Vị giám đốc điều hành thấy cô đang đắn
đo, ông ta nheehcs mép cười nói: “Tôi đã xem qua tác phẩm mà Rio đưa
đến, phong cách thiết kế của cô có sự kết hợp của cả phương đông và
phương tây, cả cổ điển và hiện đại, sản phẩm cô thiết kế ra không kể là ở phương đông hay phương tây đều có thị trường rất lớn, nếu Lương tiểu
thư có thể đại diện công ty xuất đầu lộ diện lấy về được viên kim cương
màu xanh da trời đó, công ty có thể đặc cách thăng chức cho cô, đồng
thời đem loạt thiết kế bộ sản phẩm kim cương màu hồng giao cho cô thiết
kế.”
Mắt Lương Nặc sáng lên: “Đó là sản phẩm thiết kế cho ngôi sao, ngài có thể yên tâm giao cho tôi ư?
“Kết quả cuối cùng như thế nào thì còn phải xem cô có muốn hay không.”
“Thế nhưng, nếu thực sự bọn họ có viên
kim cương màu xanh da trời với khối lượng 30 kara thì chắc chắn trong
tương lai sẽ mang ra bán đấu giá, nếu công ty thực sự cần tới nó, tại
sao không để lúc đó đấu giá là được rồi?”
“kim cương màu xanh da trời hiện nay vô
cùng hiếm, nhất là từ 10 kara trở lên , nếu khi đấu giá mà có sự can
thiệp của giới chính trị hoặc giới hoàng gia, khi đó công ty rất khó để
đạt được, cô có hiểu ý của tôi không?”
“Để tôi suy nghĩ hãy.”
Lương Nặc không đồng ý ngay mà cũng không từ chối, thiết kế bộ trang sức kim cương màu hồng giao cho cô – đó là
một điều kiến quá hấp dẫn với cô.
Có điều, cô đã làm loạn lên với Bắc Minh Dục như thế, bây giờ làm sao để anh ta đồng ý bán viên kim cương đó cho C&A đây?
Đứng trước vấn đề này, Lương Nặc đã suy
nghĩ rất lâu, cuối cùng cô đi tìm hiểu rất nhiều các tài liệu về đàm
phán thương nghiệp, chuẩn bị chính diện ra tay, cô không hề mảy may có
suy nghĩ sẽ dùng quy tắc ngầm để có đạt được mục đích.
Hai ngày sau.
Cô gọi điện cho Bắc Minh Dục, hỏi anh xem bây giờ anh có tiện để gọi điện video nói chuyện.
Bắc Minh Dục cao ngạo hơn bao giờ hết,
khi cô vừa nói xong thì anh đã tắt luôn điện thoại không thèm trả lời,
coi như là báo thù cô vụ ở sân bay cô tắt máy của anh, Lương Nặc không
biết nói gì, chỉ có thể ngước nhìn bầu trời.
Người đàn ông này sao lại có thể ấu trĩ tới vậy chứ?
Buổi chiều, cô lại nhận được điện thoại
của Bắc Minh Dục, anh nói bây giờ anh đã ở Pari rồi, không cần phải gọi
điện viedeo làm gì, hai người có thể hẹn nhau gặp mặt, nghĩ một lát,
Lương Nặc quyết định 8 giờ tối gặp anh ở một nhà hàng kiểu Pháp trên phố trung tâm.
Sau khi tan làm, Lương Nặc cảm thấy bốn
phía như kiể có ánh nhìn căm hận đang dõi theo cô, nhưng quay đầu nhìn
thì xung quanh chỉ là những đồng nghiệp cũng vừa tan làm, họ nhìn cô với ánh mắt rất thiện cảm, không hề có ánh nhìn nào khác lạ.
Cô lắc lắc đầu tự nói với bản thân: “Gần đây có phải áp lực lớn quá không nữa, bắt đầu có những ảo tưởng rồi....”
Khoảng cách giữa nhà ở của cô với công ty là không xa, Lương Nặc ôm một đống tài liệu về nhà, trên đường đi qua
một ngã tư, cô nhìn thấy đèn xanh cho người đi bộ rồi mới qua đường, thế nhưng đúng lúc này, một chiếc xe màu đen đột nhiên nhằm người cô mà
phóng tới.....
“Cẩn thận!”
Từ phía sau truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.
Lương Nặc đờ người nhìn chằm chằm chiếc
xe đang phi tới, cái cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này trong phim
vẫn chiếu nhưng hoàn toàn không phải là sự thật, bây giờ trong đầu cô
hoàn toàn trống rỗng, hai chân như bị ghim lại vậy không nhúc nhích, cô
không thể tránh được chiếc xe đó.
Một giây sau, cơn đau từ thắt lưng truyền ra, cô quay mấy vòng như chong chóng...cô bị ai đó ôm vào lòng kéo cô
ngã xuống đường, hai người lăn long lóc hai vòng rồi mới dừng lại.
“Lương Nặc, có sao không?” Michelson ôm cô bảo vệ trong lòng mình, hỏi nhẹ nhàng quan tâm.
Lương Nặc vẫn chưa hoàn hồn, hơi thở gấp gáp: “Tôi...tôi....”
“Có phải bị thương ở đâu rồi không?”
“Không...không, tôi không sao.”
“Không sao thì tốt, nhanh nhanh đứng lên.”
Lương Nặc cùng với Michelson đứng lên,
bốn bề mọi người đều tiến lại gần hỏi có cần đi bệnh viện không, lúc này Lương Nặc mới chú ý đến cánh tay phải của Michelson bị sước ra một
khoảng, máu bắt đầu chảy ra.
