Buổi sáng bầu trời trong xanh nhưng đến chiều bất ngờ đổ mưa lớn và dường như sẽ kéo dài rất lâu không ngớt.
Lương Nặc với con mắt lờ đờ ngồi trên ghế, một người đàn ông bê một hộp cơm
đưa cho cô, rồi quay ra nói giọng trêu chọc với một người đàn ông khác:
“Người phụ nữ này có phải.....”
Hắn ta lấy tay chỉ vào đầu: “Cũng không biết đại ca đã nói gì với cô ta mà có thể làm cô ta thành ra thế này.”
“Mặc xác cô ta, tiền còn chưa cầm được, thì thôi hãy cứ cho cô ta ăn đi hãy.”
Vừa dứt lời, người đàn ông chỉ có thể nhận lệnh, quỳ xuống bón cơm cho
Lương Nặc, nói với thái độ đểu cáng: “Mở mồm ra cái đồ ngốc này....”
Lương Nặc đờ đẫn người mở miệng ra, người đàn ông từng thìa từng thìa đưa thức ăn lên miệng cô.
Vừa mới bắt đầu còn tốt, được một lát thì hắn bắt đầu cảm thấy cáu kỉnh buồn bực.
“Chó chết, sớm không điên muộn không điên lại điên đúng lúc này, còn bắt lão tử đây bón đồ ăn cho? Đến mẹ tao tao còn chưa phục vụ thế nào bao giờ
đâu nhé!”
Người đàn ông ngồi cạnh đột nhiên nói: “Hay là, mày thử xem nó điên thật hay giả vờ điên?”
“Thử thế nào?”
Người đàn ông chạy ra ngoài, một lát sau chạy về, trong tay cầm một nắm to ớt chỉ thiên. Cơn mưa vừa dội xuống nên nhìn những quả ớt rất sạch sẽ, hắn ta cầm một nắm ớt bẻ nhỏ ra, mùi ớt chỉ thiên sộc lên.
“Trời, cái đồ tiểu tử!”
Bọn chúng đem một thìa toàn ớt không có một hạt cơm trắng nào đưa lên miệng Lương Nặc.
Lương Nặc không hề có bất kỳ sự do dự nào, cô vẫn đờ đẫn mở miệng ra như lúc ban đầu, đợi chúng nhét đồ ăn vào.
Cảm giác cay ban đầu xuất hiện ở đầu lưỡi nhưng rất nhanh sau đó đã lan ra khắp miệng.
Đôi môi Lương Nặc nóng lên, nhưng ngoài việc bị đỏ cùng với đổ mồ hôi –
những phản ứng cơ bản nhất thì sắc mặt cô vẫn thẫn thờ như lúc ban đầu,
hai người đàn ông lại tiếp tục bón như vậy cho cô mấy miếng nữa, cho tới khi hết chỗ ớt chỉ thiên mới thôi, nước mắt nước mũi Lương Nặc chảy ra
dòng dòng, ngoài điều đó ra thì cô không có phản ứng gì khác.
Hai tên đó cười sung sướng với nhau: “Điên thật rồi mày ạ!”
“Thế thì còn quản nó làm gì? Kệ xác nó không cần bón....”
Nói xong, hai bọn chúng đem bát đũa vứt sang một bên, không thèm quan tâm
tới Lương Nặc nữa, thậm chí còn cầm một bộ bài ra ngồi dưới bậc thang
bằng đá chơi bài với nhau, thời tiết rất lạnh, Lương Nặc hai tay đỏ lên
vì lạnh, nhưng cô vẫn không ngừng dùng chiếc nhẫn hình lá liễu được Bắc
Minh Dục tặng để cố gắng cứa vào sợi dây thừng.
Cô không can tâm....
Cô nhất định phải tìm Bắc Minh Dục để hỏi cho rõ ràng!
Sau hai giờ đồng hồ, hai tên đó chơi rồi cãi nhau, một trong hai tên bị bắt nạt không phục liền rời đi.
Còn lại chỉ là một tên đang đếm số tiền thắng được, liếc mắt nhìn Lương Nặc một cái rồi nằm xuống chiếc giường gỗ ngủ.
