1001 Đêm Tân Hôn

Chương 487: Chương 487: Ba Cháu Cùng Tiểu Yêu Tinh Thăng Thiên Rồi




Đem chiếc áo khoác ngoài cởi ra vứt cho người làm, ánh mắt anh nhìn vào khuôn mặt với thần sắc vô cùng phức tạp của Lương Nặc, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô đem toàn bộ sự việc lúc chiều kể lại cho Bắc Minh Dục nghe.

Không ngờ Bắc Minh Dục lại cười đắc chí: “Con trai làm tốt lắm.”

Lương Nặc nghiến răng đấm vào người anh một nhá, sau đó người làm từ trên tầng hớt ha hớt hải chạy xuống, chỉ tay lên tầng hai lắp ba lắp bắp mãi mới nói thành lời: “Khả Khả.... Khả Khả tiểu thư không....không thấy đâu nữa rồi!”

“Không thấy đâu?” Lương Nặc hốt hoảng, dường như đứng phắt dậy từ trong lòng Bắc Minh Dục: “Buổi chiều chẳng phải vẫn ở trong đó à?”

Cô vội vàng đi theo người làm chạy lên tầng tìm, Bắc Minh Dục cũng đi theo.

Căn phòng côn chúa với màu hông đặc trưng, giường công chúa màu hồng, cốc uống nước, đồ chơi búp bê, các đồ nội thất cũng đều là màu hồng hết.

Những thứ này đều là “niềm vui bất ngờ” mà lão phu nhân dành cho cô bé.

Sáng ngày hôm đó, Khả Khả khi vừa ngủ dậy liền phát hiện trong phòng mình chỗ nào cũng là hàng loạt những đồ dùng dụng cụ màu hồng của công chúa.

Cô bé đã vui mừng rất lâu.

Lương Nặc tìm khắp nơi một vòng mà không tìm thấy người đâu, lo lắng vội vàng bảo người làm mở rộng phạm vi tìm kiếm, đến những biệt thự xung quanh đó cũng tìm một lượt, trong lòng vừa thấy lo lắng vừa thấy sợ hãi, ánh mắt sáng quắc của Bắc Minh Dục phát hiện trên đầu giường ở một góc nhỏ có một bức thư màu hồng.

Anh mở bức thư đó ra.

Trong tờ giấy có mấy câu viết lung tung cả đi anh dịch mãi mới ra nội dung.

“Tiểu Tiểu Bắc không chỉ xấu xa, lừa con đốt đi mái tóc đẹp đẽ của mình, con còn phải đi khỏi nhà...... cô à, mọi người không cần tìm con, con đã quyết rồi, sẽ không quay trở lại đó nữa đâu....”

Đọc hết bức thư, Lương Nặc cảm thấy đầu mình hình như to hơn thì phải.

“Khả Khả chạy đi đâu không biết nữa?” cô nắm lấy tay Bắc Minh Dục: “Con bé vẫn còn nhỏ như thế, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì biết làm thế nào?”

“Sẽ không đâu.” Bắc Minh Dục đặt tay lên gáy cô vuốt vuốt an ủi, giọng nói có vẻ hùng hồn chắc chắn: “Con bé từ trước tới nay đều ham chơi, nói không chừng bây giờ đang trốn ở đâu đó để xem chúng ta lo lắng hớt hải tìm nó cũng nên, đợi tới lúc chúng ta không vội nữa biết đâu nó lại xuất hiện.”

Lương Nặc đang hốt hoảng cũng không tin lời anh nói, lại cùng với người làm chạy đi tìm.

Xung quanh căn biệt thự đều tìm đi tìm lại rồi, trước sau vẫn không thấy người.

............

Khả Khả đội một chiếc mũ màu đen, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô nhỏ tự thiết kế bằng một mảnh vải giống như thời xưa.

Cái này là cô bé học từ trên ti vi, bắt chiếc người ta làm theo.

