Lương Nặc ôm chặt lấy anh, dùng hết sức lực mình.
“Anh có thể ở
bên em một lát được không?” cô nói vẻ bình tĩnh: “Kể cả không có thuốc
giải độc, không có con...em cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù hạnh
phúc chỉ còn có sáu ngày em cũng muốn được có được niềm hạnh phúc trọn
vẹn.”
Cổ họng Bắc Minh Dục như nghẹn lại.
Còn chưa kịp kìm nén xúc động để nói gì đó thì Lương Nặc đột nhiên rời khỏi lòng anh, cô nhìn anh cười: “Chắc là anh chưa ăn gì đúng không? Để em đi nâu mì cho
anh nhé! Đã lâu lắm em chưa nấu đồ ăn cho anh rồi.....”
“Anh không đói.”
“Không được, bây giờ tinh thần em rất tốt, anh nhìn em xem này, có sao đâu, nếu anh mà bệnh ra đấy nữa thì em biết làm thế nào?”
Nói xong cô liền đi vào bếp nấu đồ ăn.
Thật vậy, buổi tối tình trạng cô khá hơn rất nhiều.
Một bát mì trứng rất nhanh được đổ ra bát, cô đặt bát mì và đũa lên bàn ăn, vẫy anh ra: “Có thể ăn rồi anh ơi!”
Bắc Minh Dục đi lại gần, anh đưa tay kéo cô cùng ngồi xuống, anh để cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm lấy eo cô một tay cầm đũa đảo mì lên ăn.
Anh đột nhiên nhăn mặt lại.
“Sao thế anh?” Lương Nặc tròn xoe mắt: “Có phải không ngon không?”
Cô đưa đôi tay lên má anh như muốn xóa tan những nếp nhăn trên trán và khóe mắt kia.
Bắc Minh Dục lắc đầu: “Không phải, ngon lắm, ngon hơn tất cả mọi khi em nấu.”
Lương Nặc rõ ràng không tin, muốn giằng lấy đôi đũa trong tay anh để nếm
nhưng anh nắm chặt đôi đũa không cho cô chạm vào, Lương Nặc dài cổ ra
nhìn anh, cô tin chắc rằng mì cô nấu có vấn đề.
Cô liền lấy tay túm lấy một sợi mì đưa lên miệng.
“Ôi....”
Cô liền nhổ ra luôn, mặt nhăn lại như khỉ ăn gừng: “Còn chưa chín, thế này thì làm sao mà ăn được, anh đừng ăn nữa, để em đi nấu cho anh bát
khác.”
“Không cần phiền phức thế đâu em!” Bắc Minh Dục kéo tay cô lại, ôm chặt: “Anh thích ăn mì chưa chín lắm thế này em không biết à?”
Nói xong, anh liền cầm đũa gắp miếng to cho vào miệng, anh ăn như thể đó là món mì ngon nhất anh từng được ăn hay là anh đã bị bỏ đói từ rất lâu
rồi vậy.
Lương Nặc nhìn bộ dạng ngồm ngoàm của anh, cô đưa tay
đặt lên hai má đang phồng lên của anh: “Thật sự chỉ muốn nhìn anh thế
này cho tới khi em chết.....”
Anh kịp thời đưa ngón tay trỏ đặt dọc lên môi cô.
“Em sẽ không chết.”
Lương Nặc cười rạng rỡ: “Anh có thể dành thời gian sáu ngày tiếp theo chỉ để
cho em không? Em muốn cùng anh hẹn hò, lượn phố, xem phim,....”
“Em mệt quá rồi đấy, nghỉ ngơi trước đã....”
Lương Nặc đưa tay đặt lên má cô.
Lương Nặc nắm lấy bàn tay anh: “Em không muốn cứ chờ đợi thế này, cho dù chỉ
còn có sáu ngày thì em cũng muốn có những hồi ức tươi đẹp để khi em qua
cầu Nại Hà về với cõi chết vẫn còn có được chút dư vị của cuộc sống bên
anh.”
Bắc Minh Dục mím chặt môi một lúc rồi mới nói: “Nếu tìm thấy thuốc giải độc chúng ta sẽ vẫn còn cả cuộc đời sau này.”
“Thế nhưng thuốc giải ở đâu?”
“Thuốc giải độc ở....”
Bắc Minh Dục dường như chỉ buột miệng muốn trả lời cô, nói nửa chừng anh
liền thở dài, sau đó đổi chủ đề câu chuyện, hai tay ôm lấy eo cô: “Em
chỉ cần biết sự việc đã đang có manh mối rồi, mẹ con em sẽ đều bình an
cả thôi.”
Lương Nặc vẫn cố chấp đòi anh chiều theo ý cô nhưng cuối cùng việc có thể làm là chờ đợi.
Từ sáng tới tối bắt đầu kể từ ngày hôm đó trở đi, cô không còn nhìn thấy
anh thêm một lần nào nữa, căn biệt thự luôn trong trạng thái lạnh lẽo.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng anh có gọi điện hỏi thăm trò chuyện với cô được
vài câu và ngày ba lần người giúp việc đúng giờ gọi cô ăn cơm.
.............
Ngày thứ chín.
Lương Nặc dậy sớm kéo rèm cửa ra, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt thanh tú của
cô, cô có thể cảm nhận được hơi ấm nhưng nhìn thì không rõ nữa rồi, cũng không cảm thấy ánh sáng chiếu vào mặt làm cho chói mắt.
Buổi chiều, thời tiết bắt đầu thay đổi, gió thổi đến và cùng với mưa, còn có cả sấm chớp.
