Nói xong với Lương Nặc bà ta lại quay ra nói với Phúc Bác: “Ông cũng
đừng quên nói với đại thiếu gia và nhị thiếu gia, sau này không được
phép đưa phụ nữ về nhà, đừng có cả ngày chỉ làm những chuyện tối tăm bẩn thỉu, nhà này cũng không phải là nhà của hai chúng nó!”
Lương Nặc nghe lời bà ta nói có thể hiểu được ý bà ta, bà ta đang nói cạnh nói khóe, chửi chó mắng mèo.
Sau hai ngày những vết đó trên cổ cô mới mất đi.
Sau khi Tiểu Bắc học xong, Lương Nặc dắt cậu bé đi dạo vòng quanh.
Vì nhớ tới lời của giáo sư Cảnh, Lương Nặc thử nói với Tiểu Bắc một số câu chuyện cười thú vụ để xem phản ứng của cậu thế nào nhưng cậu bé vẫn
lạnh tanh như thường ngày.
Lương Nặc quyết định lần sau lại đi
gặp giáo sư Cảnh để học hỏi, tham khảo, làm thế nào mới thu hút được sự
chú ý cũng như làm cho cậu có hứng thú.
Sau khi đưa Tiểu Bắc về phòng, Lương Nặc nghe thấy ở tầng hai có tiếng tranh cãi nhau rất kịch liệt.
“Chị đã đưa lão tam vào tập đoàn rồi, vậy thì tại sao không chịu cho Tịch
Nam một cơ hội chứ? lẽ nào chị không sợ tôi đem bí mật của chị truyền
hết ra ngoài?” nhị thái thái phẫn nộ nói.
Tiếng nói của đại thái
thái cũng vang lên ngay sau đó: “Tôi có cả trăm cách để làm cho Thẩm
Tịch Nam chết mà không có đất chôn, nếu cô dám nói ra ngoài, thì tôi sẽ
để cho mẹ con cô đoàn tụ với nhau ở dưới hoàng tuyền đấy!”
“Chị...chị đúng là loại phụ nữ dã man, độc ác!”
“Chúng ta giống nhau cả thôi!”
Lương Nặc nghe không được thật rõ lắm, chỉ biết hai người đang vì Thẩm Tịch
Nam mà cãi nhau, đang đình tiến lại gần để nghe cho rõ hơn thì rầm một
tiếng, liền nhìn thấy nhị thái thái hùng hùng hổ hổ đi ra.
Bà ta nhìn thấy Lương Nặc thì liền đơ người ra, rồi nét mặt có chút nghi ngờ.
“Nhị...nhị thái thái.....” Lương Nặc lúng ta lúng túng nói.
Ai mà biết được bà ta liền đi thẳng tới trước mặt Lương Nặc, nắm lấy cổ
tay cô: “Có phải cô luôn muốn biết tại sai đại thái thái muốn cướp đi
con trai của cô không? Tôi nói cho cô biết sự thực chính là....”
“Lão nhị, câm mồm lại cho tôi!”
Đại thái thái lúc này cũng xông ra, dường như không còn để ý tới hình tượng của mình nữa mà xông thẳng vào người nhị thái thái.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lương Nặc lùi về sau tránh ra để cho chó mèo cắn nhau.
Nhưng vừa mới lùi ra, đại thái thái đột nhiên đẩy ngã được nhị thái thái xuống đất.
Bụp.
Gáy của nhị thái thái đập vào lan can bằng đá, chỉ một giây sau máu chảy ra thành vũng ngay bên dưới chỗ bà ta ngã.
Đại thái thái dường như cũng có chút giật mình sợ hãi, nhưng chỉ là một
giây, ngay sau đó bà ta lấy lại bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt đang cố chớp của nhị thái thái nhổ ra những lời cay độc: “Cái lưỡi không biết điều
thì ta sẽ cho nó mãi mãi không bao giờ phải nói nữa!”
Nói xong, bà ta từ từ đứng lên.
