Bắc Minh Dục đột nhiên đứng phắt lên, nền gỗ cùng với tiếng chân ghế cọ vào nhau phát ra thứ âm thanh sắc bén.
Anh nhìn từ cao xuống thấp, như một con
thú bị chọc tức làm cho giận dữ, anh trợn hai mắt hung dữ nhìn cô, Lương Nặc cứng đầu khẽ cười máy móc: “Thiếu gia sao vậy? Hai mắt mạch huyến
đỏ lên, có cần tôi giúp anh hẹn gặp bác sĩ không?”
Bắc Minh Dục đột nhiên quay người bước
đi, Lương Nặc ăn bữa sáng cũng chẳng còn ngon miệng nữa, cô ăn thêm vài
miếng rồi thu dọn để đi tới trường.
Vừa tới trường, Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đều kéo tay cô.
“Nặc Nặc, Kỷ Sênh cứ nói là tớ đã hại khổ cậu?”
Lương Nặc lúng túng hắng giọng vài cái rồi nói: “Tiêu Hàn, ngày trước cậu mua que thử thai ở quán thuốc...quán đó ở đâu?”
“Để tớ nghĩ xem....” LIễu Tiêu Hàn nghiêm túc nhớ lại hồi lâu nói: “HÌnh như là cửa nam của trường mình, ra khỏi
cổng rẽ phải đi qua vài con phố, sau đó đi vào một con hẻm nhở vài trăm
mét là tới! Hình như là như vậy, tớ cũng không nhớ rõ lắm nữa! Khi đó
nhìn thấy cửa hàng thuốc liền chạy vào thôi....”
Kỷ Sênh lườm Liễu Tiêu Hàn rồi nói: “Hôm
nay tớ đặc biệt đã tới cửa hàng thuốc đó xem thế nào nhưng đã rời đi
rồi, bây giờ ở đó là một quán lẩu!”
“Quán lẩu?” Hai mắt Liễu Tiêu Hàn sáng lên: “Ngon không? Hay là lần sau bọn mình đi ăn thử đi, tớ rất thích ăn lẩu.....”
Lương Nặc rối bời: “Tiêu Hàn, lúc cậu mua về có phải bảo là 4 tệ những 8 cái không?”
“Đúng vậy, rẻ kinh khủng! Sao thế? Cậu vẫn muốn mua thêm à?”
“Có mà mua cái đồ ăn hại cậu ấy!” Kỷ Sênh không khách sáo mắng Liễu Tiêu Hàn còn với tay đánh vào vai cô một cái, nói lạnh lùng: “Cậu đi mua đồ gì đúng là không tin tưởng được, mấy que
thử thai đó hoặc là hết hạn hoặc là hàng giả, hôm nay tớ lên mạng tra
thử rồi, bình thường có chất lượng một tí cũng phải mười mấy tệ một
chiếc!”
Liễu Tiêu Hàn cúi mặt, gãi gãi đầu, rồi
ngẩng nhìn Kỷ Sênh vẻ đáng thương: “Vậy...tớ cũng đã mang bầu bao giờ
đâu, làm sao biết que thử thai bao nhiêu tiền chứ? Mà không đúng! Vậy ý
của cậu là đứa bé của Nặc Nặc....”
Liễu Tiêu Hàn ngây người ra nhìn Lương Nặc rồi như không tin vào suy đoán của mình.
Lương Nặc miễn cưỡng gật gật đầu: “Ừm, tớ không hề mang thai, từ đầu tới cuối chỉ như một chuyện cười thôi.” Cô
không có ý định nói chuyện Bắc Minh Dục đã làm với Liễu Tiêu Hàn, bằng
không cô lại cảm thấy bản thân bị lừa mà càng đau hơn.
