Chẳng còn tâm trạng nào mà ăn cơm nữa, Lương Nặc cầm lấy chiếc điều khiển cho âm lượng to lên.
Trên màn hình, một phóng viên tay đang cầm chiếc micro đứng trước
cổng bệnh viện mù mịt khói, chỉ tay vào bệnh viện ở phía sau lưng: “Kính chào quý vị khán giả, đằng sau tôi chính là hiện trường của vụ
cháy....nguyên nhân dẫn tới vụ cháy tính tới thời điểm hiện tại vẫn chưa được làm rõ, đội cứu hỏa đang nỗ lực hết sức để khống chế ngọn lửa,
trước mắt đã cứu thành công được ba bệnh nhân mắc kẹt bên trong....”
Tiểu Bắc chẳng có cảm giác gì với sự việc này, còn Lương Nặc sau khi xem xong thì cô lập tức đứng lên, há mồm trợn mắt lên.
Thu dọn đồ đạc qua loa một chút, xoa xoa đầu Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc ở nhà ngoan nhé, cô có chút việc phải ra ngoài, lát nữa chị Anna sẽ tới chơi với con.”
“Vâng.”
Cô cúi đầu hôn lên trán cậu bé, nhanh chóng rời khỏi nhà, bắt xe đi thẳng tới bệnh viện Nhân Ái.
Vừa lên xe, cô gọi ngay điện cho Bắc Minh Dục.
“Bệnh viện Nhân Ái xảy ra chuyện rồi, nhị thái thái được cứu ra chưa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phía Bắc Minh Dục có vẻ ồng, một lúc sau anh mới nói: “Nhị thái thái không sao, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang trên đường tới bệnh viện.”
Nghe thấy tin nhị thái thái không sao, cuối cùng Lương Nặc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua, chính mắt cô và Bắc Minh Dục nhìn thấy nhị thái thái bị đưa đi.
Trong tiềm thức, Lương Nặc cảm thấy nếu nhị thái thái có làm sao thì chính là cô thấy chết mà không cứu.
“Đừng tới bệnh viện nữa, tới Thẩm viên đi, tất cả mọi người đang tập
trung ở Thẩm viên, khi em đến nhớ cẩn thận một chút, phóng viên nhận
được tin tức biết được nhị thái thái ở bệnh viện Nhân Ái là sẽ ùn ùn kéo tới chật kín phía ngoài để phỏng vấn đấy.”
Lương Nặc hít thở thật sâu, cho tâm trạng bình tĩnh hơn: “Được, em tới ngay đây!”
Cô lập tức bảo tài xế đổi hướng đi tới Thẩm viên.
Chiếc xe lái tới cửa Lương Nặc đã nhìn thấy bên ngoài có một đoàn
người, cô chỉ có thể bảo tài xế lái ra phía cửa sau, từ phía cửa sau đi
vào phòng khách.
Đại thái thái đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Bắc Minh Dục và Đặng Tử Manh đứng ở hai bên trái phải.
Phúc Bác sắc mặt lạnh lùng, dường như đang ngầm chịu đựng gì đó.
“Tam thiếu phu nhân.”
Người làm cúi chào kính trọng, Lương Nặc bước chân vào phòng khách, khuôn mặt giữ nét bình tĩnh: “Mẹ cả!”
“Sự việc tối qua các ngươi đã đều biết cả rồi, bây giờ phóng viên
đang đứng kín ngoài cửa, các ngươi chắc cũng biết điều gì nên và không
nên rồi chứ?”
Đặng Tử Manh là người không nể mặt đại thái thái nhất, cô ta gãi gãi
tai giả vời không hề hay biết điều gì: “Việc ngày hôm qua? Hôm qua tôi
ngủ say quá, tối qua đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phúc Bác hắng giọng: “Đặng tiểu thư.”
“Ông nói xem!” Đặng Tử Manh vẫn đóng kịch, nhìn Phúc Bác vẻ ngây thơ: “Chẳng bằng ông giải thích giúp tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
tạp sao vừa mới sớm ra đã nhiều người vây ngoài cổng thế, hại tôi không
ra ngoài đưuọc, tôi tin là tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân cũng rất
muốn biết, đúng không nào?”
Đại thái thái đột nhiên cười lạnh lùng: “Cô đúng là biết đóng kịch!”
“Không bằng được đại thái thái!” Đặng Tử Manh chu đôi môi đỏ chót ra nói.
Đại thái thái nói thẳng: “Nhị thái thái khi trước bị ngã đập đầu, bây giờ thần trí không được minh mẫn, cả ngày nói linh tinh, tối qua thiếu
chút nữa còn làm ta bị thương, ta sợ bà ấy bệnh tình càng ngày càng
lặng, nên có lòng để bác sĩ đón bà ấy tới bệnh viện điều trị rồi, ai
biết được....”
“Nhị thái thái sống chết không rõ sao?” Đặng Tử Manh giật mình ngạc nhiên.
“Ta cứ tưởng cô sớm đã biết rồi.” đại thái thái nói lạnh lùng, sau đó lại nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc: “Nếu phóng viên hỏi thì các ngươi
biết trả lời thế nào rồi chứ?”
Bắc Minh Dục gật đầu: “Vâng!”
Lương Nặc trong lòng vạn phần đắn đo, nhưng cuối cùng thì cũng gật đầu giống Bắc Minh Dục: “Biết nên trả lời thế nào rồi ạ!”
Đại thái thái sau khi dẹp chuyện phóng viên xong, đột nhiên lại cao
giọng nói: “Tối qua hai đứa khi tới Thẩm Viên đã nghe được nhị thái thái nói những gì?”
