1001 Đêm Tân Hôn

Chương 447: Chương 447: Ba Mày Chiều Hư Mày Rồi




“Đặng Tử Manh?” Lương Nặc lập tức quay ra liếc nhìn Thẩm Tịch Nam ở phòng khác đang ngồi nghịch điện thoại, sau đó nói: “Tôi có quen, xin hỏi ông có biết cô ấy bây giờ đang ở đâu không?”

“Tôi không biết, là thế này, ba hôm trước cô ấy tới bệnh viện chúng tôi nói cơ thể không khỏe yêu cầu làm kiểm tra, nhưng lúc đó cô ấy nhận được một cuộc điện thoại nên vội vàng đi, nói rằng ba ngày sau gọi tới số này để thông báo đến nhận kết quả.”

Lương Nặc mím chặt môi, tinh thần phức tạp: “Được, chiều tôi sẽ đến lấy.”

“Được, xin lỗi đã làm phiền!”

Cúp điện thoại xong, Lương Nặc hỏi Thẩm Tịch Nam: “Cái ngày mà buổi tối lên du thuyền đó, Đặng tiểu thư đã tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, nhưng chưa kịp nhận kết quả, anh có thể đi nhận giúp không?”

“Được!” Thẩm Tịch Nam trả lời nhạt nhẽo.

Lương Nặc vẫn luôn rất áy náy về việc của Đặng Tử Manh, tuy sau đó được biết rằng Bắc Minh Dục đã thông báo mật cho người chặn Thẩm Cách trên biển, nhưng cuối cùng vì sự ích kỷ của bọn họ mới làm cho Đặng Tử Manh tuyệt vọng và nhảy xuống biển.

Hơn nữa còn trúng đạn, bây giờ sống chết vẫn chưa rõ.

Đại thái thái vào tù, Bắc Minh Dục thuận lợi tiếp nhận toàn bộ tập đoàn, khi từ tập đoàn trở về, trời đã tối rồi.

Lương Nặc vừa nhìn thấy anh về, lập tức tiến lại gần: “Thiếu gia, anh nhìn thấy anh Hai không?”

“Thẩm Tịch Nam? Anh ta vẫn chưa về?” Bắc Minh Dục nheo mày.

“Lúc chiều có một vị bác sĩ gọi điện tới nói rằng ba hôm trước Đặng tiểu thư có đi làm kiểm tra sức khỏe, nhưng chưa kịp nhận lại kết quả, em nghĩ Tiểu Bắc vừa mới đưa về, hơn nữa anh Hai nhất định cũng lo lắng cho cô ấy, vì vậy đã bảo anh Hai đi lấy giúp kết quả, thế nhưng đi từ chiều tới giờ mà vẫn chưa thấy về, gọi điện thoại cũng không thấy nhận.”

Bắc Minh Dục cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cô, chép miệng nói: “Sợ gì chứ? lẽ nào anh ấy còn mất tích được à?”

“Là chúng ta có lỗi với Đặng tiểu thư.” Lương Nặc mặt nhăm lại, nói hối hận: “Ngày mai em muốn đi thăm chú Đặng, là chúng ta hại chú ấy thành ra thế này.”

Bắc Minh Dục trầm mặc một lát rồi mới nói: “Ngày kia anh mới rảnh, tới lúc đó anh đi cùng em.”

“Ngày kia?” Lương Nặc lắc đầu từ chối: “Thôi không cần đâu, anh gần đây bận như thế, anh để thời gian mà làm việc đi, tự em đi cũng được rồi.”

“Ba giờ chiều ngày kia, anh cho xe đến đón em!”

Bắc Minh Dục tự ý quyết định, không cho Lương Nặc có cơ hội phản bác, Lương Nặc bĩu môi lẩm bẩm gì đó rồi đi vào bếp lấy đồ ăn đêm cho anh ăn.

Ngày hôm sau, Khả Khả cũng được xuất viện.

Vì ốm một trận như thế, khuôn mặt cô bé trắng bệch ra, nhìn toàn thân dường như không có chút sức lực nào, rất đáng thương.

Cũng không còn thích ăn như trước nữa, vốn dĩ trước đây mỗi lần đều ăn hai bát cơm, bây giờ chỉ nửa bát cũng ăn không hết, thỉnh thoảng lại còn bị nôn, Lương Nặc nhìn mà thương xót, thường xuyên thảo luận với Kỷ Sênh đổi món để dỗ cô bé ăn nhiều hơn một chút.

Cứ như vậy sự chú ý của Lương Nặc dồn từ Tiểu Bắc sáng Khả Khả.

Lương Nặc bảo nhà bếp làm rất nhiều đồ ăn khai vị.

Khả Khả ngồi trước bàn ăn không có tinh thần hay hứng thú gì cả, chống tay lên cằm, ngáp liên tục: “Mẹ, cô, con không muốn ăn!”

“Vậy con muốn ăn gì? Để cô bảo nhà bếp làm cho con ăn nhé!”

Lý Khả Khả chu mỏ ra: “Con muốn ăn sô cô la, hạt điều, quả óc chó,....”

“Không được!” Kỷ Sênh nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà cắt ngang lời Khả Khả, nói: “Giờ ăn cơm thì phải ăn cơm, con nhìn con xem, mấy ngày hôm nay gầy như con khỉ rồi! mau ăn cơm đi, đây là những món cô Lương đặc biệt bảo đầu bếp làm theo khẩu vị của con đấy!”

