“Thẩm tiểu thư, cô đối xử với tôi thế này có làm cô vui hơn không? Thứ cô muốn là tình cảm mà Đổng Hàn Thanh dành cho cô, nhưng cô làm hại tôi thế này thì anh ta sẽ yêu cô à?”
Thẩm Ưu yên lặng để những lời cô nói lọt
hết vào tai rồi mới nói: “Nếu cô không chọn thì để tôi quyết định giúp
cô? Bốn người cùng một lúc đi, nếu không thế thì làm sao mà thỏa mãn
được cô?” cô ta chỉ vào một trong số bọn họ: “Trong lúc quay thì tránh
mặt chúng mày ra, bằng không đến lúc video được tung lên mạng, chúng mày bị người ta chôn sống thì lúc đó chẳng liên quan gì tới tao nhé.”
Mấy tên ăn mày gật đầu tuân lệnh và chuẩn bị hành động, Lương Nặc sợ hãi, cảnh giác nhìn cảnh đó.
“Phục vụ chu đáo Bắc Minh thiếu phu nhân
đây cho ta, người ta là người phụ nữ tôn quý nhất cái thành phố Hải
Thành này đấy, cơ thể mềm yếu, các người phải biết thương hoa tiếc ngọc
đấy.....”
Những kẻ ăn xin tiến gần lại phía cô, hai tay xoa vào nhau liên hồi, biểu cảm của khuôn mặt lộ rõ vẻ vô đạo đức,
sự bẩn thỉu của chúng làm cô nhìn không rõ bọn chúng tầm bao nhiêu tuổi.
Cũng có thể đã rất lâu rồi không ở cùng
phụ nữ, bọn họ đi thành vòng tròn lượn quanh chiếc ghế cô đang ngồi,
những mùi rác rưởi bẩn thỉu cùng với mùi mồ hôi hòa trộn vào nhau xông
lên mũi Lương Nặc, cô ước mình có thể nôn ngay lúc đó.
“Tôi là Bắc Minh thiếu phu nhân, các người mà dám động vào tôi thì Bắc Minh Dục nhất định sẽ không tha cho các người đâu.”
“Ha ha.....” một tên ăn mày trong số đó
giơ tay ra vuốt vuốt cằm Lương Nặc: “Bọn tao đều là những kẻ đẳng cấp xã hội thấp nhất ở Hải Thành này, chạm vào người phụ nữ chắc cũng phải từ
10 năm trước rồi....dù gì sống cũng làm kẻ thấp hèn, chẳng bằng vui chơi thỏa thích rồi....”
Bọn chúng nói cười để lộ ra hàm răng vàng bẩn thỉu cùng với mùi hôi thối làm cho Lương Nặc phát ọe đến mấy lần.
“Thẩm tiểu thư, không kể cô hận tôi thế
nào, nhưng đứa trẻ trong bụng tôi nó vô tội, cô đối xử với tôi như thế
này cô không sợ báo ứng à?.........tôi cầu xin cô hãy tha cho đứa
bé....!”
Cái thai trong bụng cô có ổn định như thế nào đi chăng nữa nhưng cùng không thể được chắc chắn an toàn trong hoàn cảnh như thế này.
Lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô đó là làm thế nào để bảo vệ được đứa trẻ.
“Cô mang thai rồi?” Thẩm Ưu nheo mày nhìn cô trừng trừng: “Là của Bắc Minh Dục?”
“ĐÚng vậy! tôi với Đổng Hàn Thanh tuyệt đối trong sạch, người tôi yêu trước sau đều chỉ có Bắc Minh thiếu gia!”
Thẩm Ưu phẫn nộ kéo tên ăn mày sang một
bên, tiến lại gần cô tát thẳng vào mặt cô: “ĐÃ mang thai rồi mà tại sao
cô vẫn còn quyến rũ Hàn Thanh?”
“Tôi không có!” LƯơng Nặc cổ vẹo sang một bên, máu từ miệng chảy sang một bên, cố gắng nói: “Đổng Hàn Thanh chỉ
là nhất thời chưa chấp nhận được việc kêt hôn cùng cô, chỉ cần đợi anh
ấy nghĩ thông rồi, hai người nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau tới cuối
đời, sau này cô cũng sẽ có những đứa con của riêng mình, thiên lí là
luân hồi, nếu hôm nay cô hại chết đứa con của tôi, lẽ nào cô không sợ
sau này người chịu báo ứng có thể là đứa con của cô và Đổng Hàn Thanh?
