Đổng Hàn Thanh nheo mày: “Anh ta là kẻ độc quyền trên thị trường, có thể đối đầu với anh ta chỉ có một thế lực.”
“Chính....”
Lương Nặc chậm rãi nói ra một từ mà trong đầu cô nghĩ tới đầu tiên.
Cô càng ngày càng nghi ngờ....miệng Lương Bác Văn từng nói tới “Đổng tiên sinh” chính là....của Đổng Hàn Thanh sao?
Thế nhưng ông ta có lý do gì để làm vậy?
Để kéo được Bắc Minh Dục từ trong ngục ra, việc đầu tiên Lương Nặc làm đó là đi tìm luật sư Trương để bàn về vụ án của anh.
Nhưng luật sư Trương vừa mở miệng đã từ chối yêu cầu của Lương Nặc.
“Xin lỗi, vụ án này tôi không muốn nhận.”
“Tại sao?” Lương Nặc hỏi lại: “Anh ấy đã chịu để cho anh xử lí việc ly hôn
của anh ấy thì chắc quan hệ của hai người cũng không tới nỗi nào, bây
giờ anh ấy xảy ra chuyện, anh lại có thể buông tay không quan tâm thế
này sao?”
“Lương tiểu thư đừng tức giận.” Luật sư Trương cười,
lập tức chuyển chủ đề câu chuyện: “Cô quan tâm Bắc Minh thiếu gia thế
này xem ra cô vẫn còn yêu anh ấy?”
“Không!” Lương Nặc hơi run
run, cô lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Lão phu nhân hại chết con
tôi, anh ta thì lại một tay bao che, bây giờ lão phu nhân vào viện rồi,
bên cạnh bà ấy lúc nào cũng có người, tôi không thể báo thù, thì chỉ có
thể ra tay với anh ta mà thôi!”
Luật sư Trương chỉ cười không nói gì.
Rõ ràng cái lí do cô đưa ra không thuyết phục chút nào.
“Cô về đi, tôi sẽ không nhận đâu.” Luật sư Trương hít một hơi thuốc, nhìn
cô khuyên bảo: “Nếu Bắc Minh thiếu gia đã để lại tiền cho cô như thế thì cô nên yên phận mà sống cuộc sống bình thường của một người phụ nữ!”
“Anh cần bao nhiêu tiền, tôi đều có thể trả cho anh!”
“Không phải vấn đề tiền bạc.” Luật sư Trương xua tay: “Tôi đã sống gần nửa đời người, chả nhẽ chưa nhìn thấy tiền bao giờ à? Bây giờ anh ấy bị tố cáo
là mưu sát cha cô, cô lại mời tôi làm luật sư biện hộ cho anh ấy? Đầu óc tôi có vấn đề mới chấp nhận điều kiện của cô.”
Lương Nặc đơ người ra, cô quên mất quan hệ giữa cô với Lương Bác Văn và cả Bắc Minh Dục.
“Vậy tôi thông qua người khác mời anh, tránh mối quan hệ của tôi ra được không?”
“Tôi nói không nhận là không nhận.”
Luật sư Trương nói xong liền gọi thư ký đi pha hai cốc cà phê, hình như anh
ta là người thường xuyên uống, chân răng có dính vết đen do uống cà phê
nhiều để lại.
Anh ta đưa một cốc cho Lương Nặc: “Cô uống hết rồi
đi về đi! Khách hàng tiếp theo sẽ đến ngay sau đây thôi, tôi không có
thời gian dành cho cô nữa đâu.”
“Không, trừ khi anh cho tôi một lí do, bằng không tôi sẽ không đi đâu.”
Dường như luật sư Trương không ngờ rằng cô lại có thể cố chấp như vậy, anh ta thở dài: “Nói thế này đi, bây giờ rõ ràng Bắc Minh Dục đang ở vào thế
yếu, thứ nhất, vị thế của anh ta trên thương trường chủ yếu dựa vào tập
đoàn, bây giờ quyền lực không còn nữa, tôi giúp anh ta thì cũng chẳng có lợi gì; thứ hai, tình hình của anh ta ở trong đó chắc cô cũng biết, rõ
ràng là có người muốn dạy dỗ anh ta, bây giờ nếu tôi giúp anh ta thì
chẳng khác nào tôi tuyên chiến với những người kia, thế chẳng phải là
tìm đường chết à?”