“Trời! Nặc Nặc....xin lỗi cậu!” Liễu Tiêu Hàn tiến lại gần cô, cầm tay cô áy náy: “Tất cả là lỗi của tớ, lại chạy tới những nơi như vậy để mua que thử...có điều chồng cậu nhất định cũng phải đưa cậu đi khám rồi chứ, sao lại khám không ra?”
Lương Nặc cố cười: “Tớ chưa đi bệnh viện
khám lần nào, đa số đều đều tới chỗ bác sĩ gia đình khám hoặc bác sĩ gia đình sẽ tới khám định kỳ rồi kê đơn thuốc.”
“Tớ đã không cẩn thận sao chồng cậu và
cái vị bác sĩ đó cũng lại lơ là vậy chứ? Đến việc cậu mang thai hay
không cũng không kiểm tra ra?”
“Thế nên, ông ấy đã bị phu nhân sa thải rồi.”
Điều này cũng mãi về sau cô mới được biết.
Hai người nắm lấy tay nhau, Liễu Tiêu Hàn lúng túng vội vàng xin lỗi rối rít, Lương Nặc cười không có ý trách
Liễu Tiêu Hàn,cô còn giải thích đây cũng không phải lỗi của Liễu Tiêu
Hàn, sau đó Kỷ Sênh thấy vậy, liền đề nghị: “câu lạc bộ dã ngoại hình
như gần đây có tổ chức hoạt động cắm trại đấy, các cậu có muốn tham gia
không?”
“Phải ở lại trên núi một đêm đúng không? Nhưng tớ đã đồng ý với anh rể là sẽ giúp anh ấy trong nhà rồi!”
“Trông nhà?” Kỷ Sênh và Lương Nặc đồng thanh nói rồi nhìn Liễu Tiêu Hàn!
“Đúng vậy, anh ấy đi công tác, nhà thì lại nuôi một con chó, hai con rùa với một bể cá vàng không ai trông cả!”
Kỷ Sênh ném cho cô cái nhìn trêu chọc: “Thấy sắc quên bạn!”
Lương Nặc cùng hùa theo cười cười: “Hình như chó, rùa rồi cả cá vàng đều là những động vật cậu thích thì phải?”
“Hức hức!” Hai vành tai Liễu Tiêu Hàn đỏ
lên, nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện: “Tớ không đi cắm trại đâu,
hai người cậu đi đi, nhớ cẩn thận đấy, nghe nói gần đây thời tiết không
được tốt lắm, nhiều nơi rất dễ xảy ra sạt lở đất đá.”
“Trời...” Kỷ Sênh cười: “Không đi thì đừng có dọa bọn mình nữa!”
Kỷ Sênh và Lương Nặc liền quyết định báo
danh tham gia hoạt động dã ngoại lần này, mỗi thành viên tham gia nộp ba trăm tệ tiêng phí hội viên, các việc khác đều không phải lo lắng gì,
bao gồm lều trại và đồ ăn cũng như các dụng cụ khác đều sẽ được chuẩn bị đầy đủ.
Lương Nặc vốn dĩ không muốn về nhà để
phải đối diện với Bắc Minh Dục, vì vậy khi có hoạt động cắm trại này cô
đương nhiên rất vui lòng tham gia, hơn nữa còn gửi tin nhắn nói dối Bắc
Minh Dục rằng gần đây ở trường có nhiều hoạt động, thời gian này cô sẽ
không về nhà mà ở lại trường.
Bắc Minh Dục cũng không trả lời tin nhắn của cô, không biết là đã đọc tin nhắn rồi hay chưa đọc.
Có điều cô cũng chẳng quan tâm, không
biết quyết định của anh như thế nào cô đều giả vờ như không biết, nhất
định phải đi cắm trại ngoài trời, coi như tạo cho bản thân chút không
gian riêng.
Hai ngày sau.
