắt hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”.
Phong Bính Thần chưa bao
giờ thấy xấu hổ như thế nhưng lại thản nhiên trêu cô: “Tôi định cướp người”.
“Thả tôi xuống”.
Phong Bính Thần lập tức
thả cô xuống. Cô bước hụt, suýt chút nữa thì ngã. Anh vội đưa tay đỡ: “Cô không
sao chứ?”.
Thuần Khiết giật lấy chìa
khóa trên tay anh: “Không sao”.
“Tôi đưa cô lên nhé”.
“Không cần đâu”.
Thuần Khiết nói rồi quay
người đi, vẫy tay sau lưng chào tạm biệt.
Vào nhà cô cũng không tắm
rửa mà lao ngay lên giường.
Sáng hôm sau chuông báo
thức reo ầm ĩ, cô tắt đi ngủ tiếp. Nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, chín
rưỡi đã tỉnh, cảm giác huyệt Thái Dương đau âm ỉ.
Dù gì cũng đã quá giờ đi
làm, tắm nước nóng trước đã.
Lúc ngâm mình trong bồn
tắm, chuyện xảy ra tối qua dần dần hiện lên trong đầu cô.
Xem ra quan hệ giữa Ôn Đế
và Trác Việt không đơn giản. Vậy thì cô ta đến ứng tuyển làm trợ lí của
Catherine là ngẫu nhiên hay có dã tâm gì khác? Cô ta đã là thiên kim của bách
hóa Hồng Thịnh, có lẽ không để ý tới chút lương ít ỏi này, tám chín phần là vì
cô. Chỉ là không biết chuyện giữa cô ta và Trác Việt là từ bao giờ, phát triển
đến mức nào rồi?
Cô nằm trong bồn tắm,
nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, cảm thấy vừa nhảm nhí vừa nực cười. Chuyện này
cũng chỉ có những đại tiểu thư con nhà giàu mới làm được. Người bình thường cho
dù có dã tâm này thì cũng không có mối quan hệ đó. Suy cho cùng không phải ai
cũng có thể vào được tòa soạn của họ.
Cô ngâm mình đúng nửa
tiếng rồi mới chui ra, lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Đến tận khi thay quần áo
xong, chuẩn bị đi ra ngoài thì cô mới bất chợt hiểu ra chỗ nào không ổn.
Bởi vì cô không thấy túi
xách của mình.
Suốt cả buổi sáng điện
thoại của cô không kêu, quả là rất lạ.
Bị mất ở Hồng Tụ Phường?
Không đúng, cô vào nhà bằng chìa khóa. Ồ, nhất định là ở trên xe của Phong Bính
Thần.
Khỉ thật, ví tiền của cô
cũng ở trong đó.
Chẳng còn cách nào, đành
phải lấy một nắm tiền xu trong con lợn tiết kiệm. Đến tòa soạn đã rồi tính.
Lúc cô bước vào công ti
thì đã là mười một giờ hơn.
Giám đốc sáng tạo ngồi
trong phòng làm việc của họ. Cô ta mặc một bộ trang phục Prada màu đen, đi đôi
giày cao gót nhọn hoắt, đang nói chuyện điện thoại.
Không khí trong phòng làm
việc rất nghiêm túc. Lisa nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm như sắp gặp tai họa.
Thuần Khiết có chút lúng
túng.
Bình thường mọi người ra
ngoài làm thêm, thông thường hoàn thành trang bìa mà mình phụ trách đúng thời
hạn, thỉnh thoảng đi muộn vài lần cấp trên cũng sẽ không nói gì. Nhưng lần này
hình như giám đốc Giang không định bỏ qua cho cô. Gọi điện xong, cô ta liền hỏi
trang bìa của Thuần Khiết hoàn thành đến đâu rồi. Thuần Khiết nói còn một ít
chưa xong.
Cô ta liền hỏi: “Thế hai
ngày hôm nay cô bận cái gì?”.
Thuần Khiết báo cáo nội
dung công việc ngày hôm qua.
Cô ta lại hỏi: “Sáng ngày
hôm nay cô làm gì?”.
Thuần Khiết đã đoán được
cô ta sẽ hỏi như vậy nhưng không tìm được lí do hợp lí nên cảm thấy rất ngại.
“Gọi điện thoại cô không
thèm nghe, rốt cuộc cô đang làm gì?”. Giọng nói của cô ta nghiêm khắc hẳn lên.
Cuối cùng Thuần Khiết
ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Buổi sáng tôi…”.
“Xin lỗi, làm phiền một
chút”. Cô đang định nói thật thì bị một giọng nói gợi cảm ngắt lời.