“Anh ta sau khi được ra sẽ quay trở lại tập đoàn, tới lúc đó có thể bảo vệ anh!”
“Đúng là phụ nữ mà.” Luật sư Trương đột nhiên cười lớn, có chút thấy kì lạ:
“Lúc nãy thì vừa nói là muốn anh ta đền mạng, bây giờ lại nói là để cho
anh ta trở lại tập đoàn....”
Lương Nặc cắn môi không nói gì.
Luật sư Trương lại nói: “Lúc trước, anh ấy đột nhiên đem cổ phần chuyển
nhượng lại cho cha cô, đưa Lương Bác Văn lên vị trí tổng giám đốc, làm
vậy đã hại nội bộ tập đoàn rơi vào cơn khốn đốn, các cổ đông sớm đã
không hài lòng với việc anh ta và Lương Bác Văn đấu đá nhau rồi, bây giờ có cơ hội có thể tống cả hai người đi, cô tưởng các cổ đông là kẻ ngốc
à? Bây giờ không tranh thủ chiếm lấy tập đoàn thì còn để lúc nào mới ra
tay?”
Lương Nặc không phải hiểu rất rõ những chuyện thế này nhưng cô cũng có thể nghe ra được những nguy cơ mà anh ta vừa nói.
“Vậy còn lão phu nhân? Tôi biết cổ phần trong tay Bắc Minh Dục chỉ là một phần nhỏ, đa phần vẫn nằm trong tay lão phu nhân!”
“Bắc Minh Dục xảy ra chuyện, Lương Bác Văn chết, chắc chắn sẽ có người đứng
ra hứng chịu, gánh vác những tổn thất của tập đoàn trong nửa năm qua?
Lão phu nhân....bây giờ gánh vác toàn bộ trách nhiệm, tình thế của bà ta còn khó khăn hơn cô nghĩ nhiều, không vậy thì sao bà ta phải nhập
viện?” luật sư Trương nhìn cô một lát, ánh mắt nheo lại, nói: “Thực ra
tôi có chút nghi ngờ, anh ấy cho cô số tiền lớn như thế, rất có khả năng là anh ta đã bán số cổ phần trong tay lão phu nhân đi.”
“Anh ta sao có thể bán cổ phần của lão phu nhân được?”
Luật sư Trương khẽ cười rồi lắc đầu: “Thế nên tôi mới nói là nghi ngờ.”
Khi đi ra khỏi văn phòng luật sư, Lương Nặc ngẩng mặt ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Đã gần tháng mười rồi, mà sao ánh nắng vẫn còn chói chang như vậy, cô đan
hai tay vào nhau để bên dưới cằm, lặng lẽ cầu mong chúa trời sẽ phù hộ,
bảo vệ cô.
Cô nhất định phải đem những chuyện này chôn sâu sạch sẽ.
..............
Để có thể tìm hiểu nhiều hơn được thông tin về Bắc Minh Dục, cũng là để
sau này tiện gặp anh, sự qua lại giữa Lương Nặc và Đổng Hàn Thanh ngoảnh đi ngoảnh lại bỗng thường xuyên hơn trước rất nhiều.
Thực ra
trước đó cô cũng đã gọi điện cho Lý Tranh Diễn, thử hỏi xem anh ta có
thể cứu được Bắc Minh Dục ra không, nhưng câu trả lời của Lý Tranh Diễn
rất mơ hồ.
Anh ta không nói là sẽ cứu, cũng không nói là không cứu.
Buổi chiều, cô cùng với thím Lưu đang đi mua thức ăn, vừa ra khỏi chợ thì
liền nhận được điện thoại của Đổng Hàn Thanh, phía anh ta rất ồn, hình
như đang ở khu vui chơi giải trí.
