“Thiếu gia, cậu đừng lừa tôi nữa, từ lúc
tôi được ra ngoài tới nay, tôi luôn đợi, nhưng đợi mãi chẳng được điều
gì, tôi không thể đợi thêm được nữa rồi!”
“Vậy anh muốn thế nào?” Bắc Minh Dục không vui, tiếng nói lạnh lùng hơn.
“Tôi muốn lập tức trở về tập đoàn, công
ty không thể đối xử với tôi như thế này được, anh rõ rành rành, những
tin đồn đó là do Đổng Hàn Thanh cố ý tạo nên, rõ ràng là muốn nhằm vào
tập đoàn, dựa vào cái gì mà bắt tôi chịu trận, anh chẳng phải đã nói chỉ cần biết....”
“Câm mồm!” Bắc Minh Dục đột nhiên lên
tiếng sắc lạnh chặn lời anh ta lại không cho nói tiếp, anh nheo mày nói: “Một vừa hai phải thôi.”
Hai người như gươm đã tuốt vỏ rồi, lờ mờ
hình thành một thế đối lập nhau, Lương Nặc thậm chí còn cảm nhận thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Diệp Thành Minh.
“Diệp tiên sinh, thiếu gia, hai ngừng đừng cãi nhau nữa....”
Diệp Thành Minh đột nhiên cáu kỉnh đá vào thùng rác bên cạnh, chỉ tay vào Bắc Minh Dục nói: “Tôi vì tập đoàn mà
khổ sở hai mươi năm nay, bây giờ lại dễ dàng đá tôi đi như thế này, tôi
không can tâm.”
Nói xong, anh ta nhanh chân rời đi trước.
Lương Nặc ngáp ngủ, không biết có phải cô nghĩ nhiều quá hay làm cảm giác sai không, cô luôn cảm thấy trong mắt
của Diệp Thành Minh đầy sự hận thù.
Bắc Minh Dục nhìn theo bóng hình của Diệp Thành Minh, một lúc lâu cũng không nói gì.
“Thiếu gia, anh không sao chứ?”
“Đi, về nhà!”
Cánh tay dài của anh dang ra kéo Lương
Nặc vào lòng, vừa mới bước đi được vài bước liền đối diện với Triệu Dĩnh đang đi tới theo hướng ngược chiều, cô ta ngạc nhiên chỉ tay vào Lương
Nặc: “Cô...cô...sao cô đã được thả ra rồi? Bọn họ đúng là đồ khốn nạn,
trước mặt tôi thì làm một kiểu, sau lưng lại thế này!”
“Cô chính là Trần Dĩnh?” Bắc Minh Dục nheo mắt lại nhìn cô ta hỏi.
Trần Dĩnh hai tay khoanh trước ngực, ngạo mạn nói: “Anh là con mồi cô ta mới câu được à?”
“Cô là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy!”
Trần Dĩnh cười hắt ra một tiếng, liếc mắt nhìn Lương Nặc, nói: “Tôi không những dám nói với anh như thế, tôi còn
dám bóc trần những scandal của người phụ nữ đứng cạnh anh, trước đây cô
ta bị người khác để lộ ra những bức ảnh xác thịt chẳng ra gì, sau khi
kết hôn còn ngoại tình, sau đó bị tôi bóc trần, đến người đi đường còn
chẳng tiếc lời mắng nhiếc cô ta! Haha, tiên sinh, vậy mà anh còn ở bên
cạnh người phụ nữ này được?”
Dây thần kinh trên trán và thái dương Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, anh nắm chặt lấy tay của Lương Nặc: “Em bị người ra mắng mỏ, đả kích, sao không nói với anh?”
Lương Nặc vẫn nở nụ cười: “Em tuy là có
buồn nhưng em biết đó là điều em bắt buộc phải đối mặt, thiếu gia, anh
nhất thời có thể bảo vệ em nhưng cũng không thể bảo vệ em cả đời, tự em
có thể đối mặt được.”
“Thiếu...thiếu gia?” Trần DĨnh đột nhiên tròn mắt ngạc nhiên: “Anh là....”
“Bắc Minh Dục, chồng của cô ấy.”
“Anh...Anh.....”
Trần Dĩnh kích động không nói thành lời, vậy mà cô ta không nhận ra, lại còn già mồm....
Nét mặt Bắc Minh Dục trở nên hung ác,
đồng tử mắt sâu hoắm lườm cô ta: “Tranh thủ lúc vẫn còn chỗ đứng mà già
mồm, thích nói thì cứ nói đi, không sau này lại chẳng có cơ hội mà nói.”
Nói xong, anh đưa Lương Nặc về thẳng ngự cảnh viên.
Buổi tối, sau khi ân ái với nhau xong,
hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, cằm Bắc Minh Dục đặt trên đỉnh đầu
Lương Nặc, anh khẽ day đi day lại, anh đột nhiên nói: “đã bao giờ nghĩ
hôn lễ của chúng ta sẽ thế nào chưa?”
“Hôn lễ?” Lương Nặc tò mò nói: “Anh muốn....”
“Đừng có mà vui mừng sớm quá.”
“Vậy ý anh là gì?”
“Anh hẹn trước với thợ nhiếp ảnh nổi tiếng người Pháp, sớm mai đưa em đi chụp ảnh cưới.”
Tim Lương Nặc như ngừng đập, cô tròn xoe mắt: “Sao anh tự nhiên...sao anh lại muốn đưa em đi chụp ảnh cưới?”
“Đổng Hàn Thanh mới nói một hai câu đã
làm cho chúng ta có hiểu lầm, khoảng cách, em không cảm thấy là nên hóa
giải một chút à?” Bắc Minh Dục nói nhẹ nhàng.