Phúc Bác nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy lên, nhìn thấy nhị thái thái đang nằm trên vũng máu nhưng ông ta không hề có một chút giật mình sợ
hãi mà thản nhiên hỏi đại thái thái: “Nhị thái thái xử lý thế nào ạ?”
Đại thái thái phủi tay rồi thở hắt ra một tiếng mới nói: “Tìm một bác sĩ coi xem bà ta thế nào, không để chết là được.”
Lương Nặc đứng đờ người ra ở đó, nhất thời đầu óc cô như ngừng hoạt động.
Nhị thái thái vừa nãy vẫn còn lớn tiếng hùng hổ tuyên bố sẽ nói ra bí mất
của đại thái thái, vậy mà chớp mắt một cái đã trở thành người bệnh rơi
vào trạng thái hôn mê trầm trọng.
Xe cứu thương tới rất nhanh sau đó, nhị thái thái được khênh lên xe cứu thương đưa đi.
Nhị thái thái vừa được đưa đi, Phúc Bác liền bình tĩnh như không có chuyện
gì xảy ra sai người hầu lau sạch sàn nhà đi, không được để lại bất kì
một dấu vết gì, đây là lần đầu tiên Lương Nặc cảm nhận được sự tàn khốc
của Thẩm gia.
Buổi tối sau khi Bắc Minh Dục trở về, đúng lúc bệnh viện có thông báo, nói rằng nhị thái thái đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.
Lương Nặc cùng với Bắc Minh Dục đi tới bệnh viện thăm nhị thái thái.
Người đàn bà này tuy là độc mồm độc miệng nhưng từ đầu tới cuối cùng không làm gì hại tới Lương Nặc và Bắc Minh Dục.
Khi đi tới phòng bệnh, Lương Nặc nhìn thấy bình hòa bên cạnh giường có được cắm hoa phăng, cô cũng đem giỏ hoa quả mình mua đặt ngay bên cạnh, nhị
thái thái cổ phải băng bó vì vậy không động đậy được gì, bác sĩ nói do
mất máu quá nhiều nên trạng thái tinh thần rất kém, vì vậy rơi vào tình
trạng nửa mê nửa tỉnh.
Hai người họ cũng không ở lại lâu, chỉ vài phút rồi đi.
Vừa mới bước đi ra khỏi phòng bệnh thì gặp Thẩm Tịch Nam tay đang cầm cạp
lồng đồ ăn đi vào, ánh mắt anh ta lướt qua hai người mà nhìn vào giỏ hoa quả phía sau lưng bọn họ, mệnh nhếch mép cười: “Không ngờ hai người còn tới thăm bà ấy với thân phận nhị thái thái!”
Trong tiềm thức Lương Nặc luôn cảm thấy anh ta là một người tốt.
Hôm đó ở nhà hàng Đỗ Minh Hàn thì lại thể hiện ngược lại, ông ta như vậy càng làm cho cô cảm thấy ông ta giống một kẻ điên hơn.
“Nhị thiếu gia, thực ra chúng tôi không có ác ý gì cả, anh không cần phải
phòng bị chúng tôi.” Lương Nặc nói nhẹ nhàng giải thích, cô nói tiếp:
“Về việc nhị thái thái bị thương, tôi cũng rất xin lỗi, nếu lúc đó khi
đại thái thái xông lên mà tôi không tránh đi, kịp thời ngăn bà ấy lại
thì chắc bây giờ nhị thái thái cũng không phải nằm đây.”
“Tôi đã xem lại camera, tôi biết những gì đã xảy ra, cô không cần tường thuật lại.”
Thẩm Tịch nam đột nhiên nắm chặt hai tay thành nắm đấm, sau đó đi nhanh tới
cạnh giường bệnh, khi đi qua Bắc Minh Dục và Lương Nặc, thậm chí còn cố ý hất người vào vai bọn họ.
Bắc Minh Dục đúng lúc anh ta đi qua thì đặt tay lên vai anh ta.
“Anh Hai!”
Anh mở miệng nói.