“Có việc gì vậy?”
“Tôi
đang ở câu lạc bộ Giang Nam, ở đây có một luật sư có cách để đối phó với vụ án như của Bắc Minh Dục, em có muốn tới gặp một lát không?”
Lương Nặc do dự một lát, sau đó nói: “Số phòng bao nhiêu?”
Tắt máy xong, thím Lưu cầm lấy tay cô, thở dài: “Nhị tiểu thư, tôi là người ở bên cạnh nhìn thấy cháu lớn lên, trong lòng cháu nghĩ gì tôi chỉ nhìn qua là biết, có phải cháu vẫn còn không yên tâm về người đàn ông đó
không?”
“Thím Lưu, ba cháu không phải do anh ấy giết.”
Thím Lưu cầm tay vỗ vào tay cô nói nhẹ nhàng: “Tôi không hiểu những cái đó,
tôi chỉ tin vào phán quyết của quan tòa, có điều, những lời như vậy cô
nhất thiết đừng có nói trước mặt phu nhân....”
“Cháu biết rồi ạ!”
Lương Nặc cũng không dám nói những chuyện này trước mặt Lương phu nhân, một
khi nhắc đến Bắc Minh Dục, bà ta như hận không thể cầm dao mà đâm chết
anh.
Không biết Lương Bác Văn trước mặt cô là kẻ như thê nào,
nhưng trước mặt Lương phu nhân và những người khác, ông ta đúng là không hề để lộ một dấu vết gì.
Khi cô bắt xe đi tới câu lạc bộ Giang Nam, đã có người đứng đợi sắn.
Nhân viên phục vụ dường như biết cô, anh ta chỉ đường cho cô: “Lương tiểu thư, mời đi bên này!”
Câu lạc bộ Giang Nam từ trước tới nay vẫn luôn là một nơi giải trí cao cấp, nhưng khi Lương Nặc mở cửa phòng ra, nhìn thấy chật kín căn phòng là
các đôi nam nữ đang ôm nhau uống rượu, hát hò, nhìn thấy cảnh đó cô cảm
thấy không thoải mái lắm.
Bắc Minh Dục cũng đã từng rất nhiều lần đưa cô tới đây nhưng lần nào cũng rất sạch sẽ và lịch sự.
Đến mùi thuốc hay mùi rượu cũng không bao giờ nồng nặc thế này.
“Ồ, người đẹp nào đây không biết?” một người đàn ông trong số đó cầm một ly rượu đi tới lại gần cô, một tay đỡ lấy cằm cô: “Nhìn cũng duyên dáng
đấy!”
“Đừng động vào tôi!’ Lương Nặc tức giận hất tay hắn ta ra.
Bàn tay người đàn ông bị hất ra, có chút hơi lúng túng, rồi hắn ta cười:
“Có chí khí, anh đây lại có hứng thú chơi với những cô em có chí khí như em đây! Nào, lại đây, một đêm một vạn, đi cùng anh nhé?”
Trong lòng Lương Nặc đang tức điên lên, không biết Đổng Hàn Thanh gọi cô đến đây là có ý gì, cô quay người muốn rời khỏi.
“Châu Dương, đừng đùa nữa!” lúc này, Đổng Hàn Thanh đột nhiên đi ra trong
bóng tối, ánh đèn vàng lờ mờ soi vào khuôn mặt anh tú của anh ta, anh ta hất cằm: “Đây là chị dâu chú mày đấy!”
Châu Dương há hốc mồm, một lúc sau mới đơ người gãi đầu gãi tai.
“Khỉ thật, chị dâu đừng tức giận nhé! Hội em cứ thế đâm thành quen rồi, ai
biết Đổng đại ca lại đưa cả chị tới đây chứ? Hay là chị cắt một tai em
đền tội đi?”
Lương Nặc tức đỏ hai mắt lên: “Ai là chị dâu anh?
Tôi đã từng li hôn, từng sảy thai, còn xứng làm vợ của Đổng đại ca các
người không?”