“Cái này.....” Khả Khả né đi ánh mắt của cô bạn.
Mộc Mộc đã chắc chắn rồi, chính là vì nam thần: “Chính là cái tên nam thần mà cậu đã từng nhắc tới?”
“Kể cả cậu bảo là bạn trai tớ cũng chẳng có ý kiến gì!” Khả Khả một tay
khoác lên vai Mộc Mộc, đi về phía lớp học, vừa đi vừa nói: “Đi thôi đi
thôi!”
Hai người họ đi mỗi lúc một xa, Tống Tử Văn đứng trong góc nhìn theo bóng dáng Khả Khả trong lòng đã có dự tính.
Khi lên lớp, Khả Khả và Mộc Mộc vẫn đứng nghe giảng cả buổi.
Tan học mới có 10 phút nghỉ giờ ra chơi, hai người họ ngồi xuống ghế cười cười nói nói đùa đùa với nhau.
Bạn học ngồi bên cạnh đột nhiên làm rơi một chiếc bút, lại lăn đúng xuống chân Khả Khả.
Cô tiện thay nhặt bút lên đưa cho đối phương.
Chỉ là không ngờ được rằng, chưa đến một phút, chiếc bút đó lại rơi xuống
và lăn đến chân Khả Khả, cô vẫn cúi xuống nhặt bút lên vừa đưa vừa chuẩn bị nhắc là giữ bút cho cẩn thận, thì đúng lúc đó nhìn bắt gặp ánh mắt
của Tống Tử Văn đang nhìn mình.
“Hello Khả Khả, cậu được lắm!”
Tống Tử Văn cười híp mắt, để lộ hàm răng trắng.
Khả Khả chỉ tay lên hàng ghế phía trên: “Chỗ ngồi của cậu ở phía trước cơ mà?”
“Ồ, cậu quan tâm tớ thế cơ à?”
“Nghĩ nhiều quá rồi đấy!”cậu ta ngồi ở ngay phía dưới bục giảng, ai mà không biết chứ.
Tống Tử Văn vẫn giữ nụ cười không mấy tốt đẹp trên môi: “Không thừa nhận? Có điều cũng không sao, tớ đã nói với cô giáo chủ nhiệm rồi, để biểu thị
thành ý xin lỗi của tớ, sau này tớ sẽ ngồi bên cạnh cậu, làm thầy giáo
giảng bài cho cậu, ừm, cậu có vấn đề gì đều có thể hỏi tớ, người anh em
này nhất định sẽ cố gắng hết sức để giải đáp mọi thắc mắc.”
Khả Khả lườm cho cậu ta một cái: “Nhà tôi có đại thần rồi, không cần cậu phải lo lắng.”
“Này, cái tên đó đúng là bạn trai cậu à? nhìn không giống chút nào cả!”
“Không giống chỗ nào hả?” Khả Khả hỏi lại.
Tống Tử Văn đột nhiên với thái độ kiêu ngạo, cậu ta hất ngược mái tóc lên,
mặt vênh váo nói: “Vừa nhìn là biết cậu chưa từng yêu ai, những người
đang yêu nhau ấy giống như những kẻ điên, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh
đối phương, cái tên đó nhìn chẳng giống thích cậu chút nào! Có phải cậu
đã dùng thủ đoạn gì để giữ cậu ta bên mình không?”
Khả Khả cạn lời: “........”
Cô và Bắc Minh Huân bao nhiêu năm nay tới bây giờ vẫn vậy.
Với tính cách của anh, chỉ cần không muốn, kể cả là thiên vương lão địa
cũng không miễn cưỡng được, tuy là cô phải nhờ tới mẹ nuôi tác động
nhưng trong thâm tâm, Bắc Minh Huân vẫn bằng lòng để làm gia sư cho cô,
Khả Khả chẳng thèm tin vào những lời suy đoán linh tinh của Tống Tử Văn.
Tống Tử Văn lặng lẽ quan sát phản ứng của cô, tiếp tục nói vẻ nghiêm túc:
“Tớ nói cho cậu biết, tình cảm miễn cưỡng không có được đâu, miễn cưỡng
giữ người ta ở bên mình chẳng bằng hãy tự tìm cho mình một bạch mã hoàng tử giỏi giang, anh tú, nhiều tiền, đáng tin ở bên cạnh, giữ cậu bên
mình và nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.”
“Phụt!!”
Mộc Mộc đang uống trà sữa cũng phải phun ra, nuốt ực số còn lại trong mồm
rồi nói: “Cậu không phải là đang tự nói bản thân mình đấy chứ?”
“Cậu cũng có con mắt đấy nhỉ?” Tống Tử Văn lạnh lùng hức một tiếng rồi nói:
“Dù gì tớ cũng là một bông hoa của trường mà, vô số các cô gái đang theo đuổi kia kìa!”
Nói tới tào tháo tào tháo liền xuất hiện, một giây sau, cô gái công khai thích Tống Tử Văn là Hán Tình Tình đột nhiên đi
tới, mắt chớp chớp nhìn Tống Tử Văn với ánh mắt chờ đợi: “Tử Văn, ba em
thời gian gần đây đi công tác, nhà hai chúng ta cách nhau gần như thế,
anh có thể đưa em về nhà được không?”
Tống Tử Văn đắc ý nhướn mày, đưa tay lên vuốt mái tóc mình, ánh mắt biểu thị: Sao hả? anh nói có sai đâu?
“Cái này à...xem biểu hiện của em thế nào!”