Lương Nặc và Kỷ Sênh đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng với các thành viên khác của câu lạc bộ cùng nhau đi tới một
ngọn núi ở vùng ngoại ô, tối đến đoàn người đã mắc xong lều, hội trưởng
bảo các thành viên có thể đi thăm thú xung quanh cho thỏa chí tò mò
nhưng tốt nhất là ba tới năm người một nhóm, tuyệt đối không được để lạc ai.
Sáng tinh mơ lúc đi thì thời tiết vẫn
tốt, ánh sáng sáng lạn, Kỷ Sênh nhất quyết không chịu mặc ấm mà chỉ mặc
một chiếc áo xuân thu mỏng.
Thế nhưng buổi chiều, bầu trời đột nhiên
đầy mây có chút u ám, lại vì đã lên tới núi, trên núi thỉnh thoảng lại
có một cơn gió thổi qua, Kỷ Sênh lạnh cóng hai hàm răng đập cả vào nhau.
“Không bao giờ tin vào cái dự báo thời
tiết đáng chết đó! Dám báo là 28 độ? Sao mà vừa ngoảnh mặt đi đã thành
ra có 10 độ như thế này?”
Kỷ Sênh tức giận vô cớ.
Lương Nặc mắng cô vài câu: “Bảo cậu mặc ấm vào thì cứ thích tiết kiệm cơ! Đáng đời chưa?”
“Á được! Nhà ngươi dám cười bản cung à?
Người đâu, đem cô ta lôi xuống dưới đánh 10 trượng!” Kỷ Sênh giả bộ tức
giận muốn chạy lại đánh cô, Lương Nặc cũng gải vờ hốt hoảng chạy chốn,
cười vui vẻ nói: “Hoa phi nương nương tha mạng, tiểu nữ có cách giải
cứu....”
“Nói nghe xem nào?” Kỷ Sênh vểnh tai lên nghe.
“Ha ha...” Lương Nặc cởi chiếc áo khoác
đang mặc trên người ra đưa cho Kỷ Sênh, nói: “Cậu mặc vào đi, trong túi
đồ của tớ vẫn còn áo khoác, có điều vẫn để ở trong lều, tớ thấy cậu nổi
hết da gà lên vì lạnh rồi kìa, mặc vào trước đi.”
“Thế sao được?” Hai mắt Kỷ Sênh nhìn cô
hơi ngại nói: “Nếu tớ làm cậu cảm lạnh ra đấy, chồng cậu Bắc Minh Dục
lại chả giết tớ ấy! Cậu không biết thì thôi, lần trước lúc ở bệnh viện
cậu chạy ra ngoài, anh ấy với khuôn mặt tức giận nói rằng lần sau đừng
để anh ấy nhìn thấy tớ nữa, trông dữ lắm, suýt nữa thì dọa tớ sợ chết
khiếp.”
“Mặc vào đi!” Lương Nặc đem chiếc áo
khoác lên người Kỷ Sênh, nói: “Bên trong tớ vẫn còn mặc áo lông, cậu thì có mỗi chiếc áo mỏng te ra!”
“Thế thì tớ không khách sáo nữa nhé!” hi hi.
Kỷ Sênh cùng không ngại ngùng, với lại
nhìn Lương Nặc kiên quyết như vậy nên cô cũng không từ chối, mặc chiếc
áo vào người, xõa tóc ra ngang vai, rồi tới gần ôm vào cổ Lương Nặc:
“Nặc Nặc, sao cậu lại tốt vậy chứ? Bản cung quyết định, tối nay sẽ đi
tới phòng nhà ngươi thị tần!”
“vậy không sợ hoàng thượng sẽ ghen à?”
“Hoàng thượng là cái gì? Có thể ghen không?”
*
Buổi tối, câu lạc bộ đốt lửa trại hát hò
chơi trò chơi, để phòng tránh hỏa hoạn, bọn họ cần phải dọn hết những đồ dễ cháy, dễ bắt lửa đi ra xa, tạo ra một không gian an toàn sau đó mới
tụ tập ngồi bên nhau cạnh một bờ sông.