Sau đó Lý Tranh Diễn đẩy cửa thư phòng Bắc Minh Dục đi vào, nhưng ai
biết được vừa mới mở cửa ra, một chiếc cốc thủy tinh bay tới.
“A...cậu định mưu sát đấy à?”
Lý Tranh Diễn quay người né đi, hai tay đặt lên tim giả vờ sợ hãi.
“Cậu tới đây làm gì?”
“Tôi nghe nói cậu tìm một người phụ nữ về trị bệnh cho Lương Nặc?”
Thư ký Tôn lau mồ hôi, đem toàn bộ sự việc nói qua cho Lý Tranh Diễn nghe,
Lý Tranh Diễn nghe xong nhíu mày lại: “Cô ta kết hợp đông tây y, lại là
người hiểu uyên bác về huyệt vị cơ thể, Nếu cậu không đồng ý với cô ta,
ngộ nhớ cô ta điên lên báo thù Tiểu Nặc thì làm thế nào?”
Sắc mặt Bắc Minh Dục vô cùng khó coi: “Sớm biết thế này tôi tuyệt đối đã không đưa cô ấy tới cái nơi cờ bạc ma quỷ đó.”
Thư ký Tôn khẽ thở dài: “Xem ra chỉ có thể cứ giả vờ đồng ý với cô ta
trước, để cô ta trị khỏi bệnh cho thiếu phu nhân hãy, đợi tới khi tất cả chuyển biến tốt rồi thì tính tiếp! Tất cả đều tại cái tên Tăng Tử Hào
kia, Tăng Du sau khi gặp mặt anh ta rồi mới đột nhiên lật mặt như thế!”
Ánh mắt của Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn đều trở nên u ám.
..........
Buổi trưa ăn cơm trưa xong, cô cầm quyển sổ ghi nhớ xem hết một lượt, rồi
lấy bút ghi những sự việc ngày hôm nay đã xảy ra, sau đó chuẩn bị đi
xuống tầng để nhận diện những người bên cạnh mình, vừa kéo cửa ra, Bắc
Minh Dục liền đi vào, trong tay còn cầm một chiếc cà vạt.
Lương Nặc nhớ trong quyển sổ của cô có viết, mấy hôm trước cô có mua một chiếc cà vạt để tặng cho Bắc Minh Dục.
“Chào...chào anh.”
Điểm lợi duy nhất khi trí nhớ của cô bị hỗn loạn đó là cô không hề nhớ về
những chiến tranh lạnh trước đây và những thay đổi trong tính cách bây
giờ.
Bắc Minh Dục vô cùng quý trọng khoảng thời gian này, anh nắm tay cô đi tới trước gương: “Chắc em đã biết quan hệ giữa chúng ta là
thế nào rồi chứ?”
“Em....chồng ơi!” Lương Nặc đỏ mặt nói.
Tại thời điểm này Bắc Minh Dục vô cùng phấn khích và kích động, đúng là một cách xưng hô đã lâu quá rồi anh không được nghe.
“Em có còn nhớ thắt cà vạt thế nào không?”
Anh đưa chiếc cà vạt cho cô, Lương Nặc nheo mày suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Em biết.”
“Thắt giúp anh.”
Lương Nặc không quen lắm với kiểu tiếp xúc thân mật thế này, nhưng trong
quyển sổ ghi nhớ viết rất rõ ràng rằng trước đây bọn họ ở bên nhau rất
ngọt ngào, cô nghiến răng, cầm lấy chiếc cà vạt, cô cúi đầu xấu hổ, đưa
chiếc cà vạt luồn qua cổ anh.
Hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông phả vào mặt cô.
Khuôn mặt cô đỏ bừng nóng ran lên, hai tay run cầm cập, đúng lúc đó Bắc Minh
Dục nắm lấy tay cô, anh nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt cô: “Em sợ
cái gì?”
“Không....Không sợ!”
“Đây là món quà đầu tiên em tặng anh kể từ sau khi em bị bệnh đấy!” Bắc Minh Dục lại nói: “Sau này anh sẽ luôn mang nó.”
Lương Nặc cảm nhận được tình cảm của anh trong lời nói đó, có chút tò mò, cô
ngước mắt nhìn anh, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, một hơi thở vừa quen
thuộc vừa xa lạ bèn phả vào mặt cô, cô còn chưa kịp có bất kì phản ứng
gì liền bị anh ghé lại hôn lên môi.
Giống như đã bị kìm nén quá
lâu và bây giờ trút hết ra, anh hôn cô vừa mãnh liệt vừa tàn nhẫn, dường như anh muốn hút hết hơi thở của cô ra.
Lương Nặc căn bản không
hề quen với việc thân mật như thế này với một “người lạ”, cô mở miệng
cắn anh, đổi lại là một nụ hôn càng lỗ mãng hơn, sau đó, anh ấn người cô vào tường ở vị trí đối diện với chiếc gương, trong một không gian chật
hẹp nhưng hành động của anh thì vô cùng phóng khoáng.
Tăng Du nhận được tin trả lời của Bắc Minh Dục, nói rằng anh sẽ đồng ý với điều kiện của cô ta.
Buổi chiều ngày hôm đó cô ta lập tức chia se tin tức này cùng với Tăng Tử
Hào, Tăng Tử Hào khen ngợi: “Em gái anh đúng là lợi hại! Chỉ cần trở
thành vợ của Bắc Minh Dục, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của Thẩm gia,
ngay đến cả Tống gia cũng phải nhìn em bằng con mắt khác, anh và Thần
Mặc cũng sẽ không bị Tống tiên sinh phản đối nữa!”