Mọi người đều quay đầu
nhìn một anh chàng đứng trước cửa. Anh ta mặc chiếc quần màu hồng nhạt, phía
trên là chiếc áo sơ mi màu sen trắng, phong lưu tuấn tú, đẹp trai tới mức không
chê vào đâu được. M người trong phòng đều làm về thời trang nhưng lần đầu tiên
thấy một chàng trai mặc màu hồng đẹp đến như vậy. Ai cũng cảm thấy được mở rộng
tầm mắt.
Thư Đình ngồi ngoài cùng
đứng dậy và hỏi: “Xin hỏi anh tìm…”.
“Tôi tìm Thuần Khiết. Cô
ấy bỏ quên túi xách ở phòng làm việc của tôi”. Anh ta giơ chiếc túi da màu xanh
trên tay về phía Thuần Khiết: “Điện thoại của cô cứ kêu mãi, ồn chết đi được…”.
Nói rồi tinh nghịch nháy mắt với cô.
“Cảm ơn!”. Thuần Khiết
cầm túi xách, gượng cười với anh ta.
Giám đốc Giang rất không
quen với kiểu bị người khác lờ đi. Cô ta khoanh tay, vênh mặt hỏi: “Anh là
ai?”.
Dường như lúc này Phong
Bính Thần mới nhìn thấy cô ta. Anh ta mỉm cười và nói: “Tôi họ Phong. Lần trước
bạn tôi giúp tòa soạn của các cô chụp một bộ ảnh. Sáng nay tôi bảo Thuần Khiết
đến chọn, hi vọng không làm ảnh hưởng đến công việc của cô ấy”.
Giám đốc Giang lạnh lùng
nói: “Vậy sao, ảnh đâu?”.
Thuần Khiết nghe vậy,
không khỏi toát mồ hôi vì lời nói dối của anh ta. Chỉ thấy Phong Bính Thần
không hề hốt hoảng, mỉm cười và nói: “Ảnh vẫn cần phải xử lí một chút…”.
“Vậy sao?”. Giám đốc
Giang cau mày tỏ vẻ nghi ngờ: “Không biết bạn của anh tên là gì?”.
“Steven!”. Lisa không kìm
được nói chen vào: “Bạn của anh ấy là Steven Fong”.
Giám đốc Giang không nói
nữa. Cánh tay vốn đang đan vào nhau cũng bất giác hạ xuống. Nhưng vẫn đứng nói
với Thuần Khiết: “Ồ, thì ra cô đi chọn ảnh…”.
Thuần Khiết chỉ có thể
cười với cô ta, mơ hồ đáp lại một tiếng.
Nhưng Phong Bính Thần
không vội rời đi mà hỏi Thuần Khiết: “Nể tình tôi mang túi xách đến tận đây, cô
không phiền mời tôi ăn bữa cơm chứ?”.
Thuần Khiết nhìn giám đốc
Giang, gượng cười nói: “Vẫn chưa đến giờ ăn trưa, hay là anh đợi một lát…”.
Giám đốc Giang nói: “Cũng
sắp đến giờ rồi. Nếu cô đói thì đi ăn đi”.
Thế là Thuần Khiết xách
túi, cùng Phong Bính Thần đi ra ngoài.
Vừa vào thang máy, cô đã
nóng lòng hỏi: “Sao anh biết tôi…”.
Phong Bính Thần cười ngắt
lời cô: “Đọc tin nhắn của cô”.
Thuần Khiết vội lấy điện
thoại trong túi, mở hộp thư đến, Lisa nhắn hai tin nhắc nhở cô bà Giang muốn
gây phiền phức cho cô. Ngoài ra còn vài cuộc gọi nhỡ.
“May mà anh kịp thời ứng
cứu”. Cô gấp điện thoại rồi đặt trước ngực, nhắm mắt thở phào.
“Đúng vậy, vì bay đến cho
kịp anh hùng cứu mĩ nhân mà tôi không được ngủ ngon giấc. Cô nhìn quầng thâm
trên mắt tôi này…”.
Anh ta nói rồi cúi người
ghé sát vào mặt cô rất tự nhiên. Mái tóc xoăn dài và rậm xòa xuống mặt cô.
Thuần Khiết cảm thấy da
đầu tê tê, giống như bị điện giật. Cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào đẹp
như vậy ở khoảng cách gần như thế, giống như lời nguyền muốn hút cô vào trong.
Trong nháy mắt cô có cảm giác mình như ngừng thở.
Phong Bính Thần cũng nhận
ra tư thế này có chút thân mật. Mùi sữa tắm trên người cô khiến anh không kìm
được đắm say. Lúc ấy thang máy kêu một tiếng rồi dừng lại.
