1001 Đêm Tân Hôn

Chương 468: Chương 468




“Lái xe kiểu gì thế hả?” Kỷ Sênh lập tức ôm lấy bụng mình.

Tài xế chỉ tay về phía đối diện nói: “Hình như là thiếu gia?”

Lương Nặc thò đầu ra ngoài nhìn, quả nhiên là Bắc Minh Dục, vì ngày mai chính là ngày tổ chức hôn lễ, rất nhiều báo đài đều tím cách tiếp cận anh để lấy thông tin và viết bài vì vậy mà gần đây anh rất ít ra ngoài.

Kỷ Sênh bĩu môi: “Nể mặt cậu mà tớ không thèm tính sổ với anh ta đấy, cậu xuống xe đi, ôm một cái cũng được.”

Lương Nặc bước xuống xe một cách nặng nề, đi về trước mặt anh.

Sắc mặt cô trắng bệch ra, mắt hai phần trắng đen rõ rệt che giấu sự bất an không có cách nào né tránh được của cô.

Anh kéo cô ôm vào lòng, anh cúi đầu xuống, đôi môi anh đặt lên môi cô, rồi từ từ chạy xuống cằm, xuống cổ, hai bên má cô: “Không nói với anh một tiếng mà đã muốn đi à?”

“Ngày mai anh.....tổ chức hôn lễ rồi.” hơi thở cô run lên.

“Kể cả em không đi, Tăng Du cũng không làm gì được em.”

Lương Nặc lắc đầu: “ Em đã nói đợi hai người tổ chức hôn lễ em sẽ rời đi.”

“Anh....”

Tít tít.

Lại một tiếng còi xe inh ỏi vang lên bên tai mình, một chiếc xe màu đỏ đột nhiên đỗ lại bên đường, sau đó một đôi chân dài bước ra khỏi xe.

Tăng Du mặc một chiếc áo da ngắn, một chiếc quần sóc rách nham nhở.

Toàn thân cô ta nhìn trông rất ngầu, làm cho người khác thấy giật mình.

Cô ta đóng cửa xe rầm một tiếng, hai tay chống lên hông đi tới trước mặt hai người đang ôm nhau, Lương Nặc lập tức muốn giữ khoảng cách với Bắc Minh Dục nhưng Tăng Du đột nhiên bật cười: “Đừng nói là tôi không có tình người, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, tôi không có ý định phá đám đôi uyên ương đâu, có điều.....”

“Có điều làm sao?”

“Hức!”

Cô ta rút từ chiếc túi xách hàng hiệu ra một tấm thiệp màu đỏ, xung quanh còn có đường viền màu vàng.

“Đây là thiệp cưới ngày mai của chúng tôi, cô nhớ nhất định phải đến đấy....”

Lương Nặc nhìn chằm chằm vào tấm thiệp cười, bống nhiên cô không biết nên nói gì mới phải, hai tay run run đang định đón lấy thì Bắc Minh Dục đã nhanh tay cướp lấy, sau đó anh nhanh chóng xé nát chúng ra thành những mảnh nhỏ rồi tung lên trời.

Đôi mắt anh nheo lại: “Tăng Du, cô đang thách thức sự chịu đựng của tôi đấy.”

“Anh còn biết đến sự chịu đựng?” Tăng Du nói nhạo báng: “Trước hôm kết hôn một ngày anh còn đi gặp người tình cũ, lại còn thân mật như thế này nữa, sao anh không nói là đang thách thức sự chịu đựng của tôi?”

Lương Nặc nheo mày, nói: “Thiếu gua, anh và Tăng tiểu thư về đi, chúc hai người hôn lễ vui vẻ.”

“Em....”

Dây thần kinh trên thái dương của Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, đang định phát điên lên, thì đột nhiên cơ thể của cô ghé sát vào anh, đôi môi cô chạm vào tai anh và khẽ thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Anh đã từng nói bảo em đợi anh, em vẫn luôn đợi anh, hơn nữa em tin anh!”

“Ngoan!”

Lương Nặc đột nhiên đưa lưỡi ra chạm vào tai anh, cô còn nói thêm: “Nhưng anh không được đụng vào cô ta đâu đấy, một chút chút cũng không được....”

Ánh mắt anh đỏ lên, cả người nóng ran, lúc này anh chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng.

“Toàn thân anh đều thuộc về em, đều là của em! ngoài em ra, ai mà chạm vào sẽ chặt tay người đó....”

........

Hôn lễ kinh động toàn thành phố.

Nhưng tất cả các phương tiện truyền thông đều không được phỏng vấn, tuy là có thể đến tham gia nhưng dường như đến điện thoại cũng bị thu lại, đợi tới khi ra về mới trả cho bọn họ, thậm chí hôn lễ được tổ chức thế nào, chỉ có thể được nghe từ miệng của những người tới tham gia, mọi người đều chỉ dùng hai từ để diễn tả: xa xỉ.Chỉ bộ váy và việc trang điểm của cô dâu Tăng Du cũng đã tiêu tốn lên đến ngàn vạn.

Lương Nặc không xem được truyền hình trực tiếp, Kỷ Sênh ở bên cạnh cô an ủi: “Không sao, chỉ là làm cho nó có nghi thức mà thôi.”