Tăng Du chu mỏ ra nói: “Em cũng không ngờ được rằng mọi việc lại thuận lợi đến thế.”Khi cô ta rời khỏi tầng một – nơi có căn phòng mà Tăng Tử Hào ở để đi lên
tầng hai vào thư phòng của Bắc Minh Dục nói về chuyện trị liệu, khi đi
qua phòng ngủ ở tầng hai, cô ta đột nhiên phát hiện cửa phòng không
đóng.
“Ư ư....”
Hơi thở dồn dập, hổn hển từ trong phòng
truyền ra, Tăng Du nhất thời tò mò đẩy cửa phòng, một giây sau những gì
xuất hiện trước mắt làm cô ta đơ người ra.
Hai người đang quấn lấy nhau khó mà tách ra được, cả cơ thể Lương Nặc gần như đang ngoắc lên người Bắc Minh Dục.
“Các người, các người....” cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa từng trải qua việc thế này, đột nhiên mặt cô ta đỏ bừng lên, lớn tiếng chỉ trích: “Bắc
Minh Dục, bây giờ cô ta tới anh là ai còn không biết, anh vẫn còn thèm
khát thế à!”
Ánh mắt Lương Nặc hướng ra phía cửa, cô sợ hãi như
một con thỏ, tranh thủ lúc Bắc Minh Dục nới tay ra cô liền lập tức co
rúm người chạy ra phía sau anh.
Cơ thể cô mềm nhũn ra, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng, hơi thở đó dường như đang rất sợ hãi.
Cô đưa tay lên véo vào eo Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục có chút tức giận vì
bị phá đám, anh nhìn Tăng Du: “Ai cho cô vào phòng tôi?”
“Nơi này cũng sắp là phòng của tôi rồi!” Tăng Du nói chắc nịch.
Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn Lương Nặc, nói: “Muốn tôi đối xử tốt với anh
trai cô thì tốt nhất cô phải biết điều gì nên nói và điều gì không nên
nói.”
Lương Nặc từ từ bình tĩnh trở lại, cô đưa tay lên gãi đầu ngơ ngác.
“Cô chính là Lương Nặc à?” Tăng Du nhướn mày lên, nói với vẻ ngỗ ngược:
“Vóc dáng chẳng có gì nổi bật, ngực mông đều không có, cũng không biết
cô dùng thủ đoạn gì mà có thể gả cho Bắc Minh Dục.”
Lương Nặc
nghe cô ta nói vậy cũng thấy tức giận, cô đáp lại: “Không có vóc dáng mà vẫn gả được cho anh ấy, điều đó chỉ có thể chứng minh tôi may mắn hơn
cô rất nhiều.”
“Hức, có điều bây giờ sự nay mắn của cô cũng dừng lại ở đây thôi.”
Tăng Du cười lạnh lùng một tiếng, sau đó nói: “Tôi có một vài chi tiết muốn
thảo luận với anh, Bắc Minh tiên sinh, tôi thấy bầu không khí ở thư
phòng có vẻ thích hợp để bàn công chuyện hơn, anh thấy thế nào?”
Bắc Minh Dục ném cho cô ta một cái lườm, quay lại hôn lên trán Lương Nặc.
“Thắt cà vạt chưa đạt yêu cầu, em lên mạng tìm một đoạn video mà chịu khó học theo, lát nữa thắt lại cho anh.” Nói xong anh liền cùng Tăng Du rời đi
vì không còn cách nào khác.
Lương Nặc nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong lòng có chút thất vọng.
Vừa nãy còn mặn nồng bên cô như thế, ngay sau đó lại rời đi với người khác
chóng vánh như vậy, hơn nữa cô gái đó còn coi cô như kẻ địch.
Rất nhanh, cô lại lắc lắc đầu để không nghĩ linh tinh nữa.
Rõ ràng những gì cô biết về anh chỉ thông qua quyển sổ ghi nhớ kia, sao lại có cảm giác ghen thế này nhỉ?
.............
Đợi tới khi Tăng Du trị khỏi bệnh cho cô, Lương Nặc mới biết cô ta là bác
sĩ do Bắc Minh Dục mời về, tính cách rất kiêu ngạo, đến cảm thư ký Tôn
cũng bị cô ta sai khiến.
Tăng Du sau khi chẩn đoán nói: “Mạng
lưới dây thần kinh trong bộ não cô ta bị tổn hại khá nghiêm trọng, hơn
nữa lại không phải trong một thời gian ngắn.”
“Cô nói thế là thế
nào?” Bắc Minh Dục lập tức sầm mặt lại: “Nếu cô không trị khỏi được cho
cô ấy, chắc cô biết hậu quả là gì rồi chứ?”
“Tôi đâu có nói là
không trị được.” Tăng Du đặt tay Lương Nặc xuống, từ từ đứng lên, khẽ
cười: “Chỉ là có chút rắc rối mà thôi! Được rồi, tôi phải đi kê đơn
thuốc đã, cứ uống một thời gian trước đã đợi cho tinh thần ổn định lại,
tôi sẽ lại châm cứu kết hợp với trị liệu, chắc mất tầm khoảng ba bốn
tháng.”
Lương Nặc dương như không tin: “Tôi thực sự có thể khỏi không?”
Tăng Du nhếch mép cười: “Có thể hoài nghi bản thân cô, nhưng đừng có nghi ngờ y thuật của tôi!”
Bắc Minh Dục nắm chặt lấy tay Lương Nặc, anh nói nhẹ nhàng: “Em còn đồng ý
với anh sẽ cùng anh làm rất nhiều việc, nhất định sẽ khỏi thôi, lẽ nào
ngay đến cả Tiểu Bắc em cũng quên à?”
Tiểu Bắc......