Cô nghĩ xem, cô và Đổng Hàn Thanh đều là trai tài gái sắc lại có nền
tảng điều kiện tốt như thế, đứa con hai người sinh ra nhất định là đứa
trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng chỉ vì một người ngoài như
tôi mà làm hại tới đứa trẻ, cô cảm thấy như thế có đáng không?”
“Con của tôi và Hàn Thanh?” Thẩm Ưu thơ
thẩn tự nói với mình, rồi ánh mắt nhìn vào bụng Lương Nặc, nhìn chằm
chằm không thôi, rồi như phát điên cô ta lại tát cho Lương Nặc một cái
nữa, nhếch mép cười lạnh lùng nguy hiểm làm cho người đối diện cảm thấy
lạnh hết sống lưng như kiểu sắp phải nhảy xuống bờ vực không biết đáy
sâu bao nhiêu.
“Kể cả coi như tôi tích đức cho đứa con
của mình, tôi có thể để bọn họ không chạm vào cô, thế nhưng....nếu cô tự chết đi thì coi như việc đó chẳng liên quan gì tới tôi!”
Thẩm Ưu kéo ngược tóc Lương Nặc về phía
sau làm cho cổ cô như sắp gãy cả đi, rồi cô ta bảo một tên ăn mày chụp
một kiểu ảnh nhìn vô cùng thảm hại, sau đó hất tay ra, bọn họ đi khỏi
căn phòng, khóa chặt cửa lại.
Lại một lần nữa trở về với bóng tối, trong màn đêm tối đen như mực, trong đầu cô lại hiện về những hình ảnh bị sỉ nhục.....
Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cô tuyệt vọng tới mức thậm chí còn nghĩ tới cái chết ngay lúc đó.
Thế nhưng còn đứa bé, cô còn có đứa con.
Cô không thể chết.
Cô phải tiếp tục sống....Bắc Minh DỤc nhất định sẽ tới cứu cô.
*
Phía cảnh sát và những thuộc hạ của Lý
Tranh DIễn liên tiếp tìm kiếm khu vực gần lối vào đường cao tốc ở vùng
ngoại ô, nhưng bắt tay vào tìm kiến mới thấy việc tìm kiếm không hề dễ
dàng.
Lý Danh Diễn mở chiếc bản đồ dải ra trên
mặt bàn,: “Minh Dục....ở đây, phiền phức rồi.” Trên tấm bản đồ khoanh
lớn khoanh bé những nhà xưởng, chằng chịt lại với nhau: “Vùng này trước
đây là khu công nghiệp, gồm các nhà xưởng lớn bé tổng cộng cũng phải tới hơn 2000 cái....”
“Tìm từng cái một!” Bắc Minh Dục dứt khoát nói: “Kể cả có phải lật tung cả khu vực nhà xưởng đó lên cũng phải tìm cho ra!”
“Được! Tôi phụ trách hai bên Đông Tây,
phía cảnh sát phụ trách phía Bắc, cậu đem người của cậu đi tìm ở phía
Nam, lấy vị trí chúng ta đang đứng hiện tại làm trung tâm rồi tỏa đi các hướng....” Lý Tranh Diễn nói.
Bắc Minh Dục gật gật đầu, quay ra nói với thư ký Tôn: “Thông báo với cư dân quanh vùng giúp đỡ tìm người, cứ một
giờ là 100 tệ, có thể cung cấp thông tin chính xác về tung tích hay có
dấu hiệu gì trả ngay 10 vạn, tìm thấy người trả ngay 100 vạn.”
“Vâng!”
Một ngày sau.
Lương Nặc tìm thấy một miếng thép sắc
nhọn trong đống các máy móc bỏ đi, cô dùng hết sức và sự kiên nhẫn để
chà miếng thép đó vào sợi dây thừng, chà tới nỗi tay cô cũng chảy cả máu ra thì sợ dây thừng mới đứt, cô nhìn lên mái nhà cao bị bỏ hoang với
những cửa sổ mở toang trống rỗng, nhìn nó không khác nào chiếc lồng cũ
kĩ bị gỉ màu.