Cậu ta cố ý nói với Hán Tình Tình, Hán Tình Tình cố ý giả vờ nũng nịu, sau
đó cúi đầu hôn lên má Tống Tử Văn một cái, nói yểu điệu: “Vậy lát nữa
nhớ đợi em đấy!”
Những bạn học bên cạnh tỏ ra hết sức ngạc nhiên, Tống Tử Văn càng tỏ ra đắc ý.
Khả Khả nhìn cậu ta với ánh mắt khinh bỉ khi chơi đùa với tình cảm của người khác, cô cất lời chế giễu: “Không biết xấu hổ!”
“Cậu.....”
Tống Tử Văn tức giận, đang định tranh luận với cô, tiếng chuông báo vào lớp
vang lên, cắt ngang những lời đang định nói ra của cậu ta.
Nhưng
Tống Tử Văn đã ngồi cùng với Khả Khả rồi, khi giáo viên đang giảng bài,
cậu ta ngồi ở dưới không ngừng viết những tờ giấy nhỏ đặt lên bàn trước
mặt Khả Khả, Khả Khả nhận được nhìn chẳng thèm nhìn liền vo lại vứt đi,
nhưng Tống Tử Văn vô cùng kiên nhẫn, bộ dạng của cậu ta tỏ vẻ cậu mà
không xem thì lão tử sẽ cứ viết khi nào xem thì thôi.
Mộc Mộc không chịu được nữa, cầm lấy những tờ giấy đó mở ra xem....
Cô khẽ cười, tiếp tục mở tờ thứ hai.
Tờ thứ ba.
Tờ thứ tư.....
Tờ thứ năm.....
Tranh thủ lúc giáo viên đang quay mặt lên bảng viết bài, Mộc Mộc nhanh chóng
đưa những tờ giấy đã được mở sẵn đặt trước mặt Khả Khả, biểu thị rằng cô hãy xem đi.
Khả Khả liếc mắt nhìn, sắc mặt đột nhiên tái xanh.
Chết tiệt!
Đây là cái quái quỷ gì thế này?
“Tống Tử Văn, cậu bị điên đấy à?” cô không nhịn được nữa mà gầm lên: “viện
thần kinh uống nhầm thuốc mới thả cậu ra để hại người thế này, chết tiệt chết tiệt!”
Tất cả các học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu ra nhìn, nhìn hai người họ với ánh mắt không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Giáo viên đeo cặp kính gọng đen nheo mày lại, lạnh lùng hỏi: “Các em đang làm cái gì đấy?”
Xung quanh có người lập tức mắc bệnh cơ hội, muốn xem kịch hay liền giơ tay
lên: “Báo cáo cô giáo! Em nhìn thấy Khả Khả lúc nào cũng nhìn trộm Tống
Tử Văn! Bạn ấy muốn yêu sớm!”
Lý Khả Khả: “...........”
.........
Bắc Minh Huân lại một lần nữa được mời đến phòng làm việ của giáo viên chủ nhiệm.
Lần này, tội danh càng nặng hơn,
Vốn dĩ hai người coi đối phương như kẻ thù, đột nhiên lại bảo là yêu sớm,
cả hai đều là những người có gia cảnh không phải hạng bình thường, giáo
viên chủ nhiệm lần này đầu cũng như to thêm ra, lại tiếp tục gọi điện
cho phụ huynh cả hai bên, nói khéo mời họ tốt nhất hãy đến trường một
chuyến.
Tống Tử Văn thái độ rất nghiêm túc, không có chút gì thể hiện rằng có ác ý.
Khả Khả hừng hừng tức giận.
Tất cả mọi người đều tin Tống Tử Văn chứ không ai tin cô....
Khi bị gọi đến phòng làm việc, hình như cô còn nghe thấy Hán Tình Tình đang đặt điều với cô bạn thân, nói rằng: Lý Khả Khả đúng là không biết xấu
hổ, không ngờ là Tử Văn, trước đây đánh anh ấy như thế mà bây giờ còn
quyến rũ con nhà người ta!
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Tống Tử Văn,
có chút thương xót đồng cảm: “Bạn Tống, có phải gần đây trạng thái của
em không được tốt không? Lớp 12 là năm rất quan trọng, sao em lại có thể chơi bời như Lý Khả Khả chứ? phải biết rằng em là....”
“Xin lỗi,
cô vừa nói cái gì ạ?” lạnh lùng đứng bên cạnh, Khả Khả đột nhiên lên
tiếng, ánh mắt lạnh nhạt: “Em nghe không được rõ lắm, phiền cô nói lại
một lần nữa.”
Giáo viên chủ nhiệm có phần chột dạ, đem những tờ giấy đó đưa cho hai bên phụ huynh.
“Tống Tử Văn từ trước tới nay rất chăm chỉ, cố gắng học hành, sao lại công
khai ngồi trong lớp viết những thứ này truyền đi chứ? Khả Khả em....”
Khả Khả tức giận: “Được, em biết trong mắt mọi người em là một học sinh
hư!” mọi người đều ngước mắt ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, nhưng
một giây sau, cô dường như đã bị xúc phạm, liền lên tiếng: “Em có mù mắt cũng không thích Tống Tử Văn cái hạng người như cậu ta! Nếu có yêu sớm
cũng sẽ yêu Bắc.... còn cậu ta thì là cái thá gì chứ?”
“Hóa ra, em thật sự là...yêu...sớm?”
Giáo viên chủ nhiệm lắp bắp hỏi lại cô một câu.