Thuần Khiết như tỉnh giấc
mộng, vội vàng đi ra trước. Vừa đi vừa hỏi: “Anh muốn ăn gì?”.
“Tùy cô”.
“Gần đây chẳng có gì
ngon, ăn cơm văn phòng nhé”.
“Ok”.
“Anh có biết hôm nay anh
mặc như thế này giống cái gì không?”. Thuần Khiết kiếm chuyện làm quà.
“Giống cái gì?”. Phong
Bính Thần hỏi.
“Giống một câu thơ”.
“Câu nào”.
“Nhất thụ lê hoa áp hải
đường(*)”.
Phong Bính Thần cười và
nói: “Bắt nạt tôi không hiểu quốc học à? Câu thơ này không dùng như thế…”.
Thuần Khiết cũng cười:
“Tôi hiểu theo nghĩa đen. Anh mặc trên trắng dưới hồng, phong tao(**) như vậy,
sau này chắc chắn là…”. Nói đến đây bỗng nhiên không nói nữa. Hai từ “phong
tao” ngoài dùng để mắng mỏ người khác, thông thường chỉ là bạn bè thân thiết
mới dùng. Câu nói này của cô khiến quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn.
Phong Bính Thần mỉm cười
chờ câu tiếp theo: “Sau này chắc chắn sẽ như thế nào?”.
Đã nói đến đó, Thuần
Khiết chỉ có thể nhún vai: “Anh biết đấy, một bông hoa lê áp hải đường”.
Anh bật cười ha ha.
Thuần Khiết đưa anh đến
nhà hàng mới mở gần đó. Cô và Lisa đã ăn ở đó một lần, thấy mùi vị khá ngon.
Chỉ là không biết có hợp khẩu vị của Phong Bính Thần hay không. Gần đây cũng
không có nhà hàng nào sang trọng.
ô gọi một suất tôm nõn
xào ngô.
Phong Bính Thần giở menu
xem từ đầu đến cuối. Cuối cùng cũng gọi một suất tôm nõn xào ngô.
Thuần Khiết hỏi: “Không
phải là anh chưa bao giờ ăn cơm văn phòng đấy chứ?”.
Anh ta mỉm cười hỏi lại:
“Cô thấy có giống không?”.
Thuần Khiết gật đầu: “Rất
giống”.
Phong Bính Thần cũng gật
đầu khen ngợi cô: “Ừm, cô nhìn rất chuẩn”.
Thuần Khiết mỉm cười nhìn
anh ta.
Nửa khuôn mặt của anh ta
khuất trong ánh nắng, quả thực đẹp tới mức không thể diễn tả được bằng lời. Làn
da mịn màng không một chút tì vết. Anh ta có đôi tay của một người sống trong
nhung lụa, khớp xương cân đối, dài và đẹp, móng tay màu hồng nhạt, đẹp hơn cả
bàn tay trên tạp chí của họ. Cô gần như không kìm được muốn sờ thử.
Phong Bính Thần chú ý ánh
mắt của cô, giơ tay lên lật đi lật lại nhìn một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Không
phải cô muốn nói là mình biết xem tay, sau đó nhân cơ hội cầm tay tôi chứ?”.
“Tôi giống người không có
một chút sáng tạo nào như vậy sao?”.
“Vậy cô sẽ làm thế nào?
Ví dụ cô là con trai, muốn bắt chuyện với một cô gái…”.
“Tôi sẽ vờ quen cô ta,
nắm tay cô ta, sau đó hỏi có phải trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi
không?”.
“Như thế có sáng tạo
không?”.
“Quá tồi, nhưng tôi học
nó từ anh”.
Phong Bính Thần bĩu môi
lắc đầu, ánh mắt ẩn chứa nụ cười.
Thuần Khiết nhìn vào mắt
anh ta và hỏi: “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau thật sao?”.
Anh ta nhíu mày, vờ ra vẻ
trầm ngâm: “Cô biết không, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi có cảm giác hình như
kiếp trước chúng ta đã chết cùng nhau…”.
Thuần Khiết ngượng ngùng
tới mức không biết nói gì. May mà phục vụ mang đồ ăn tới. Thế là cô vội vàng
lấy thức ăn bịt miệng. Người này da mặt rất dày, công lực thâm hậu, cao thủ
tuyệt thế cũng không thể địch nổi.
Phong Bính Thần rất hài
lòng với vẻ mặt của cô, vui vẻ thưởng thức bữa trưa.
Thuần Khiết cúi đầu một
lúc rồi cầm cốc nước trái cây uống một ngụm, nhân tiện lướt nhìn xung quanh.
Sau đó cô phát hiện gần như cả văn phòng đều vào nhà hàng này. Lisa, Thư Đình,
Tô San, dĩ nhiên cũng không thể thiếu cô đồng mới – Ôn Đế.