Lương Nặc đợi nửa giờ đồng hồ, khẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ xem mưa còn lớn
không, sau khi chắc chắn rằng người đàn ông này đã ngủ say cô mới nhẹ
nhàng nhấc chân chạy ra ngoài....
Vũng nước ở khắp nơi, trong cơn mưa tầm tã như thế, cô thậm chí còn không biết mình nên chạy về hướng
nào, đường tắt nhỏ cũng khó đi hơn nhiều so với tưởng tượng của Lương
Nặc, nhưng không còn có cách nào khác, cô chỉ có sự lựa chọn là chạy vào con đường nhỏ, đề phòng việc chạy đường lớn sẽ rất nhanh bị bọn chúng
đuổi theo vào bắt được.
Những cành cây ở hai bên đường liên tiếp chọc vào chân và tay cô.
Nhưng cô chẳng thèm quan tâm tới điều đó, cô vẫn chạy như bị ma đuổi về phía
trước, đột nhiên, từ phía sau truyền tới mấy lời mắng mỏ, trong mưa lớn, tiếng nói đó nghe có vẻ yếu ớt nhưng trong lúc này nó đã kích động tới
tinh thần của cô, cả người cô run lên cầm cập.
Cô biết, nếu lần này bị bắt trở lại thì cô chẳng còn cơ hội để sống nữa.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, con đường trước mắt lại là một bờ vực, cô
không chạy lên để xem độ nông sâu thế nào cũng có thể chắc chắn rằng nó
không hề nông, sau đó cô phát hiện ở một nơi không xa có một đống cỏ
khô, được chất đống dựa vào một bức tường thấp.
Cô cắn chặt răng, trèo lên đám cỏ khô vượt qua tường, đằng sau bức tường may thay lại có
một cái nhà xí, cách đó không xa còn có một cái hố, nhìn giống như cái
hố dùng để giết lợn ở vùng nông thôn, bốn phía tối om.
Tính toán thời gian một lát, cô đem một ít cỏ khô phủ lên người, cô hít một hơi thật sâu chui mình vào cái hố đó.
Rất nhanh sau khi cô chui vào hố, hai người đàn ông kia đã chạy tới, bọn
chúng tìm rất lâu xung quanh đám cỏ khô, sau cùng chúng đứng gần bức
tường thở dài: “Kẽ nào người bay mất rồi?”
“Nói không chừng chúng ta sai đường ngay từ đầu, nhanh nhanh đi tìm đi, nếu không đến lúc đại
ca lấy được tiền thì một đồng cũng không chia cho chúng ta đâu!”
Nói rồi, tiếng bước chân của hai tên đó dần dần cách xa, nhưng Lương Nặc
vẫn bất động, cô co rúm người ngồi yên lặng chờ đợi, các loại côn trùng
không ngừng bò lên khắp người cô, nhưng tước sau cô vẫn giữ nguyên một
trạng thái không động đậy, cô chỉ sợ hai tên đó sẽ quay lại.Nửa giờ đồng hồ sau, Lương Nặc chắc chắn rằng hai tên kia không còn ở đây nữa cô mới nhẹ nhàng nhổm người dậy trèo ra ngoài.
Thực sự kiệt sức, cô ngồi dựa mình dưới một gốc cây, toàn thân co rúm lại
run rẩy không ngừng, trên người chỗ nào cũng có vết thương, chỗ thì do
cành cây chọc phải, chỗ thì do bị côn trùng đốt.
Nước mưa vẫn tạt vào mặt, cô từ từ lịm đi.
Không biết có phải là bị ảo giác hay không, dường như cô nhìn thấy Bắc Minh
Dục, giấc mơ như thật, anh dùng ánh mắt thương xót nhìn cô sau đó ôm
chặt cô vào lòng.
Lương Nặc cố gắng mở mắt ra để muốn nhìn cho rõ trong ánh mắt của anh có sự áy náy hay không, thế nhưng thực sự thể lực không cho phép, cuối cùng cô vẫn rơi vào trạng thái hôn mê.