Ánh mắt Thẩm Tịch Nam trầm xuống, đồng tử mắt sâu hoắm như cái hang không
đáy, một tay anh ta đột nhiên nắm lấy cánh tay của Bắc Minh Dục, nhanh
chóng quay người rồi vặn cánh tay Bắc Minh Dục ra phía sau lưng.
Thẩm Tịch Nam có vẻ rất khỏe, trong chớp mắt đã ép người Bắc Minh Dục vào
tường, ánh mắt anh ta u ám, dường như bị chọc tức tới mức đỉnh điểm rồi.
“Đừng gọi tôi là anh Hai, tôi không phải là anh Hai của chú.”
“Thiếu gia....” Lương Nặc nhìn thấy trên trán Bắc Minh Dục lấm tấm mồ hôi, tim cô thắt lại tiến lên phía trước: “Nhị thiếu gia anh muốn làm cái gì?
Anh....anh mau bỏ thiếu gia ra!”
Thẩm Tịch Nam coi như không nghe thấy lời Lương Nặc nói, anh ta cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô.
Bắc Minh Dục bị ép má vào tường, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười lạnh lùng:
“Người ngoài nói anh là con chó chạy của mẹ cả, hóa ra đúng là sự thật!”
“Mày thì hiểu cái gì?!” Thẩm Tịch Nam càng dùng lực ấn Bắc Minh Dục vào tường.
Bắc Minh Dục cũng không muốn phản kháng lại để vùng thoát ra, mặt kệ cho
anh ta ghì mình, môi anh nhếch lên: “Mẹ đẻ mình bị bà ta hại bị trọng
thương thành ra thế này, nếu anh không phải là con chó chạy của bà ta
thì sao đến một câu chất vấn cũng không có? Anh Hai, bao nhiêu năm khồn
gặp, anh so với ngày còn bé đúng là kém xa!”
Thẩm Tịch Nam hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nói gì, bỏ Bắc Minh Dục ra.
Dường như đột nhiên anh ta ý thức được đây là bệnh viện, anh ta bỏ tay xuống, quay đầu sang một bên coi như không có chuyện gì, hai ngón tay để trong tư thế như đang kẹp một điếu thuốc, nhìn có vẻ là một người nghiện
thuốc khá nặng.
Lương Nặc vội đỡ lấy cánh tay Bắc Minh Dục, hỏi vẻ lo lắng: “Anh có sao không? Đau chỗ nào?”
“Anh không sao.” Bắc Minh Dục quay quay cổ cho đỡ tê, sắc mặt không thay đổi nói: “Mẹ hai có anh chăm sóc em cũng yên tâm rồi, tạm biệt, anh Hai
tốt!”
Nói xong, Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc ra khỏi bệnh viện.
Lương Nặc rốt cuộc không hiểu Thẩm Tịch Nam ở trong Thẩm gia anh ta đang diễn vai gì, cô vừa cảm thấy tò mò vừa thấy khó chịu.
Sau khi lên xe, Lương Nặc lo lắng cánh tay của Bắc Minh Dục bị thương, cô
bỏ áo anh ra kiểm tra cẩn thận: “Cũng may, không sao, lúc nãy em nhìn
nét mặt của nhị thiếu gia dường như hận không thể giết chết được anh
ấy!”
“Mấy ngày này em cẩn thận một chút nhé!” Bắc Minh Dục đột nhiên nhắc nhở cô.
“Cái gì?” Lương Nặc không hiểu, nhìn anh vẻ hoài nghi.
“Đúng lúc em nghe thấy đại thái thái và nhị thái thái cãi nhau, trong đó
ngoài việc liên quan tới Thẩm Tịch Nam nhất định còn có bí mật gì khác
nữa.” Bắc Minh Dục nắm lấy tay Lương Nặc, ánh mắt lấp lánh.
“Ý
của anh là.....” Lương Nặc cũng hai tay cầm lấy tay anh, dùng lực lắc
mạnh: “Ý anh là đại thái thái bà ấy muốn đối phó với em? thế nhưng em
không nghe thấy gì cả!”