“Nhưng đó cũng chỉ là em đoán.”
“Đoán cũng không được.” Bắc Minh Dục dứt
khoát ngắt lời cô, ánh mắt anh nhìn vào ngón tay bị chặt của cô, tỏ ra
vô cùng thương xót: “chúng ta đã chẳng có được trình tự của một mối tình như những người bình thường, có điều không cần vội, anh sẽ bù đắp cho
em từ từ không thiếu một khâu nào, bắt đầu từ ảnh cưới.”
Lương Nặc cảm thấy rất cảm động, cô thấy tim mình ấm áp hơn nhiều.
“Thiếu gia, em...em từ trước tới nay chưa từng nghĩ có một ngày sẽ có thể mặc váy cưới.....” cô cứ nghĩ cả đời
này cô chẳng có cơ hội mặc váy cưới nữa!
“Đừng khóc, em khóc nhìn khó coi chết đi được....”
“Em có khóc đâu!”
......
Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc ngủ mê mệt,
cảm giác có người đang bế cô lên, sau đó cô cảm thấy lắc lư nghiêng ngả
cả đi. Tối qua Bắc Minh Dục thực sự hưng phấn quá, gần như cả đêm không
ngủ.
Cô thực sự không thể mở mắt ra được.
Đợi tới khi cô bị đánh thức bởi tiếng ù ù của máy bay trước khi cất cánh mới ngạc nhiên há hốc mồm: “Sao chúng ta lại ở đây?”
“Lẽ nào em quên mất rồi, hôm nay chúng ta đi chụp ảnh cưới?”
“Đúng vậy, chụp xong chúng ta sẽ có ảnh
treo trong phòng ở ngự cảnh viên, trước đây An Tử Đan còn chế giễu em
không phải là nữ chủ nhân....” Lương Nặc cười tươi rói, ngoan ngoãn co
mình trong lòng Bắc Minh Dục, cô thì thầm: “Thiếu gia, anh thật tốt!”
Điểm đến của bọn họ là một ngôi làng cổ ở Pháp, ngay từ sáng sớm thợ ảnh đã ở đó đợi họ.
Lương Nặc vẫn còn đang nghỉ ngơi, Bắc
Minh Dục liền thảo luận với thợ ảnh về những tình tiết cụ thể, nhưng vừa mới bàn luận xong không lâu, điện thoại của thư ký Tôn liền gọi đến.
“Thiếu gia, Vũ tiên sinh đang tiến hành thu mua Trần Thị, nhưng Trần Dĩnh hình như còn muốn tung ra một đoạn video nữa.”
“Video gì?”
“Là...là viedeo cảnh trước khi Lương tiểu thư và Vân tiểu thư bị đưa vào cục cảnh sát.” Thư ký Tôn đột nhiên dừng lại, một lát sau mới nói: “Bên trong là cảnh Lương tiểu thư bị người
qua đường mắng nhiếc, đả kích, thậm chí...còn có cảnh Trần Dĩnh đem trà
sữa hất vào người Lương tiểu thư, nếu đoạn video này bị lội thì những
tin đồn xấu chẳng dễ dàng gì mới khống chế được trước đây lại có cơ hội
bùng lên.”
“Trà sữa?”
Bắc Minh Dục nhớ đến lúc anh đưa Lương
Nặc ra khỏi cục cảnh sát, anh còn luôn miệng nói trên người cô có mùi gì đó kì kì, bây giờ xem ra có thể biết đó là dấu vết do trà sữa để lại.
“Đúng vậy.”
“Đưa cô ta tới Pháp, tôi muốn đích thân nói chuyện với cô ta.”
.......
Lương Nặc ngủ say giấc, nằm mơ một giấc
mơ rất đẹp, đẹp tới mức cô cứ lăn đi lăn lại trên giường, miệng còn sắp
chảy cả nước miếng ra.
Cô nhìn thấy cửa sổ màu trắng đang treo
những chiếc chuông gió nhỏ xíu, những chiếc lá bay nhẹ nhàng dưới tán
cây cách đó không xa.
Còn Bắc Minh Dục thì không biết đứng ở
bên cửa từ khi nào, ánh mắt cũng hướng ra phía ngoài cửa sổ, tấm lưng
dài vững chắc, cơ thể cường tráng, cho dù chỉ nhìn anh từ phía sau,
Lương Nặc cũng đã cảm thấy anh rất ngầu rồi.
Không lâu sau, anh từ từ quay người lại,
che đi ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng, từ từ tiến lại gần cô, mỗi
bước chân như được tính toán rõ ràng, khuôn mặt anh tú với sự thanh nhã, cao quý hiếm có.
Anh đột nhiên quỳ xuống bên giường chỗ cô nằm, thậm chí còn không biết từ đâu biến ra một bông hoa hồng cắm trước ngực áo, một bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu khẽ hôn vào tay cô.
“Công chúa, cô nên tỉnh dậy rồi!”
Ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cô trìu mến, chỉ cần nét mặt cùng ánh mắt đó là đã có thể dễ dàng hạ gục cô.
Lương Nặc nhìn anh không chớp mắt.
Cô cắn lưỡi nhưng không thấy đau.
Chắc chắn là cô nằm mơ vẫn chưa tỉnh, Bắc Minh Dục sao có thể quỳ xuống để hôn vào tay cô rồi gọi cô là công chưa chứ? Cô đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lương Nặc đang định rút tay về tiếp tục ngủ, Bắc Minh Dục liền tiếng lên hôn vào môi cô.
Đôi môi mềm mại đặt lên môi cô, hơi thở ấm áp của hai người đan vào nhau.
Lương Nặc đơ người ra, rất lâu vẫn chưa trở về được trạng thái bình thường.