Ăn trưa xong, cô tiễn
Phong Bính Thần rồi quay về phòng làm việc, lập tức bị các đồng nghiệp bao vây
hỏi han. Họ đều dò hỏi anh chàng đẹp trai kia là ai. Họ có quan hệ như thế nào.
Chỉ có Lisa là khá bình tĩnh,
thay cô giải thích với mọi người: “Chỉ là bạn bình thường”.
Tô San phát biểu ý kiến
với tư cách là bậc đàn chị: “Cái gì mà bạn bình thường. Ánh mắt anh ta nhìn
Thuần Khiết không giống”. Sau đó lại thở dài một tiếng, vờ ra vẻ ca thán: “Nếu
tôi trẻ lại mười tuổi, nhất định sẽ theo đuổi anh ta”.
Vừa nói dứt lời, mọi
người đều cười ầm lên.
Tô San cũng cười: “Thuần
Khiết, tuổi trẻ chỉ có một lần, em phải nắm lấy cơ hội. Một người đàn ông tuyệt
vời như thế không phải lúc nào cũng có thể gặp được…”.
Thuần Khiết biết chuyện
này càng nói càng dễ gây hiểu lầm, chỉ biết cười.
Vì buổi sáng bị giám đốc
sáng tạo điểm danh phê bình nên cả buổi chiều cô chăm chỉ ngồi trước máy tính
làm việc, in bản thảo biên tập của kì này rồi nộp cho cấp trên kiểm định. Sau
đó lại gọi điện cho nhiếp ảnh gia.
Giữa giờ nhận được tin
nhắn của Trác Việt hẹn gặp cô.
Cô không bận tâm, làm
xong các việc lặt vặt, lúc sắp về đã là hơn bảy giờ.
Ôn Đế cũng làm thêm, thấy
cô ra cửa cũng vội cầm túi xách chạy ra: “Chị Chân, chúng ta cùng về nhé”.
Ý nghĩ nhảm nhí lại xuất
hiện trong đầu Thuần Khiết.
Cô muốn xem xem cô ta sẽ
diễn tiếp vở kịch này thế nào.
Hai người vào thang máy. Cô ta
hỏi: “Chị Chân, anh Phong kia là bạn trai của chị à?”.
Thuần Khiết cười và nói:
“Bạn bình thường”.
Ôn Đế mở to đôi mắt đẹp
đẽ của mình, ngạc nhiên thốt lên: “Không thể nào? Anh ấy là bạn của Steven, lại
đích thân mang túi đến cho chị, chắc chắn là có ý với chị. Nếu không chỉ cần
gọi trợ lí đi một chuyến là được…”.
Thuần Khiết không còn gì
để nói với kiểu logic này, mỉm cười và nói: “Tôi không có ý kiến với những suy
đoán ngộ nhận như vậy”.
Ôn Đế bị dội nước lạnh
nhưng vẫn kiên trì dò hỏi: “Anh ấy làm gì ạ?”.
Thuần Khiết lạnh lùng
nói: “Tôi chỉ biết anh ta là bạn của Steven, những chuyện khác tôi không
biết”.Ôn Đế cảm thấy ấm ức: “Chị Chân, hình như chị không thích em”.
Thuần Khiết cười: “Cô đa
nghi rồi”.
Ôn Đế lại hỏi: “Đúng rồi,
hôm qua chị chơi vui chứ ạ?”.
Thuần Khiết nói đúng sự
thật: “Tiếng nhạc ồn quá”.
Cuối cùng sắc mặt của Ôn
Đế cũng thay đổi, nụ cười rạng rỡ biến mất.
Khuôn mặt của Thuần Khiết
không chút biểu cảm.
Cô không có thời gian
rảnh rỗi để cùng cô ta chơi trò vô vị này. Nếu Trác Việt thật sự muốn chia tay
với cô. Cô sẽ vui vẻ đồng ý để anh ta toại nguyện. Suy cho cùng tình yêu không
thể gượng ép. Nhưng đây là chuyện riêng giữa cô và Trác Việt, không cần người
ngoài nhúng tay vào.
Chú
thích
(*) Dịch nghĩa: Một nhánh hoa lê đè lên hải đường. Đây
là câu thơ trong bài thơ Nhất thụ lê hoa áp hải đường của Tô Đông Pha làm để
nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã tám mươi tuổi, lấy một người
thiếp mười tám tuổi. “Lê hoa” là chỉ Trương Tiên, “hải đường” là chỉ thiếu phụ
mười tám tuổi, “áp” là đè lên, áp cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn. (**)
Phong tao: Lả lơi, làm đỏm, làm dáng.