Cô đói tới mức như kiểu lưng và ngực đang dính sát vào nhau.
Lại một lần nữa cô bị cơn đói làm cho
tỉnh hơn, cô khó khăn đứng dậy từ trên sàn nhà, bám lấy bức tường lần
từng bước đi bốn xung quanh, tìm kiếm nguồn nước và xem có gì có thể ăn
đưuọc không, bất lực, không có chút lương thực gì, chỉ có chút nước do
mấy tên ăn mày để lại.
Lúc đầu cô còn sợ thứ nước đó không sạch
sẽ sẽ làm đau bụng, ảnh hưởng tới đứa trẻ, nhưng càng về sau cô càng
không còn chút sức lực nào, khi mà sắp ngất xỉu đi, lại cộng thêm với
việc hôm qua bị Thẩm Ưu tát cho hai cái làm cổ họng khô đắng, không có
cách nào khác cô chỉ có thể uống thứ nước không sạch sẽ với một thứ màu
kì lạ đó.
“Bắc Minh ...thiếu gia, tôi không muốn
chết....anh nhất định phải đến....” cô nằm gục xuống sàn nhà,toàn thân
co rúm lại, cô lấy hai tay ôm chặt lấy hai chân đang cô lên, nhìn cô
đáng thương như một đứa trẻ mới thành hình, hai mắt đỏ ngầu, đối mặt với màn đêm là sự sợ hãi và lo lắng: “....Nhất định phải cứu lấy đứa con
của chúng ta....”
Ba ngày sau.
Bắc Minh Dục và Lý Tranh DIễn đã liên tục tìm kiếm không nghỉ ba ngày, nhà xưởng quá nhiều, kể cả phát động cư
dân trong vùng đi tìm nhưng trong ba ngày cũng chỉ tìm được một nửa
trong số đó.
“Đã 72 giờ đồng hồ rồi....” Lý Tranh DIễn nói với vẻ hết sức lo lắng: “Đã mấy ngày liên tiếp cậu không chợp mắt
rồi, đi nghỉ một lát đi, nếu không tìm được Tiểu Nặc Nặc, đến cơ thể cậu cũng gặp chuyện, như vậy không đáng.”
“Không được.” Bắc Minh Dục không nghĩ gì
mà từ chối luôn: “Ngày nào còn chưa tìm thấy cô ấy tôi nhất định không
nghỉ! Tôi không tin, Thẩm Ưu có thể hủy hoại thi thể mà không để lại dấu vết gì.”
Ý nghĩ này lóe sáng qua đầu anh, một linh tính chẳng lành bao phủ tâm trí anh.
“Hủy hoại thi thể mà không để lại dấu vết gì.”
Thẩm Ưu, cô ta thật sự sẽ làm như vậy?
Lúc này, thư ký Tôn cầm điện thoại bước tới, đem điện thoại đưa cho anh nói:
“Thiếu gia, là điện thoại của phu nhân....”
“Tôi đã nói là tôi không có thời gian rồi.”
“Thế nhưng phu nhân nói nếu thiếu gia lại không nghe máy phu nhân sẽ đích thân tới đây.”
“Đưa đây cho tôi.” Bắc Minh Dục nheo mày nhận điện thoại: “Cô à.”
“Nghe Lý Tranh Diễn nói con đã mấy ngày
liên tiếp không nghỉ ngơi rồi, thân thể con không phải con không tự
biết, sao có thể như vậy được chứ? lập tức dừng lại mọi việc để người
khác làm, con đi nghỉ ngay cho ta.”
“Nhưng cháu dâu cháu trai của cô còn chưa tìm ra.”
“Cô biết, trong bụng Nặc Nặc còn có cháu
ta, lẽ nào Cô không lo lắng? Thế nhưng đã mấy ngày qua đi mà không có
tin tức gì, lành ít dữ nhiều rồi, lẽ nào con còn muốn kẻ tóc bạc này lại phải tiễn người tóc xanh thêm nữa thì con mới can tâm à?”
Bắc Minh Dục im lặng hồi lâu không nói gì.