Đầu tiên dải một mảnh vải hình vuông ra, đặt những thứ cần dùng vào bên trong, rồi buộc chéo bốn góc lại với nhau thành một cái ba lô dạng túi.

Khả Khả tuồn ra khỏi căn biệt thự, miệng vẫn thút thít quay ra nhìn một lượt căn biệt thự, đôi mắt to tròn đỏ ngầu trợn lên, giậm chân nói: “Ai bảo các người không thương Khả Khả, bắt nạt Khả Khả, bây giờ Khả Khả bỏ đi cho các người lo chết đi!

Hức hức....”

Cô bé bắt một chiếc xe taxi.

Tài xế taxi đỗ xe xuống bên đường, nhìn phía trước một cô bé nhỏ xíu mới hỏi: “Em bé, em đi một mình à?”

Mejd dã dặn khi một mình ở bên ngoài phải thận trọng đề phòng kẻ xấu.

Cô bé quả quyết lắc đầu, chỉ tay ra một phía không xa: “Mẹ em ở đằng kia.”

“Vậy em bắt xe làm gì?”

“Đi tìm ba em.”

“Thế bao em ở đâu?”

“Ở đó.”

“Ở đó là ở đâu?”

“Ở đó là ở đó!” Khả Khả giậm chân, nói vẻ không vui: “Sao anh lại hỏi nhiều thế làm gì?”

“Ồ, anh biết rồi!” tài xế taxi gật đầu như hiểu ra: “Chắc chắn là ba em bỏ lại mẹ em và em đúng không, bây giờ em muốn đuổi theo ba đúng không? Lên đi, nhìn em bé tí mà có một mình cũng đáng thương lắm!”

Khả Khả mặt phụng phịu bước lên xe, rút điện thoại trẻ em ra nhập vào một dãy số biển số xe, rồi gửi cho bạn học mẫu giáo.

“Em đang làm gì đấy?”

“Em gửi biển số xe và thông tin của anh cho mẹ em rồi.”

Tài xế taxi đơ người: “Con nhà ai mà thông minh thế không biết!”

“Anh mau lái xe đi!” Khả Khả hai tay khoanh trước ngực mau chóng ròi khỏi đây, đưa ra tên một khách sạn, nói: “Muộn tí nữa là không có thời gian đâu.” Ngộ nhỡ bị bọn họ tìm thấy thì làm thế nào!?

Tài xế taxi đưa Khả Khả tới cửa khách sạn mà cô bé nói.

“Em gái, ba em ở trong đó có đúng không?”

Khả Khả không nói gì, từ trong túi vải rút ra một ít tiền lẻ, đưa cho tài xế: “Đây là tiền tiêu vặt của em, trả cho anh hết đấy, tuy một tài xế như anh nói nhiều phiền phức nhưng cũng đã đưa Khả Khả tới khách sạn rồi.”

Tài xế taxi bật cười sảng khoái trước những lời nói vừa ngây thơ vừa ranh mãnh của cô bé.

.................

Khách sạn của tập đoàn Lý Thị.

Khả Khả ngồi ở đại sảnh nơi tiếp đón khách của khách sạn, trong tay còn cầm một cốc trà sữa, hai chân nhỏ nhắn ngồi trên ghế chưa chạm xuống đất vung đi vung lại, vị giám đốc đại sảnh ở bên cạnh cười ha ha hỏi: “tiểu thư, sao lại tới đây một mình thế này? Lý thiếu gia đâu?”

“Ba cháu cùng với tiểu yêu tinh thăng thiên rồi!” Khả Khả chẳng suy nghĩ gì mà trả lời.

Vị giám đốc tròn mắt vẻ ngạc nhiên , trong đầu tự nghĩ lẽ nào Lý thiếu gia lại ở ngoài chơi bời rồi?

“Vậy tiểu thư tới đây làm gì?”