Lương Nặc ăn cơm tối xong, cô cầm lấy chiếc điện thoại, khi cô vừa sờ vào
điện thoại thì chuông điện thoại vang lên, cô ấn nút nghe nhưng nghe
không rõ, cô gọi cô giúp việc nhờ nghe máy mới biết đó là điện thoại của Kỷ Sênh – điện thoại cầu cứu.
Kỷ Sênh và Lý Tranh Diễn bị người
khác bao vây, bây giờ đang trốn ở một công xưởng cũ bỏ đi, Kỷ Sênh gọi
điện cho cô với hi vọng cô sẽ tìm Bắc Minh Dục nhờ giúp đỡ để có thể cứu được bọn họ.
Kỷ Sênh nói địa chỉ cho Lương Nặc biết.
Lương Nặc lập tức liên lạc với Bắc Minh Dục, may thay là gọi được luôn, tiếng nói anh trong điện thoại nghe rất mệt mỏi kiệt quệ, Lương Nặc nghe thấy không thật lắm chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.
Cô giúp việc nói với Lương Nặc rằng Bắc Minh Dục sẽ lập tức cho người đi cứu bọn họ.
Lương Nặc cũng sắp xếp vài thứ đồ và muốn ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, bây giờ cô không thể ra ngoài được.”
Cơ thể Lương Nặc hơi run lên, cô đứng còn không vững nhưng vẫn kiên quyết: “Cô ơi cô để cho cháu ra ngoài đi, đó là bạn cháu, cháu nhất định phải
nhìn thấy cậu ấy bình an.”
Hơn nữa, cô còn muốn gặp Bắc Minh Dục.
Ngày cuối cùng rồi....
“Thế nhưng thiếu gia đã nói rồi, không được để cô ra ngoài.”
“Bây giờ anh ấy có ở đây đâu.”
“Thế nhưng....”
“Cháu nhất định phải đi, trừ khi cô đánh ngất cháu đi!”
Cô giúp việc biết tình trạng của Lương Nặc bây giờ rất tồi tệ, bà ta chỉ
bất lực thở dài rồi cùng đi với cô, ít nhất là còn có thể chỉ đường giúp cho Lương Nặc.
Khi hai người đi tới được nơi Kỷ Sênh nói thì Bắc Minh Dục cũng vừa tới đó không lâu.
Anh đã giải quyết xong những kẻ bao vây và đang săn lùng Kỷ Sênh, Lý Tranh Diễn.
Lương Nặc miễn cưỡng nhìn thấy bóng người liền chạy lại: “Kỷ Sênh!”
“Nặc Nặc?” Kỷ Sênh kích động ôm lấy cô, miệng không ngừng nói: “Anh ấy chết mất...là lỗi của tớ, là tớ đã hại anh ấy.....”
“Ai chết mất? Cái gì mà là lỗi của cậu?”
Đôi mắt Lương Nặc đờ đẫn nhìn Kỷ Sênh.
“Nhát dao đó đáng lẽ là nhằm vào tớ chứ không phải anh ấy...đáng lẽ tớ mới là người nên hứng chịu nhát dao đó...”
“Làm gì thế này, ai cho em ra ngoài?”
Lương Nặc còn chưa hiểu được Kỷ Sênh đang nói gì thì Bắc Minh Dục đột nhiên
bế phốc cô lên, thư ký Tôn cầm ô chạy theo bên cạnh che cho hai người.
Kỷ Sênh nghe thấy tiếng nói tức giận của anh, mũi cô còn ngửi thấy mùi vị rất quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh như chỉ thấy lờ mờ.
“Thiếu gia....”
“Em có biết là trời đang mưa không hả, nếu cơ thể em bây giờ lại bị nhiễm lạnh thêm nữa thì biết làm thế nào?”
Cô đưa tay lên sờ mặt anh, bàn tay cô chạm vào cằm anh, cô thấy ráp ráp,
râu anh đã dài thế này rồi, không biết đã mấy ngày không cạo, xương cổ
cũng như nhô ra, cô cảm nhận được anh đã gầy đi rất nhiều....
Cô
đột nhiên kích động: “Rốt cuộc mấy ngày này anh đã làm gì? Sao lại thành ra thế này? Có phải vì em không? Em không cần, em không muốn anh vì em
mà thành ra bộ dạng này, chỉ còn duy nhất ngày mai là ngày cuối cùng
thôi, anh ở bên cạnh em có được không? Em chỉ cần anh ở cạnh em
thôi....”
Tình cảm trong cô bị kìm nén bao ngày nay bỗng nhiên như bùng phát ra trong giây phút này.
Cô ôm chăt lấy cổ anh muốn giữ anh lại không cho anh đi nữa.
Bắc Minh Dục mím chặt môi không nói gì.
Vừa mới đưa Lý Tranh Diễn lên xe cứu thương xong quay đầu lại Kỷ Sênh liền
nghe thấy câu nói của Lương Nặc, cô như chạy thẳng tới bên cạnh Lương
Nặc, hỏi: “Cái gì mà ngày cuối cùng, cậu đang nói gì thế?”
“Tớ
trúng độc rồi, ngày mai là ngày cuối cùng, Kỷ Sênh....cậu và Tiêu Hàn
phải sống thật tốt đấy, tớ chắc không còn cơ hội để tiếp tục làm chị em
tốt với các cậu nữa rồi.”
“Thế là thế nào? Tại sao cậu lại trúng
độc?! Bắc Minh Dục, anh ở Hải Thành chẳng phải là người có thể lấy tay
che cả bầu trời à? sao anh lại để cho Nặc Nặc thành ra thế này?!” Kỷ
Sênh như hét lên với Bắc Minh Dục.
“Đừng thế, Kỷ Sênh, tớ biết thiếu gia còn đau lòng hơn tớ.”
Hai cô gái ôm chặt lấy nhau nức nở khóc.