Khả Khả ngồi trên ghế xoay mông qua xoay lại vẻ bực dọc.

“Không đâu! Con thích ăn đồ ăn vặt cơ....”

Kỷ Sênh xuống giọng dỗ dành: “Con xem anh Tiểu Bắc kìa nghe lời thế cơ mà, tự mình ngoan ngoãn ăn cơm, chứ đâu có giống con đến giờ ăn cơm lại đi ăn đồ ăn vặt? Nghe lời mẹ, ngồi ngoan ăn cơm, buổi chiều mẹ đưa con đi quảng trường chơi, lần trước con chẳng nói ở đó có đài phun nước rất đẹp à?”

Lý Khả Khả tức giận ngẩng đầu lườm Tiểu Bắc, cậu bé vẫn từ tốn nho nhã như một hoàng tử, mỗi hành động đều rất quy phạm.

Đột nhiên, ánh mắt cô bé sáng lên.

“Mẹ, con vào bếp xem chú đầu bếp làm món ngon gì cho con! Nói không chừng khẩu vị của con lại khá lên....” nói rồi, cô bé trườn khỏi ghế, chạy thẳng vào bếp.

Kỷ Sênh bất lực thở dài một tiếng: “Nhà có một đứa trẻ giống như có một vật báu, đúng là thật khó phục vụ.”

“Tớ nghe nói trước đây đều là Lý thiếu gia chăm Khả Khả!” Lương Nặc khẽ cười, sau đó vuốt vuốt tay lên lưng Tiểu Bắc, nói: “Có đứa con gái cũng thích mà, ngày nào cũng chọc cho cậu cười!”

Tiểu Bắc vốn dĩ đang cúi đầu ăn cơm lúc này lại càng cúi thấp hơn.

“Mẹ, con trở lại rồi!” tiểu công chủ rất nhanh đã chạy quay lại, trong tay còn bê một đĩa đồ ăn thường ngày, cô bé đặt đĩa thức ăn đó xuống trước mặt mình, cúi đầu ngửi, sau đó hắt hơi một tiếng: “Hắt xì!”

Cô bé hắt đột ngột quá lại không lấy tay che lại nên nước bọt bắn cả ra ngoài.

Tiểu Bắc đột nhiên nhìn cô bé với ánh mắt chê bai.

Khả Khả di di mũi, nét mặt xin lỗi nhìn mấy người đang ngồi trên bàn ăn, giơ tay lên: “Con xin lỗi nhé, trong đĩa đồ ăn này hồ tiêu nhiều quá....hắt xì! Hắt xì!”

Chưa nói dứt lời cô bé lại liền tiếp hắt xì, nước bọt bắn ra liên tiếp.

Tiểu Bắc nhăn trán lại, lặng lẽ đặt đũa bát xuống.

“Cô, con ăn no rồi!”

Lương Nặc nhìn Kỷ Sênh, Kỷ Sênh quay ra lườm Khả Khả: “Lý Khả Khả, con hắt xì cái gì hả? đồ ăn trên bàn đều bị con làm cho dính đầy nước bọt rồi ai dám ăn nữa!”

“Khả Khả là bệnh nhân mà, hơn nữa dính nước bọt chứ có bẩn đâu!”

Khả Khả cười ngây thơ như thể mình không có lỗi, lại cầm đũa gắp thức ăn vào bát mình, cho mọi người thấy rằng vẫn có thể ăn bình thường.

Kỷ Sênh giơ tay đánh vào mông Khả Khả, hai mắt như sắp phun ra lửa: “Ba mày đúng là chiều hư mày rồi!”

Tiểu Bắc từ trên ghế trượt xuống, nói: “Mọi người từ từ ăn, con đi lên lầu trước đây!”

Lương Nặc nhìn vào bát của cậu bé, bát cơm mới ăn được có mấy thìa, thức ăn cũng mới động một tí, cô hơi lúng túng nói: “Thế con lên tầng trước đi, lát nữa cô bảo người hầm cho con ít cháo!”

“Hắt xì!”

Lý Khả Khả lại hắt xì một tiếng, Tiểu Bắc nhìn Lương Nặc gật đầu, sau đó chạy lên tầng.

Tiểu Bắc vừa mới đi, Khả Khả đầy sự đắc chí, đột nhiên kéo mấy đĩa thức ăn trước mặt Tiểu Bắc về phía mình, cầm đũa gắp từ tốn chút chút thức ăn một, bắt chiếc bộ dạng của Tiểu Bắc, ngồi thẳng lưng, vừa ăn vừa gật gù bình luận.

“Ưm, món này ngon!”

“Món này cũng ngon!”

“Đầu bếp nhà cô Lương đúng là khéo léo tay thật đấy, làm đồ ăn ngon quá....”

“Khéo léo không dùng trong trường hợp này!” Kỷ Sênh chữa: “Ở trường thầy cô giáo dạy con cái gì?”

Khả Khả cười cười: “Dạy con ăn dạy con ngủ, còn từ này là ba dạy con! Ba nói mỗi lần mẹ ngồi lên lưng ba giúp ba xoa bóp, tay chân đều khéo léo lắm, lại còn nói cứ dùng như thế!”

Kỷ Sênh: “........”

Lương Nặc không nhịn được bịt miệng cười, suýt nữa cơm trong miệng còn bắn cả ra ngoài.

“E hèm....nhìn không ra đấy nhé, bình thường hai người cũng tình cảm lắm nhưng mà cũng không tránh Khả Khả đi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.