Hai mắt tròn và sáng như ngọc của Khả Khả đảo qua đảo lại, rồi vẫy tay ra hiệu giám đốc ghé tai lại gần, cô bé nói rất nghiêm túc, còn có vẻ nghiêm trọng: “Chú không được nói cho người khác biết đâu đấy.”

“Ừm, tiểu thư cứ nói đi, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết đâu.”

Khả Khả đưa hai tay ra ôm lấy cánh tay của vị giám đốc.

“Cháu mệt rồi, chú bế cháu lên phòng đi.”

Giám đốc bế Khả Khả lên tầng, có chút đau đầu: “Cháu còn chưa nói là tại sao cháu lại tới đây một mình?”

Khả Khả chớp chớp mắt: “Đột nhiên cháu lại không muốn nói cho chú biết nữa rồi.”

Giám đốc: “............”

Sau khi đưa Khả Khả lên loại phòng tổng thống ở trên đỉnh của khách sạn, giám đốc một mặt sai người đưa đồ ăn, đồ chơi đến cho cô bé, một mặt lập tức gọi điện thoại cho Lý Tranh Diễn: “Lý thiếu gia, tiểu thư Khả Khả đến đây rồi.”

“CHẳng phải nó đang ở nhà lão Bắc à?”

“Cái này....tiểu thư cứ vòng vo không nói, lại còn bảo là không nói cho tôi biết.” Giám đốc ngập ngừng, nghĩ vài giây rồi mới nói :”Còn một việc nữa, tóc của tiểu thư....”

ở đầu dây bên kia, vị giám đốc có thể cảm nhận được hơi thở cho thấy sự tức giận của Lý Tranh Diễn: “Tóc nó làm sao?”

giám đốc rùng mình rồi cái, quyết định sẽ không nói gì cả.

“Đợi thiếu gia tới rồi sẽ biết.”

Không tới nửa giờ đồng hồ sau, chiếc xe đua màu đỏ của Lý Tranh Diễn đã đỗ trước cửa khách sạn, người đứng gác nhanh chóng cung kính lại gần và lái chiếc xe của anh đi, giám đốc đã đứng ở trong đợi sẵn: “Lý thiếu gia.”

“Khả Khả ở phòng nào?”

“Phòng tổng thống trên tâng đỉnh ạ!”

Khả Khả hùng hổ bước vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Khả Khả đang ăn bánh gato, kem còn dính đầy quanh miệng.

“Ợ!”

Ăn xong, cô bé lại ợ lên một tiếng.

“Tiểu thư, Lý thiếu gia tới rồi!”

Giám đốc nói nhỏ nhẹ nhắc Khả Khả.

Khả Khả tay đang cầm bánh kem, quay đầu ra nhìn thấy Lý Tranh Diễn, mếu máo rồi liền khóc òa lên, vốn dĩ mắt đã hơi đỏ, bây giờ còn đỏ hơn nhìn rất đáng thương, ngay sau đó vứt bánh kem xuống bàn, cũng chẳng quan tâm tay đang dính đầy kem, chạy thẳng tới bên cạnh Lý Tranh Diễn, hai tay ôm lấy chân anh.

“Ba ơi, ba ơi....”

Lý Tranh Diễn chẳng thèm để ý tới cô bé tay chân đang lem luốc, đặt hai tay vào nách bế xốc Khả Khả lên không trung, mủm mỉm cười nhìn cái đầu kiểu mới của cô vẻ chê bai.

Bế Khả Khả trên một tay còn tay kia anh đặt lên đỉnh đầu vẫn được đội chiếc mũ, vừa sờ đã cảm nhận được là một cái đầu chọc lốc.

“Tóc đâu?”

“Ư ư ư!” Khả Khả lắc người, hai mắt lại đỏ lên: “Đừng nhìn Khả Khả, Khả Khả xấu lắm...hu hu, tóc con bị người ngoài hành tinh ăn mất rồi, Khả Khả sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh ta nữa.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.