Lương Nặc liếc nhìn trộm Bắc Minh Dục, anh vẫn ngẩng mặt kiêu ngạo ngang nhiên.
Lương Nặc liền mở lời trước: “Mẹ cả, mẹ hai nói Thẩm Cách không phải
là con trai đẻ của mẹ, còn nói vốn dĩ mẹ sinh ra một bé gái?”
“Bà ta điên rồi!” đại thái thái đập bàn phẫn nộ: “Thẩm Cách là đứa
con trai ta vất vả mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra được,
ngược lại bà ta....nói thẳng ra, Thẩm Tịch Nam mới không phải là con
trai đẻ của nhị thái thái, trước khi bà ta gả cho lão gia đã từng bị xảy thai, bác sĩ nói không có khả năng mang thai nữa, lão gia cảm thấy bà
ta đáng thương nên mới để cho bà ta đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa
trẻ.”
Lương Nặc tròn xoe mắt giả vờ ngạc nhiên.
“Thế nhưng nhị thái thái còn nói trong tay bà ấy có giấy chứng nhận nhận nuôi.”
“Cô không tin ta lại đi tin một bà già bị điên như thế à?” đại thái
thái đột nhiên đẩy cao giọng lên nói, trong đó còn có sự lạnh lùng: “Nếu nói giấy chứng nhận nhận nuôi thì năm xưa ta mới là người thực sự có
giấy chứng nhận bà ta nhận nuôi Thẩm Tịch Nam.”
Bà ta vừa dứt lời, phòng khách đột nhiên trầm lặng lại trong vài giây ngắn ngủi.
Đặng Tử Manh không tin đại thái thái liền hỏi lại: “Vậy chẳng bằng
đại thái thái lấy giấy chứng nhận đó ra cho mọi người cùng xem? Cũng là
để cho những người hậu bối như chúng tôi đây biết thế nào là thật giả.”
“Khi thời cơ đến ta sẽ công bố.” Đại thái thái lườm cô ta một cái rồi nói: “Tốt nhất là cô hãy câm mồm lại cho ta, đừng có để xảy ra chuyện
gì không hay.”
Đặng Tử Manh khẽ cười: “Bà để cho tôi về Đặng gia thì đương nhiên sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.”
Đại thái thái suy nghĩ vài giây, nói: “Sau khi Thẩm Cách trở về, ta
sẽ cho người đưa cô về Đặng gia, thời gian này cô hãy ngoan ngoãn học
cách phục vụ một người đàn ông đi đã.”
Đặng Tử Manh cười hắt một tiếng, lướt qua đám người mà về thẳng Đặng gia.
Lương Nặc và Bắc Minh Dục cũng theo đó mà rời đi.
Đám phóng viên vây kín lấy hai người, những câu hỏi sắc bén nhằm
thẳng vào việc đột nhiên nhị thái thái phát bệnh, hoài nghi nội bộ gia
đình có sự tranh đấu nhưng thất bại, hai người đều không trả lời câu hỏi nào mà đi thẳng ra xe.
Trên xe.
Lương Nặc tò mò: “Nhị thái thái thực sự sống chết vẫn chưa rõ sao?”
“Không phải.” Bắc Minh Dục lắc đầu: “Việc cháy bệnh viện là do anh
tìm người làm đấy, nhị thái thái cũng là do anh thả bà ta đi, bây giờ
chỉ đợi xem bà ấy có thể cầm về được tờ giấy chứng nhận nhận nuôi kia
nữa không thôi.”
..............
Bệnh viện cháy lớn nhưng được khống chế kịp thời, hậu quả là năm người bị thương nhẹ và không có thiệt hại về tính mạng.
Chỉ có duy nhất nhị thái thái đã mất tích rồi.
Sự việc này lại càng thu hút sự quan tâm của các phóng viên, bọn họ
vây kín Thẩm gia để tìm câu trả lời cho hàng loạt sự việc gần đây, đầu
tiên là tin xấu của đại thiếu gia, sau đó là đại thiếu gia lại bị bắt ở
Nhật Bản, nhị thiếu gia vừa đi Nhật Bản để cứu người thì chớp mắt cái
nhị thái thái lại mắc bệnh thần kinh và phải nhập viện.
Hàng loạt các sự việc này chắc chắn là âm mưu, có người đứng đằng sau sắp đặt.
Song, trước việc dư luận đang ồn ào như thế, đại thái thái đột nhiên
để lộ ra bằng chứng chứng minh nhị thái thái thái nhận nuôi Thẩm Tịch
Nam.
Mục đích chính là chỉ ra rằng Thẩm Tịch Nam không phải là nhị thiếu gia của Thẩm gia.
Giấy chứng nhận đó đã nhiều năm rồi vì vậy mà đã ngả vàng, nhưng được cất giữ vẫn rất hoàn chỉnh, có thể thấy được đại thái thái rất coi
trọng nó, phản ứng đầu tiên của Lương Nặc là làm giả, nhưng sau khi nhìn kỹ thì lại không tìm được bất kì dấu vết nào của việc làm giả.
Cô không thể không hoài nghi về sự chân thực của tờ giấy chứng minh đó.
Ăn cơm tối xong, cô dỗ Tiểu Bắc vào phòng, Lương Nặc không kìm được
mà hỏi Bắc Minh Dục: “Nhị thái thái liều chết cũng muốn đi Singapo để
lấy được tờ giấy chứng minh nhận nuôi kia, thế nhưng chứng cứ trong tay
đại thái thái cũng không giống với đồ giả, anh nói xem trong hai bọn họ
ai mới là người nói thật?”
Bắc Minh Dục gác hai chân lên chiếc bàn trà, hai tay khoanh trước ngực.
“Muốn biết?”