“Cậu không cần lo cho tớ, tớ không sao cả!” Lương Nặc quay đầu nhìn Kỷ Sênh khẽ cười, cô nói: “Tới bây giờ, bọn tớ trải bao biết bao nhiêu sóng gió, tớ là anh ấy, anh ấy chính là tớ, bọn tớ là nhất thể, tớ rất tin tưởng anh ấy.”

Kỷ Sênh hoài nghi: “Thật không?”

“Đương nhiên.” Lương Nặc gật đầu chắc chắn: “Bọn tớ sớm đã trải qua những hiểu lầm do được toan tính trong quá khứ, vì vậy Tiểu Sênh, cậu không phải lo lắng cho tớ đâu, ngược lại, tớ rất lo cho cậu đấy!”

“Lo gì cho tớ chứ?”

“Lo cho đứa bé ở trong bụng cậu, lo Lý thiếu gia ngày nào cũng tới đây, người ngoài người ta nói tin đồn không hay....”

“Chết tiệt!” Kỷ Sênh nói với nét mặt khinh bỉ, rồi cô như nhớ ra: “Đúng rồi, tớ nghe nói Bắc Minh Dục và người phụ nữ đó đã lấy giấy kết hôn rồi, hai người ly hôn thật rồi à?”

“Ly hôn?” Lương Nặc thở dài: “Nhưng tớ chưa từng được cầm giấy ly hôn, tớ còn tưởng bọn họ tổ chức hôn lễ xong mới đi lấy giấy kết hôn, thế này là thế nào?”

Hai mắt Kỷ Sênh sáng lên, cô cười lớn: “NHất định là Bắc Minh Dục đã làm gì rồi, tới khi đó tớ xem người phụ nữ đó còn có thể đắc ý được không!”

Trong căn biệt thự đều dán đầy chữ song hỉ, đây là yêu cầu của Bắc Minh Dục, Tăng Du cảm thấy không hề thoải mái, cô ta thấy làm như vaayjt hật lạc hậu, nhưng nghĩ hôm nay là hôm đầu tiên kết hôn nên cũng không tranh cãi với Bắc Minh Dục làm gì.

Hơn nửa số người làm đều được cho nghỉ phép, cả căn biệt thự chỉ có hai ba người làm.

Tăng Tử Hào với tư cách người thân duy nhất của Tăng Du, lúc nào cũng ở bên cạnh Tăng Du, anh ta nói: “Em gái, Lương Nặc đã đi rồi, bây giờ em chính là nữ chủ nhân ở đây, là nữ chủ nhân của Thẩm gia! Kết hôn xong nhớ mà giữ chặt lấy con tim của Bắc Minh Dục, tốt nhất là bảo anh ta sớm lập di chúc, đem tất cả tài sản để lại cho em....”

Ánh mắt anh ta giống như của một kẻ điên.

Tăng Du nheo mày nói: “Anh, chuyện di chúc sợ là không vội được, bây giờ việc quan trọng nhất chính là giữ chặt được con tim của anh ta.”

Tăng Tử Hào nhướn mày, đột nhiên hỏi một câu: “Em gái, em vẫn là lần đầu tiên đấy chứ?”

Tăng Du đỏ mặt: “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Đàn ông đều thích những người còn trong trắng, anh ta cũng không ngoại lên!”

Tăng Tử Hào nói vẻ vô cùng tự tin, từ trong túi lấy ra một viên thuốc đưa cho Tăng Du, nói: “Anh tin tưởng vào bản lĩnh của em, chỉ cần qua đêm nay, anh ta làm gì còn nhớ người phụ nữ khác....”

Tăng Du do dự một lát, nhận lấy viên thuốc, đặt trước mũi ngửi ngửi.

Khóe mắt ánh lên nụ cười mưu mô, cô ta nói: “Một viên sao mà đủ được? Anh, đem thuốc thả vào trong nước hoa cho nó hòa tan ra, rồi sịt khắp căn phòng, em không tin, anh ta còn có thể kiểm soát được mình.”

“Ha ha, em gái anh thông minh lắm!”

Khi Bắc Minh Dục trở về, sộc lên mũi là mùi nước hoa nồng nặc và có chút kì lạ.

Tăng Tử Hào đột nhiên tiến lại gần, trong tay bê hai bát canh.

“Em rể!” Tăng Tử Hào cười cười nói: “Sợ ban ngày em vất vả, buổi tối mệt, đây là canh Hổ Tiên đặc biệt được làm cho em rể đấy!”

“Hai bát?”

Tăng Tử Hào nói: “Một bát không phải cho em mà là cho em gái!”

Bắc Minh Dục trong lòng cười lạnh lùng: thiên đường anh không đi, địa ngục không mở cửa thì anh lại nhất quyết đòi vào!

“Anh trai....” Tăng Du đúng lúc này mở cửa ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài nói: “Sao hai người lại đứng ở cửa? Mau vào trong ngồi đi.”

“Không cần đâu.” Tăng Tử Hào đưa bát canh cho Bắc Minh Dục: “Em gái, mau phục vụ chồng em uống hết bát canh đi!”

Tăng Du có chút hào hứng và chờ đợi, cô ta nâng bát canh lên miệng Bắc Minh Dục: “Em đang chuẩn bị sau hôn lễ sẽ điều chế thuốc nửa năm sau cho Lương Nặc, chồng mau uống hết canh đi....”

Bắc Minh Dục nhếch mép cười: “Sẽ như các người mong ước”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.