“Cậu bị thương rồi?” Lương Nặc vội vàng
bắt xe đưa Michelson đi bệnh viện: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện, xin lỗi
nhé, đều là do tôi không cẩn thận.”
“Nhưng, hình như tôi nhìn thấy chiếc xe
đó cứ từ từ theo sau cậu một lúc rồi, nhìn thấy ngã tư là cơ hội tốt nên nó mới ra tay, chắc là....không phải ngẫu nhiên!”
“Cậu nói gì....từ từ theo sau tôi một lúc rồi?” Lương Nặc ngạc nhiên há hốc mồm.
“Đúng vậy.”
Mặt Lương Nặc trắng bệch, cô cứ tưởng vừa nãy cô ảo tưởng nhìn nhầm người lái xe, không ngờ rằng...đó lại là sự
thật, thực tế thì, cô đã nhìn thấy mặt của người lái xe.
Đó là Delia.
Vết thương của Michelson nhìn thì có vẻ
nghiêm trọng nhưng bác sĩ sau khi khám xong thì nói đó chỉ là vết thương nhẹ ngoài da, băng bó vào sẽ không sao, có điều Michelson vẫn không yên tâm về Lương Nặc, bèn đề nghị đưa cô về.
Trên đường về đi qua một cửa hàng thịt nướng, mùi thơm bay ra thơm lừng.
Michelson đột nhiên nói: “Hình như tôi
chưa mời cậu ăn cơm bao giờ thì phải, Lương tiểu thư, xin hỏi có thể để
tôi mời tiểu thư ăn một bữa cơm không?”
Lương Nặc nhìn vết thương trên tay anh ta, gật đầu đồng ý: “Là tôi nên mời cậu mới phải, cảm ơn cậu hôm nay đã cứ tôi”
Nhà hàng đồ nướng kiểu Hàn làm ăn khá
tốt, cả một phòng riêng thì sớm đã không còn rồi, hai người chỉ có thể
ngồi bên ngoài, nhưng vẫn may tuy là người đi người lại liên tục nhưng
không quá ồn ào.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nướng đồ ăn, hai người ngồi ăn với nhau khá vui vẻ.
Đột nhiên, sắc mặt Lương Nặc thay đổi, cô đang nhìn về phía mà Bắc Minh Dục đang hướng hai người họ tiến lại gần, ánh mắt cô vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi.
Không phải vậy chứ?
Sao anh ấy lại ở đây?
“Cậu làm sao thế?” Michelson lưn đang
quay về phía Bắc Minh Dục nên không biết anh đang đi đến, nhìn sắc mặt
Lương Nặc mà không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Lương Nặc lắc đầu, không
nói một lời nào.
“Xin hỏi anh đi mấy người ạ?”
Nhân viên phục vụ tiến lại gần hỏi Bắc
Minh Dục, anh liếc nhìn Lương Nặc, ngạo nghễ kéo lại chiếc áo ngay ngắn
hơn, ánh mắt vẫn hướng về Lương Nặc nhưng chỉ như đang nhìn một người xa lạ rồi quay ra nói với nhân viên phục vụ: “Một người!”
Lương nặc có chút giật mình, hơi há mồm ra, thôi chết, cô quên mất là tối nay hẹn Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục ngỗi xuống đối diện hai
người họ, ở giữa ngăn bởi một lối đi nhỏ, không gần cũng không xa, vừa
đủ để nghe rõ Lương Năc và Michelson nói chuyện, Michelson nhìn theo ánh mắt của Lương Nặc, khi phát hiện ra Bắc Minh Dục ngồi đó, anh ta đơ
người ra.
“Anh ấy...hai người.....” Michelson ấp a ấp úng chỉ tay vào Bắc Minh Dục và Lương Nặc: “Anh ấy chẳng phải đang ở Nam Phi à?”
“Lẽ nào anh Michelson vẫn còn nhớ việc
xảy ra ở Nam Phi?” Bắc Minh Dục đột nhiên lên tiếng, Michelson nói lễ
phép: “Anh có một mỏ khai thác kim cương lớn như vậy, đương nhiên là ai
gặp rồi cũng khó lòng có thể quên được anh, anh và Lương Nặc.....có cần
ngồi lại cùng ăn không?”
“Anh hoan nghênh không?”
Michelson nhìn bọn họ cũng đoán biết được chắc là giữa hai người họ có chuyện gì đó, Michelson gật đầu: “Có thể
cùng ngồi ăn với nhân vật như anh là niềm vinh hạnh của tôi, chỉ là
không ngờ rằng lại ở đây tình cờ gặp được anh.”
“Tôi có phải thần tiên không ở thế giới trần gian đâu chứ.”
“Mời anh ngồi.”
Michelson chủ động nhương chỗ ngồi cho Bắc Minh Dục, Lương Nặc ngồi đối diện với hai người đàn ông.
Cô thận trọng cầm lấy đũa, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhân viên phục vụ nướng thịt xong,
Michelson bọc thịt cùng với rau từ từ ăn, nhưng không còn được vị ngon
lành như lúc mới đầu nữa, Lương Nặc thì cố gắng giả vờ cười cười nói nói với Michelson, không để ý đến Bắc Minh Dục.
Thế nhưng...Lương Nặc cùng với người cứu mạng cô ngồi ăn cơm với nhau, Bắc Minh Dục lại ngồi bên cạnh nhìn, thế này là thế nào?