Bắc
Minh Dục ôm lấy Lương Nặc chạy nhanh ra khỏi ngôi làng, anh nhìn thương
xót lên đôi môi sưng phồng đỏ chót của cô, anh chỉ biết hét lớn tên cô:
“Lương Nặc.... Lương Nặc.....”
*
Khi Lương Nặc mở mắt ra,
ánh mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, cứ như vậy một lúc rất lâu sau
đó dường như mới có một biểu hiện của sự tức giận, sau đó dần dần mắt cô trợn trừng lên.
Từ từ quay đầu sang một bên, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt với đồng tử sâu hoắm.
“Em tỉnh rồi?”
Giọng nói Bắc Minh Dục nghe khàn khàn như thể miệng anh đã khô từ rất lâu.
Anh ngồi bên cạnh giường, bàn tay anh đang nắm lấy tay cô, Lương Nặc đột nhiên rụt tay lại cô rúm người.
Đôi môi Bắc Minh Dục rung lên run rẩy.
“Đừng sợ, bọn bắt cóc đều bị bắt đi hết rồi, em đã an toàn rồi....em xem, đây là bệnh viện, sẽ không có ai làm hại em nữa đâu.”
Anh cứ tưởng rằng cô sợ, còn Lương Nặc sau khi tinh thần khá hơn thì một
lời cũng không nói, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục không hiểu được cô đang nghĩ gì,ánh mắt cô nhìn lờ đờ nhưng đang rất cố gắng để tập trung.
“Lương Nặc?”
Anh khẽ kêu tên cô, Lương Nặc lại đơ người ra, sộc lên mũi cô là mùi thuốc
sát trùng của bệnh viện, cảm quan của cô cũng dần dần được khôi phục,
trên môi và trong miệng vẫn còn đau do ớt chỉ thiên làm cho nóng rát,
vừa đỏ vừa sưng, những vết thương trên người chỉ đau bằng một phần mười
nỗi đau trên miệng.
“Vâng.”
Cuối cùng cô cũng khẽ lên tiếng trả lời anh.
Con tim Bắc Minh Dục vẫn nóng như lửa đốt, giờ thì khá hơn rồi, cuối cùng cô cũng đã có phản ứng.
“Đừng sợ, anh ở đây, không ai dám làm hại em nữa đâu....nói cho anh biết,
miệng em bị làm sao vậy? Trên người sao lại nhiều vết thương như thế?”
Anh đưa tay lên chỉ muốn đặt vào môi cô nhưng Lương Nặc quay đầu kiên quyết từ chối cho anh động vào, cô phản ứng như thể từ chối một người lạ, co
người lùi về phía góc tường.
Kể cả trên tay vẫn còn đang cắm kim truyền nước vào người, nhưng cô vẫn không hề có cảm giác.
Bắc Minh Dục kìm nén nỗi tức giận, anh hoài nghi đứng phắt lên: “Rốt cuộc thì bọn họ đã làm gì với em?”
Sao cô lại nhìn anh với ánh mắt như vậy?
Lương Nặc cũng không biết nên mở miệng như thế nào, rõ ràng động lực để cho
cô chạy trốn đó là muốn thoát ra gặp anh, chất vấn anh, thế nhưng khi
đối diện với anh thì cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng trong giây phút này, cô lại có một cảm giác bi ai, bản thân cô đến dũng khí đi hỏi anh cho rõ ràng cũng không có......
Cô yêu anh đến mức muốn thử lừa dối bản thân mình!
Thế nhưng cô làm không nổi.
“Em muốn một mình yên lặng, anh có thể cho em chút không gian không?”
Bắc Minh Dục nheo mày, anh đoán chắc khoảng thời gian cô bị bắt cóc đã xảy
ra chuyện gì rồi, cuối cùng anh gật đầu: “Em cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai
anh lại đến thăm em!”
Quay lưng ra về rời khỏi phòng bệnh – rời
xa Lương Nặc, ánh mắt Bắc Minh Dục lạnh lùng hơn bao giờ hết, hay tai
anh nắm chặt thành nắm đấm, các tĩnh mạch trên mu bàn tay nổi nên giật
đùng đùng.....